Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

Chương 70



Không còn nghi ngờ, Bạch Hiên đã giành được vị trí thứ nhất nhờ sự siêu nổi của mình.

Fans hâm mộ của các thí sinh khác không biết nhưng trong lòng các huấn luyện viên có mặt ở đây thì đều hiểu rõ, danh sách ba vị trí đầu đã được quyết định từ trước rồi, chỉ có vị trí từ thứ tư đến thứ tám mới thật sự dựa theo kết quả bình chọn.

Kết quả được công bố, các thí sinh bật khóc, ôm chầm lấy nhau.

Bầu không khí ở hiện trường cao trào, các huấn luyện viên cũng lần lượt lên sân khấu trao giải cho các thí sinh.

Khi Tạ Thanh Di cầm cúp lên sân khấu, trao nó cho Bạch Hiên.

Bạch Hiên cầm lấy chiếc cúp, kích động nói “Cảm ơn huấn luyện viên Nguyệt Lượng” vài lần, sau đó đột nhiên giang tay ra ôm Tạ Thanh Di.

Thời điểm Bạch Hiên nghiêng người lại gần cô, Tạ Thanh Di có chút bối rối.

Đạo diễn không nói sẽ có đoạn như vậy.

Đây là kịch bản lúc sau mới thêm vào à?

Nhưng rất may, Bạch Hiên chỉ ôm xã giao, sau đó các thí sinh cũng ôm huấn luyện viên của mình.

Biểu cảm của Tạ Thanh Di được thể hiện rất tốt, mỉm cười gật đầu với Bạch Hiên: “Chúc mừng cậu đã xuất đạo, tiếp tục cố gắng nhá.”

Bạch Hiên nhìn “Huấn luyện viên” kiêm “Tiền bối” cùng công ty, xinh đẹp, sáng láng tựa tiên cá dưới đáy biển sâu, nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh, vành tai đỏ lên: “Vâng ạ.”

Tạ Thanh Di mỉm cười, không nhìn cậu ta nữa, tiếp tục chúc mừng thí sinh tiếp theo.

Mà cảnh tượng tại hiện trường này đã sớm bị đưa lên hotsearch.

Chủ đề nắm giữ bảng hotsearch tối nay là về “Super star 88”, mười mấy hotsearch đều nói về chương trình này.

# Tạ Thanh Di và Bạch Hiên ôm nhau #

Chẳng bao lâu, chủ đề này đã dùng tốc độ Ferrari lên thứ hạng thứ ba trên bảng hotsearch.

Tối nay, fans “CP không trong sạch” được định sẵn là sẽ rất vui nhộn, khua chiêng gõ trống, giống như ăn tết vậy.

Quả thực cao ngạo đến mức fan only cũng không có chỗ đứng, làm gì cũng không thể trấn áp được đám fans CP như tiêm máu gà kia, cuối cùng từ bỏ việc áp bình, để mặc đám fans CP kia nổi điên.

Fan only: Điên đi, khùng đi, các người cũng chỉ có mỗi buổi tối nay để vui vẻ thôi, đợi game show kết thúc, các người sẽ chẳng còn đường mà ăn nữa đâu.

Antifan: … Mau sập phòng đi, mệt mỏi.

***

Nửa đêm, sau khi tẩy trang thay đồ xong, Tạ Thanh Di bọc kín mít lên xe bảo mẫu đỗ ở bãi đậu xe.

Cửa xe mở ra, vừa bước chân vào cô đã bị kéo vào trong một vòng tay ấm áp, cửa xe cũng đóng rầm lại.

Trong ánh đèn mờ ảo, Tạ Thanh Di vùi vào một lồ.ng ngực, mùi hương khổ ngải quen thuộc quanh quẩn quanh chóp mũi cô, cô cất giọng lẩm bẩm mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy được: “Làm gì mà giống như yêu đương vụng trộm vậy?”

Tưởng Kiêu cúi đầu, chống cằm vào đỉnh trán cô: “Còn không phải là yêu đương vụng trộm sao.”

Không thể để paparazzi phát hiện ra.

