“Nguyệt Mãn Tây Lâu” là một bộ phim bối cảnh thời dân quốc, địa điểm quay là phim trường Sơn Viễn cách Thượng Hải ba tiếng ngồi xe.
Trên đường đến đoàn làm phim, Tạ Thanh Di lười biếng lướt video ngắn, lướt chán rồi lại đi lướt Weibo.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Tưởng Kiêu đăng bài làm sáng tỏ, nhiệt độ cũng giảm đi rất nhiều.
Đang lang thang dưới mục # Tạ Thanh Di #, một bài đăng Weibo có mấy trăm bình luận đã thu hút sự chú ý của cô.
Ai mắng tôi, tôi nhổ vào người đó: [Đang rảnh rỗi nên kiếm việc đi kiểm tra các chủ đầu tư của “Nguyệt Mãn Tây Lâu”, mọi người đoán xem tôi đã phát hiện ra thứ gì hay ho? Mọi người hãy nhớ đến công ty Nguồn sáng tư bản, rồi nhìn biểu đồ ½ dưới đây xem, Tưởng Kiêu chiếm 46% cổ phần của Nguồn sáng tư bản, thỏa mãn điều kiện là một đại cổ đông. Mà trước “Nguyệt Mãn Tây Lâu”, Nguồn sáng tư bản chưa bao giờ đầu tư vào bất cứ một bộ phim điện ảnh này, như vầy quá là trùng hợp rồi. Ngoáy mũi/]
Ngoại ra còn có một số dữ liệu công ty dưới bài đăng.
Bình luận bên dưới đa phần là của antifan Tạ Thanh Di---
[Tôi nói rồi! Kỹ thuật diễn của kỹ nữ Nguyệt Lượng làm gì có tuổi so với ảnh hậu? Quả nhiên là dựa vào tư bản để thượng vị.]
[Tôi cảm thấy thương thay cho ảnh hậu. Kỹ thuật diễn tốt như vậy, cuối cùng vẫn thua trong tay tài nguyên già.”
[Kỹ nữ mặt trăng thật không biết xấu hổ, hy vọng điện ảnh Hồ Xuyên bị flop.]
[Lầu trên đừng phủ nhận toàn bộ như vậy chứ, thầy Bạc và các diễn viên vẫn rất kính nghề, nói thế nào thì đây cũng là tâm huyết của rất nhiều người.]
[Fans của ảnh đế tới rồi? Nếu các người có thời gian đau lòng cho đoàn làm phim, không bằng đi đau lòng cho anh trai nhà các người ấy, không biết sau khi tiến tổ xong sẽ bị Tạ Thanh Di chèn ép như thế nào nữa.]
Tạ Thanh Di chọn cách phớt lờ mấy lời nói âm dương quái khí đó, chỉ chăm chú nhìn vào danh sách cổ đông của Nguồn sáng tư bản.
Cô không chú ý nhiều đến giới kinh doanh, bản thân Tưởng Kiêu tham gia vào lĩnh vực tài chính, mấy năm qua đầu tư vào rất nhiều hạng mục, làm sao cô có thể biết được Nguồn sáng tư bản cũng là do anh đầu tư.
Đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Đây là lần đầu tiên công ty anh nắm giữ cổ phần đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh, còn trùng hợp đầu tư vào bộ phim điện ảnh mà cô tham gia.
Ánh nắng mùa thu chiếu xuống cửa sổ xe, Tạ Thanh Di đưa mắt nhìn cảnh vật đang lướt qua, cụp mắt.
Tại sao lại nghĩ đến anh.
Cô tự cười nhạo bản thân, kéo bịt mắt xuống, nhắm mắt đi ngủ.
Khi cô đến khách sạn của đoàn làm phim thì cũng là lúc chạng vạng rồi, hoàng hôn rực rỡ và đỏ rực nhuộm cả một tầng mây.
Sau khi cất hành lý, mọi người cùng nhau ăn cơm, nghĩ đến việc sáng mai còn có một buổi lễ khai máy, sau khi ăn cơm xong mọi người không tổ chức thêm hoạt động gì khác nữa, ai về phòng người nấy.
Trên đường đi, Tạ Thanh Di hạ chậm bước chân, tiến lên bắt chuyện với biên kịch: “Biên kịch Tôn, tôi có chuyện muốn hỏi về kịch bản.”
Biên kịch Tôn thấy cô chủ động muốn thảo luận về kịch bản, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu ông ta là “Có phải cô muốn thêm diễn/ sửa diễn không?”
Ông ta nhìn mũi, nói: “Cô nói đi.”
Tạ Thanh Di nói: “Tại sao ngài lại đột nhiên sửa lại những cảnh diễn thân mật của Tô Hàn Yên? Đạo diễn nói ngài muốn thể hiện tình cảm giữa hai người một cách tinh tế hơn nhưng sau khi tôi đọc kịch bản chỉnh sửa, tôi cảm thấy phần tình cảm trong kịch bản đầu tiên vẫn mượt hơn…”
Biên kịch Tôn xúc động trong lòng: Tri kỷ…
“Thật ra tôi cũng cảm thấy kịch bản ban đầu hay hơn nhưng đạo diễn nói để qua kiểm duyệt một cách thuận lợi, nên chuyển một chút.”
Biên kịch Tôn lắc đầu thở dài: “Thị trường phim trong nước mấy năm nay càng ngày càng kém, phim truyền hình thi nhau xuất hiện, lời thoại càng thêm táo bạo nhưng bây giờ…”
Tạ Thanh Di tuy ngoài miệng nói “Đúng vậy” phụ họa nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ đến một chuyện khác---
Đạo diễn nói biên kịch muốn thay đổi kịch bản, biên kịch lại nói đạo diễn muốn thay đổi, khẩu cung của hai người không hề khớp nhau, vì vậy chắc chắn có một người nói dối.
Nhìn dáng vẻ “Điên cuồng vì nghệ thuật” này của biên kịch Tôn, trong lòng Tạ Thanh Di đã có phán đoán.
Trước khi mọi người vào thang máy, Tạ Thanh Di cản đạo diễn: “Đạo diễn Mục, xin chờ một lát.”
Mục Kim Xuyên quay đầu lại: “Thanh Di?”
Tạ Thanh Di gật đầu với ông ta.
Mục Kim Xuyên cũng biết cô có chuyện muốn nói, ông ta bảo những người khác vào thang máy đi trước đi.
“Có chuyện gì vậy?” Mục Kim Xuyên càng khó hiểu hơn khi Tạ Thanh Di bảo trợ lý của mình đi ra xa cách mười nước.
“Về kịch bản, tôi có chuyện muốn xác minh với ông.”
“Hử?”
“Kịch bản đột nhiên bị cắt nhiều cảnh, là do có người nào đó yêu cầu?”
Tạ Thanh Di sắc mặt bình tĩnh: “Hay là nói, là Nguồn sáng tư bản?”
Vẻ mặt Mục Kim Xuyên khẽ thay đổi trong giây lát, nghĩ đến lời cảnh cáo của bên kia, ông ta vội phủ nhận: “Việc sửa kịch bản được xem xét trên nhiều phương diện khác nhau, về phần Nguồn sáng tư bản, tuy đối phương là nhà đầu tư của chúng ta nhưng chưa bao giờ nhúng tay vào kịch bản hay công việc quay phim… Nhưng sao cô lại đột nhiên hỏi chuyện này vậy?”
Tạ Thanh Di thản nhiên nói: “Tôi đột nhiên có chút tò mò nên tùy tiện hỏi thôi.”
Mặc dù ông ta phủ nhận nhưng cô có thể thấy ông ta đang che giấu chuyện gì đó, khi đạo diễn Mục trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt của ông ta liên tục nhìn về phía bên phải.
Đó là biểu hiện của việc nói dối.
Tạ Thanh Di không cần phải hỏi cũng biết kết quả là gì, sau khi nói “Tôi biết rồi” thì chào tạm biệt Mục Kim Xuyên, dẫn theo Nhạc Nhạc đi vào thang máy.
Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Mục Kim Xuyên đưa tay lên lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại trên trán.
Thật là đáng sợ, khí thế khi nói chuyện của cô gái này quá là đáng sợ.
Tuy nhiên, cô đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?
Mục Kim Xuyên nhớ đến vụ bê bối mấy hôm trước, trong lòng nói thầm: Mối quan hệ giữa Tổng giám đốc Tưởng và Tạ Thanh Di là gì? Sao ông ta lại cảm thấy kỳ quái như vậy, anh em không giống anh em, tình nhân cũng không giống tình nhân…
Để an toàn, ông ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho thư ký Triệu.
***
Ở Bắc Kinh, cách đây không lâu vừa có một trận mưa mùa thu, hoa quế rơi rụng đầy đấy, trong không khí ẩm ướt có một mùi thơm mát lạnh.
Thư ký Triệu cúp điện thoại, do dự đứng trước cửa văn phòng.
Có nên nói chuyện này với Tổng giám đốc Tưởng không?
Từ khi ông chủ trở về từ Thượng Hải, cả người trở nên lạnh lùng hơn, giống như bị cái gì đó kí.ch thích, vốn dĩ là một người cuồng công việc, bây giờ còn cuồng công việc hơn, một ngày 24 tiếng thì chỉ hận không thể làm việc 20 tiếng.