Không thể lái siêu xe tới đón cô, chỉ có thể ngồi trên xe bảo mẫu chờ cô, như là một tình nhân bí mật.

Bây giờ cũng không thể nói quá lớn, bởi vì xe bảo mẫu không có vách ngăn, tài xế và trợ lý ngồi hàng ghế đầu đều có thể nghe thấy được.

“Chị ơi, chúng ta về Ngự Cảnh Uyển sao?” Nhạc Nhạc ngồi ở ghế phụ hỏi, cô ấy không dám quay đầu, sợ bị thức ăn chó đập vào mặt.

“Ừ.”

Tạ Thanh Di đạp, ngồi dậy khỏi vòng tay Tưởng Kiêu, cởi áo khoác và mũ nhét sang ghế bên cạnh, rồi lại ngả vào vòng tay của bạn trai nhà mình.

Cơ thể người đàn ông rất nóng, giống như một lò sưởi mini, mùa đông ôm vô cùng thoải mái.

Tạ Thanh Di thoải mái cọ qua cọ lại, nói đến chuyện ghi hình tối nay, cô thở phào nhẹ nhõm: “Ghi hình xong rồi, bắt đầu từ ngày mai sẽ được nghênh đón một kỳ nghỉ thư giãn.”

Tận dụng ánh sáng bên ngoài cửa sổ, Tưởng Kiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi của cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mày cô. 

“Mệt thì ngủ đi, dù sao ngày mai cũng không phải đi làm, em có thể ngủ đến lúc tự tỉnh.”

“Mệt chết em luôn, suốt ba tiếng phát sóng trực tiếp, em đều phải luôn đối mặt với camera, một phút cũng không thể thả lỏng, đúng là quay xong rồi phát sóng vẫn dễ hơn.”

Chỉnh sửa hậu kỳ có thể cắt nối biên tập, trong lúc quay có mệt mỏi, huấn luyện viên và các thí sinh có thể nghỉ ngơi thả lỏng.

Nhưng khi phát sóng trực tiếp, huấn luyện viên và các thí sinh phải luôn duy trì trạng thái tốt nhất, nhỡ đâu có một chút không tốt sẽ bị người ta nắm thóp.

Chóp mũi vùi vào cánh tay Tưởng Kiêu hít một hơi thật sâu, mùi hương trên người anh khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Giống như mèo thích cỏ bạc hà, Tạ Thanh Di cảm thấy Tưởng Kiêu chính là cỏ bạc hà của cô.

Xe chạy êm ru trong màn đêm, cô tựa vào người Tưởng Kiêu, mí mắt bất tri bất giác trở nên nặng trĩu.

Trong xe im phăng phắc, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đều gần trong gang tấc.

Tưởng Kiêu liếc mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cô một lúc mới dời tầm mắt.

Trên điện thoại, các fans của Tạ Thanh Di trong Nhóm fans Nguyệt Lượng ① đang thảo luận về trận chung kết tối nay---

[Không phải chỉ ôm xã giao thôi sao, đám fans CP này cũng có thể kí.ch thích đến ngất xỉu sao?]

[Nhưng ánh mắt Bạch Hiên nhìn em gái thật sự rất tuyệt, tai cũng đỏ, tôi đoán chắc chắn là động lòng rồi]

[Ai mà không động lòng khi được ôm người đẹp như Nguyệt Lượng? Tôi chảy máu mũi ngay tại chỗ rồi.]

[… Không cần phải chảy máu mũi vậy đâu.]

[Tôi thấy Bạch Hiên là đang đơn phương em gái, còn em gái chỉ coi Bạch Hiên như một học viên mà thôi.]

[Mọi người đoán xem Bạch Hiên có theo đuổi Nguyệt Lượng không? CP huấn luyện viên x chó con cũng rất kích thích nha!]

Tin nhắn lần lượt lướt trên màn hình, Tưởng Kiêu hơi cau mày.

Nhìn cô gái đang ngủ trong vòng tay mình, mày đẹp môi đỏ, da trắng như tuyết, đang ngủ say trong vòng tay anh, đẹp đến mức người ta kinh hãi.