Không, bây giờ đã gần 9 giờ tối, các nhân viên khác đã tan làm từ lâu nhưng trong văn phòng CFO vẫn còn sáng đèn.
Ông chủ không tan làm, người làm thư ký như anh ta cũng không được tan làm.
Do dự một lúc, thư ký Triệu vẫn giơ tay gõ cửa.
Sau khi tiếng cốc cốc, giọng nói lạnh lùng từ bên trong truyền ra: “Vào đi.”
Người đang ngồi trước bàn làm việc vẫn không ngẩng đầu, tay cầm bút máy đọc tài liệu, như một cỗ máy chỉ biết làm việc.
Thư ký Triệu xoa ngón tay, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi đạo diễn Mục gọi điện cho tôi cô Tạ đột nhiên hỏi ông ta về chuyện sửa kịch bản… Hình như đã đoán được chúng ta đứng sau.”
Ngón tay dài cầm bút dừng lại, người đàn ông mặc vest đi giày da vẫn không ngẩng đầu lên, sau hai giây im lặng, mới nói: “Nói rõ ràng.”
Thư ký Triệu nghe vậy, thầm nghĩ ông chủ vẫn rất quan tâm tới cô Tạ.
Vì vậy, anh vội vàng lặp lại những gì Mục Kim Xuyên đã nói trong điện thoại.
Nghe thấy Tạ Thanh Di tới tìm Mục Kim Xuyên hỏi một cách rất bình tĩnh, Tưởng Kiêu lại nhớ đến buổi sáng hôm đó.
Khi cô hỏi anh, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh.
Anh hiểu rất rõ về cô, bình thường cô hay hi hi ha ha nói năng lung tung nhưng khi nói đến điều mà cô quan tâm, cô luôn nghiêm túc và kiên quyết.
Cô xin anh một câu trả lời, một câu trả lời cuối cùng.
Anh khiến cô thất vọng và đau buồn.
Sau khi thư ký Triệu báo cáo xong, cẩn thận nhìn ông chủ nhà mình: “ Anh Tưởng, có cần phải giải thích với cô Tạ không?”
Để dỗ một cô gái, mua một món quà hay bó hoa nhưng trong mắt ông chủ nhà mình, cô Tạ không giống như những cô gái bình thường khác, không dễ dỗ dành.
Thư ký Triệu âm thầm suy nghĩ ý tưởng giúp ông chủ nhà mình nhưng lại nghe ông chủ nhà mình nói: “Không có gì phải giải thích cả.”
Thư ký Triệu: “???”
Anh ta liếc nhìn người phía sau bàn làm việc bằng một cái nhìn đầy sự nghi ngờ, chỉ thấy đôi mắt thâm thúy kia không có bất kỳ cảm xúc gì.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ lại mưa rơi tí tách, làm mờ tấm cửa kính.
Trong tiếng mưa lạnh lẽo, Tưởng Kiêu chậm rãi nâng mắt, ra lệnh: “Nói với Mục Kim Xuyên, dùng lại kịch bản ban đầu.”
Thư ký Triệu sửng sốt, trong đầu có vô số câu hỏi.
Sao ông chủ lại đột nhiên thay đổi quyết định?
Nếu dùng kịch bản ban đầu, chẳng phải cô Tạ sẽ phải diễn những cảnh thân mật với người khác sao? Ông chủ không quan tâm sao?
Anh ta đang do sự không biết nên nói cái gì thì cảm nhận được một tầm mắt sắc bén: “Không nghe thấy sao?”
Thư ký Triệu giật mình, lấy lại tinh thần: “Dạ, vâng ạ, anh Tưởng, tôi đi liên lạc lại với đạo diễn Mục.”
Thư ký Triệu không dám chậm trễ, cúi đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, cái cảm giác áp lực nặng nề đó mới dịu đi đôi chút.
Thư ký Triệu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi thắc mắc: Chẳng lẽ Tổng giám đốc Tưởng và cô Tạ lại cãi nhau.
Nhưng không phải lúc trước vẫn tốt sao, ông chủ còn cõng cô Tạ từ quán bar đi ra.
Chẳng lẽ sau đó đã xảy ra chuyện gì sao?
Thư ký Triệu vô cùng tò mò nhưng không dám hỏi nhiều, đành phải nhịn xuống.
***
Ngày hôm sau, lễ bấm máy của “Nguyệt Mãn Tây Lâu” được tổ chức, trời cuối thu mát mẻ, mặt trời lên cao.
Nam nữ diễn viên ôm hoa, tay cầm lì xì, tươi cười phối hợp với cánh truyền thông chụp ảnh.