Cô tốt đẹp như thế, làm sao có chuyện không có ai thèm muốn được.

Trong lúc anh đang suy nghĩ miên man, màn hình điện thoại trong tay Tạ Thanh Di đột nhiên sáng lên.

Tưởng Kiêu vô thức liếc nhìn, không có ý nhìn trộm chuyện riêng tư của cô nhưng tin nhắn trên màn hình vẫn đập vào mắt anh.

Bạch Hiên: “Chị Nguyệt Lượng, cảm ơn chị đã chăm sóc em trong khoảng thời gian qua, tối mai chị có rảnh không, em muốn mời chị ăn tối.”

Tưởng Kiêu: “…”

Ăn cái gì mà ăn.

Anh duỗi tay cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn này.

Trong giây lát, anh đã sinh ra ý nghĩ trả lời là “Cô ấy không rảnh” nhưng lý trí đã nhanh chóng áp sự xúc động này xuống.

Màn hình điện thoại dần tối lại, anh nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen như mực, đường nét trên khuôn mặt cũng dần cứng lại.

“Sao anh không trả lời?”

Một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên trong lòng anh, lộ ra chút khàn khàn khi vừa ngủ dậy: “Em chắc anh biết mật khẩu điện thoại của em.”

Đôi mắt Tưởng Kiêu khẽ nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, cô gái không biết đã tỉnh từ lúc nào, dùng đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ nhìn anh.

“Xin lỗi.” Anh cụp mắt: “Anh không cố ý muốn nhìn trộm chuyện riêng tư của em.”

“Không có gì phải xin lỗi cả.”

Tạ Thanh Di ngồi thẳng người, khẽ vươn vai, sau đó duỗi tay ôm lấy mặt anh, nói từng chữ một: “Đừng quên, hiện tại anh là bạn trai của em, em đối với anh không có bí mật gì cả, anh có thể tùy ý xem điện thoại của em, đối với mấy tin nhắn như vừa rồi, anh có trả lời cũng không sao---”

Cô cong môi, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Đổi lại là anh, nếu có người khác giới gửi tin nhắn cho anh, chắc chắn em sẽ trả lời.”

Hơn nữa không hề có cảm giác tội lỗi, thậm chí còn lôi anh ra phàn nàn vài câu, về sau không được chú ý đến những người phụ nữ khác.

Cô keo kiệt như thế đó, chiếm hữu một cách vô cùng rõ ràng.

Tình yêu chính là ích kỷ.

Tưởng Kiêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong lòng hiểu rõ, cô đang tiếp thêm sức mạnh cho anh.

Chỉ có bên được thiên vị mới dám ngang nhiên và không sợ hãi.

Cô không hề che giấu sự thiên vị của mình dành cho anh.

Ánh mắt Tưởng Kiêu khẽ động, đặt điện thoại snag một bên, sau đó cúi người ôm lấy cô, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.

“Em biết bây giờ anh muốn làm gì không?” Anh áp đôi môi mỏng lên tai cô, giọng nói khàn khàn.

“Ưm, muốn em từ chối Bạch Hiên?”

“Anh muốn hôn em.”

“…”

Tạ Thanh Di sửng sốt, sau tai bị hơi thở của anh đốt cháy, trái tim của cô đập loạn lên, khẽ nói: “Bây giờ có vẻ không ổn lắm? Nhạc Nhạc và tài xế vẫn ở đây.”

Tưởng Kiêu ừ một tiếng, hôn lên trán cô, nói nhỏ: “Về nhà rồi hôn.”

Giờ Bạch Hiên hay Hắc Hiên không còn quan trọng nữa, tình yêu của cô dành cho anh đã cho anh đủ sự tự tin.

***

Sau khi ghi hình xong cho game show, Tạ Thanh Di một thân nhàn nhã không có việc gì.

Ban ngày Tưởng Kiêu bận rộn với công việc, không có thời gian rảnh chơi với cô, cô cũng không quan tâm, trực tiếp chạy đến Hi Viên giám thị tiến độ tu bổ, hoặc kéo Tần Cửu đi dạo phố, cầm thẻ đi quẹt quẹt quẹt.

Thẻ là thẻ phụ của Tưởng Kiêu, không có giới hạn chi tiêu, chỉ cần quẹt thẻ là có thể dùng được.

Nhìn dáng vẻ xuân phong nhộn nhạo của bạn thân nhà mình, Tần Cửu không nhịn được chẹp miệng: “Tạ Thanh Di à Tạ Thanh Di, bây giờ cậu đã thành một người phụ nữ có người yêu, cả người cũng tỏa ra toàn mùi chua rồi.”

Khóe miệng Tạ Thanh Di nhếch lên: “Cậu không hiểu đâu, được yêu đương với người mình thích là chuyện vui vẻ biết bao.”

“Vậy thì đương nhiên tớ không hiểu rồi, tớ còn chưa gặp được một người đàn ông mà tớ thật sự thích.”

Tần Cửu nhíu vai, chớp mắt, cười nói: “Nhưng được yêu đương với trai đẹp thì có ai mà không vui chứ? Hơn nữa Tưởng Kiêu còn đẹp trai như thế.”

“Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, trong lòng tớ đều cảm thấy hạnh phúc.”

Tạ Thanh Di nhướng mày: “Chỉ là anh ấy quá bảo thủ, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tớ đều không kiếm chế được muốn dính vào anh ấy, hôn anh ấy… Thật khiến tớ giống như một đứa biến thái vậy.”

“Thực sắc tính dã là chuyện bình thường, đúng rồi---”

Tần Cửu nở một nụ cười ái muội, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Hai người đã phát triển đến bước nào rồi?”

Nhắc tới chuyện này, hai má Tạ Thanh Di đỏ bừng: “Tớ đã nói là anh ấy rất bảo thủ!”

Tần Cửu: “Hả? Chưa hả?”

Tạ Thanh Di: “Ừ.”

Tần Cửu: “Vãi nồi, thời đại này rồi mà còn có người đàn ông ngây thơ như vậy sao?”

Tạ Thanh Di: “Nói thật với cậu, trong lòng tớ đã âm thầm phong cho anh ấy danh hiệu người đàn ông đức hạnh nhất tỉnh rồi.”

Tần Cửu kinh ngạc, nói đùa với Tạ Thanh Di: “Nói như vậy, chẳng lẽ phải đợi đến khi hai người kết hôn cậu mới có thể ăn được anh ấy?”

Tạ Thanh Di đỡ trán: “Không đến mức đó chứ.”

Vậy thì không phải là quá lâu rồi sao.

Cô dự định sau 25 tuổi mới suy nghĩ đến chuyện kết hôn.

Có một người bạn trai siêu đẹp trai bên cạnh nhưng chỉ được chạm vào chứ không được ăn, cùng nhau trải qua bốn năm yêu đương trong sáng?

Cô đâu phải ni cô đâu?

“Phải kiếm cách ăn anh ấy mới được.” Tạ Thanh Di suy nghĩ.

Tần Cửu chớp mắt: “Được, tớ sẽ giúp cậu nghĩ cách.”

Bên này, hai cô gái đang vui vẻ lên kế hoạch “Ăn bạn trai”, bên này, Bùi Cảnh Yên đang đi spa với bạn thân mình và phàn nàn về tình hình nhà cửa gần đây.

“Lão Tạ đúng là cứng đầu, dù tớ nói bao nhiêu đi chăng nữa cũng không khuyên được ông ấy…”

“Còn có chuyện cậu không khuyên được ông ta ư? Không phải ông ta luôn nghe lời cậu nhất sao?”

“Mọi chuyện khác ông ấy đều nghe theo tớ nhưng đối với chuyện về Nguyệt Lượng, ông ấy rất quan tâm.”

“Nguyệt Lượng làm sao?” Ôn Nhược Nhã hỏi.

Bùi Cảnh Yên không giấu diếm đám bạn thân, thở dài: “Còn có thể làm sao nữa, con nhóc kia cứ khăng khăng thích con trai nhà họ Tưởng ở Bắc Kinh, hiện tại hai đứa nó đang yêu đương rồi, lão Tạ không đồng ý.”