Trong quá trình tuyên truyền trên Weibo Official có đi kèm những bức ảnh chụp tạo hình thời dân quốc của nam nữ chính: Tạ Thanh Di mặc bộ sườn xám thêu hoa đỗ quyên, mỉm cười rạng rỡ, đầu hơi nghiêng về Bạc Thanh Trạch đang mặc một chiếc áo choàng màu xám bên cạnh, hai người đứng cùng nhau, mỹ nam mỹ nữ, vô cùng xứng đôi.
Ngay khi Weibo chính chủ đăng tải, fans của hai nhà đã lập tức chiếm lĩnh khu vực bình luận.
[Mong chờ Nguyệt Lượng Tô Hàn Yên, Tô Hàn Yên dịu dàng đáng yêu, Tô Hàn Yên khí chất thanh tao, Tô Hàn Yên trọng tình trọng nghĩa.]
[Quá đẹp, quá đẹp, quá đẹp, bà xã ơi em đẹp quá!]
[Oa oa oa, bức ảnh em gái mặc sườn xám thật sự quá đẹp, nó đập ngay vào trái tim tôi!]
[Thầy Bạc ôn nhuận như ngọc, một lòng vì nước, rất mong anh diễn ra được khí chất của Địch Hán Thu.]
[Khí chất của ảnh đế đỉnh quá a a a a a!]
[Tôi sẽ gọi trước một tiếng chồng như một sự tôn trọng.]
Fans của hai nhà tự nhận xét không liên quan gì đến nhau nhưng người qua đường nhìn thấy bức ảnh này lại không nhịn được ship CP.
[Mẹ kiếp, nhìn có chút xứng đôi, sự chênh lệch chiều cao này quá đẹp đôi.]
[Phải nói một điều, khuôn mặt của Tạ Thanh Di thật sự rất đẹp, cho dù có cộng tác với ai thì đều có cảm giác CP.]
[Dù sao cũng là do trạm B ghép video CP đỉnh lưu, cho dù kết hợp với ai cũng rất xứng đôi.]
[Không biết trong bộ phim này có cảnh thân mật hay không, moa ha ha ha, thật muốn xem mỹ nam mỹ nữ tình tứ với nhau.]
[Muốn xem +1, thử hỏi có ai mà không mê Sáp Sáp đâu?]
Giang cư mận bàn luận sôi nổi, trong đoàn làm phim, đạo diễn thông báo sẽ tiếp tục quay theo kịch bản gốc.
Không lâu sau khi tin tức này truyền ra, đoàn làm phim lặng lẽ truyền ra một tin đồn---
Tối hôm qua, Tạ Thanh Di một mình gọi đạo diễn lại nói chuyện chính là vì muốn giữ lại cảnh thân mật với ảnh đế, bỏ bốn nên năm, Tạ Thanh Di có hứng thú với ảnh đế.
Sau khi Nhạc Nhạc nói tin đồn này cho Tạ Thanh Di nghe, Tạ Thanh Di vừa buồn cười vừa tức giận: “Mấy người đó ảo tưởng quá rồi à? Cho dù ảnh đế đẹp trai thật đấy nhưng chị đây có trai đẹp nào mà chưa từng thấy qua, cần phải đi cầu xin đạo diễn giữ lại cảnh thân mật à? Đùa gì vậy.”
Tạ Thanh Di đang nghỉ ngơi trong lều: “…”
Mấy cái lời đồn gì đó, cô vào tai trái là lại ra tai phải luôn, cô cũng không quan tâm.
Điều cô để ý là sự thay đổi kịch bản đột ngột.
Cô nắm chặt quyển kịch bản gốc, dùng ngón chân cô cũng có thể đoán được chuyện xảy ra sau tối qua.
Đây chính là mệnh lệnh của Tưởng Kiêu.
Lúc trước thì anh lén xóa những cảnh thân mật, bây giờ lại đồng ý cho cô đóng cảnh thân mật? Đây có phải muốn thông qua điều này để nói với cô là anh không còn quan tâm mọi thứ về cô nữa, cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của cô nữa?
Những ngón tay đang cầm kịch bản càng siết chặt hơn, suýt nữa bóp nát cả quyển sách.
“Chị ơi, chị làm sao thế?” Nhạc Nhạc lo lắng nhìn nghệ sĩ nhà mình: “Trông sắc mặt chị không tốt lắm.”
“Không có gì.”
Tạ Thanh Di tỉnh táo lại, vuốt phẳng những trang kịch bản bị cô làm nhăn, trong lòng tự giễu.
Được, nếu anh đã tỏ thái độ như vậy, cô sẽ chấp nhận ý định của anh.
Buông thì buông, ai không buông được thì người đó là chó!