Tần Phi: “Nhà họ Tưởng ở Bắc Kinh? Là thằng nhóc con lai Wiliam kia sao? Nguyệt Lượng thật tinh mắt, biết chọn được một đứa đẹp trai.”

Ôn Nhược Nhã không thể ngồi yên, bật dậy từ trên ghế sô pha, kinh ngạc nhìn Bùi Cảnh Yên: “Nguyệt Lượng và Wiliam đang hẹn hò?”

“Đúng vậy, họn nó hẹn hò cũng phải được hơn một tháng rồi.”

Nói đến đấy, Bùi Cảnh Yên nhìn Ôn Nhược Nhã đầy xin lỗi: “Có lẽ Tiểu Âu Dương nhà cậu sẽ buồn nhưng cũng không có biện pháp gì cả. Chuyện tình cảm như vầy, trưởng bối như chúng ta không quản được.”

Ôn Nhược Nhã đương nhiên hiểu đạo lý này.

Nhưng nghĩ đến tình cảm của đứa con trai ngốc nhà mình dành cho Nguyệt Lượng, bà ấy không khỏi có chút lo lắng.

Tối đó về nhà, Ôn Nhược Nhã đã suy nghĩ rất lâu trước khi nói chuyện Nguyệt Lượng đang hẹn hò cho Âu Dương Hạo biết.

“Dì Bùi của con nói, Nguyệt Lượng rất thích thằng bé Tưởng Kiêu kia, thậm chí còn cãi nhau to với chú Tạ vì Tưởng Kiêu, đến bây giờ cả hai bố con vẫn chưa làm lành nữa.” 

Ôn Nhược Nhã lại thở dài trước màn hình điện thoại: “Con cũng hiểu tính Nguyệt Lượng rồi đấy, chuyện mà con bé đã quyết sẽ không thay đổi… Mẹ thấy, con bé và Tưởng Kiêu khó mà chia tay nhau được lắm, A hạo, con nên chết tâm đi, đừng thích Nguyệt Lượng nữa.”

Trong điện thoại, nụ cười của Âu Dương Hạo dần dần cứng lại, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Mẹ, những gì mẹ nói là thật sao?”

Ôn Nhược Nhã nói: “Mẹ có thể lừa con sao?”

Âu Dương Hạo nói: “Con không tin, con không tin… Nguyệt Lượng từng nói, chị ấy không thích Tưởng Kiêu, làm sao có thể hẹn hò với Tưởng Kiêu chứ?”

Ôn Nhược Nhã vừa đau lòng vừa bất lực khi nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách tán này của con trai.

Bà ấy nói vài câu an ủi thuyết phục nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghe không lọt của con trai thì đành cúp máy, để cậu ta một mình tự tiêu hóa.

Nước M, tại một chung cư cao cấp của thành phố N.

Âu Dương Hạo ngẩn ngơ ngồi trước máy tính, ánh mắt trời chói chang chiếu vào người cậu ta nhưng cậu ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới lấy lại tinh thần.

Cậu ta chợt nhớ đến avatar Tạ Thanh Di mới đổi cách đây một khoảng thời gian, lại nghĩ đến thỉnh thoảng có nghe thấy đám ăn chơi trác táng trong vòng nói bố con nhà họ Tưởng vô duyên vô cớ cãi nhau, Tưởng Kiêu còn bị nhà họ Tưởng đuổi ra ngoài…

Mọi thứ đều có dấu vết.

Âu Dương Hạo cau mày, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.

Hai nhà họ Tạ và họ Tưởng là bạn cũ, tại sao bố mẹ hai bên gia đình lại phản đối Tạ Thanh Di và Tưởng Kiêu ở bên nhau?

Thậm chí còn phản đối đến độ hai người đó phải cãi nhau với người nhà?

Không đúng, có gì đó sai sai.

Ngồi im lặng một lúc lâu, Âu Dương Hạo cầm điện thoại, bấm một dãy số: “Lão Mãnh, giúp tôi điều tra một chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.