Cô quả thật đã trêu ghẹo được Tưởng Kiêu nhưng hướng tiếp theo hoàn toàn khác với dự liệu của cô.
Phần lưng vốn đã đau nhức vì thu dọn đồ đạc cả đêm, sau bây giờ tự mình chuốc khổ bị “cắn ngược lại” của bản thân đau đớn đến dường như đã gãy luôn rồi.
Trong màn đêm yên tĩnh, đèn tắt và phòng ngủ chính tối om.
Tạ Thanh Di nhắm mắt lại, cho dù vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, cô vẫn giữ vững tia ý thức cuối cùng, nắm lấy cánh tay Tưởng Kiêu hỏi: “Hôm nay không phải anh đã luôn ở bên cạnh em sao...”
Vậy anh mua thứ đó từ khi nào?
Có trời mới biết khi sương mù màu trắng dày đặc, vành tai anh đỏ bừng, nghiêng người đi ra lấy bao ni lông mỏng trong tủ phòng tắm bằng gỗ sáng màu, lúc đó đầu óc cô trống rỗng.
Nụ cười xấu xa trong mắt cô đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên là: Không tốt rồi, nguy hiểm, phải chạy.
Nhưng mời Phật thì dễ, tiễn Phật khó, cô ôm lấy Tưởng Kiêu từ phía sau, cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng mời anh vào tắm cùng với mình, thì đã định sẵn cô phải trả giá cho những suy nghĩ xấu xa của mình.
Cô không thể chạy thoát, lúc đó, cô như cá nằm trên thớt, đôi vai mỏng manh bị Tưởng Kiêu nâng lên, xoay người lại, lưng đã dán sát vào nền gạch trắng cứng rắn lạnh lẽo.
“Xem ra em vẫn còn chưa mệt.”
Khi anh nói lời này, đôi lông mày sâu thẳm của anh ta dường như bị hơi nước làm mờ đi, vẻ lạnh lùng cấm dục thường ngày cũng đã nhạt đi, đã thêm một chút hơi thở xâm chiếm khiến trái tim người ta phải run rẩy.
Cô vẫn còn muốn giải thích, đôi môi ửng hồng khẽ hé mở, lời nói trong cổ họng đã bị nụ hôn của người đàn ông phong ấn lại.
Phòng tắm được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, lại càng khiến người ta phải sững sờ.
“Đặt hàng trực tuyến, được giao tới tận nơi, rất tiện lợi.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai, nhớ lại tâm tư lệch lạc của của Tạ Thanh Di, anh khoác vai cô kéo vào trong lòng: “Cái hôm qua em mua không thích hợp.”
Những lời này xuyên thấu vào bên tai của Tạ Thanh Di, khiến má cô ngay lập tức đỏ bừng, đầu càng vùi xuống thấp hơn.
“... Em chỉ tùy tiện mua thôi, chưa từng nghiên cứu kỹ.”
Mặc dù khi riêng tư cô nói chuyện với Tần Cửu rất lớn gan nhưng thứ đó là khi cô đặt chiếc váy nhỏ màu đỏ cho lễ Giáng sinh rồi thuận tiện mua luôn.
Cô cũng không nhìn kỹ kích thước, nghĩ rằng cỡ bình thường là phù hợp rồi, ai mà biết - nhưng cho dù nó không vừa, tối hôm qua không phải cũng đã dùng hết rồi sao.
“Ừm, những thứ đó lẽ ra phải do anh chuẩn bị.”
Tưởng Kiêu vuốt ve mái tóc đen của cô, chậm rãi nói: “Sau này em không cần phải nhọc lòng nữa.”
Tạ Thanh Di: “...”
Cô cũng không muốn nhọc lòng về chuyện này!
Yên lặng trợn mắt, cô có hơi bực bội nhéo véo da thịt mềm mại trên eo anh, lớn tiếng nói: “Anh tính kế em.”
Anh vuốt ve mái tóc của cô, hơi dừng lại: “Sao lại nói thế?”
Tạ Thanh Di nhắm mắt lại, giọng nói uể oải: “Rõ ràng là anh đã mua rồi, thế nhưng không nói cho em biết, còn cố ý để cho em trêu chọc anh, chờ xem trò vui của em.”
Tưởng Kiêu bật cười.
Không ngờ cô lại có thể già mồm át lẽ phải, quật ngược lại anh như vậy.
“Anh tưởng rằng tối nay em sẽ rất mệt, không ngờ những này lại phát huy tác dụng.” Tưởng Kiêu thì thào.
Lông mày của Tạ Thanh Di nhướng lên, nghĩ đến dáng vẻ “hả hê” của mình lúc ban đầu mà cảm thấy xấu hổ.
Bị kịch này thực sự là tự ném đá vào chân mình mà.
Theo lý mà nói, cô bắt đầu giở trò xấu, nhào vào vòng tay của Tưởng Kiêu: “Em không quan tâm, tất cả đều là lỗi của anh! Bây giờ em thực sự rất mệt mỏi, mệt sắp chết rồi...”
Sau khi nói xong, cô còn cắn một cái vào cánh tay của anh một cái.
Tưởng Kiêu để mặc cho cô cắn mà không tức giận, ngón tay thon dài đặt lên môi cô, nhẹ nhàng cạy hàm răng nhỏ bé, sắc bén của cô: “Nói không lại thì cắn người ta, cái thói xấu gì thế này?”
Tạ Thanh Di thuận thế thoát khỏi khuỷu tay của anh, quay đầu cắn ngón tay của anh.
Nương theo ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa, Tưởng Kiêu cụp mắt nhìn cô gái với mái tóc bù xù, đôi má ửng hồng nhưng lại đang phồng mang, trợn má đầy hung dữ, không chịu thua trong lòng của mình.
Ngón tay không có cảm giác đau, đôi mắt màu lục sẫm càng lúc càng tối, giống như một viên đá mắt mèo trong lúc chiều tà, sáng ngời quyến rũ.
“Nhả ra.” Tưởng Kiêu nói.
Tạ Thanh Di vốn dĩ muốn nói: “Anh bảo em nhả là em nhả ra sao, vậy thì em sẽ rất mất mặt.” Tuy nhiên, khi cô nghe thấy tình yêu chất chứa trong giọng nói khàn khàn của người đàn ông, cô lập tức buông lỏng hàm răng.
“Xí, xí, xí.”
Cô kéo chăn bông che đầu lại, xấu hổ đỏ mặt, lên tiếng tố cáo: “Tưởng Kiêu, anh không biết xấu hổ.”
Tưởng Kiêu: “...”
Anh không phản bác, chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô qua lớp chăn bông: “Được rồi, em ngủ đi.”
***
Kỳ nghỉ đẹp đẽ và ngắn ngủi, sau hai ngày quấn quýt ở Hi Viên, chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.
Tối hôm đó, là ngày mà Tạ Thanh Di hẹn Tần Cửu và Âu Dương Hạo cùng nhau đi ăn tối.
Trước khi đi, cô đã cố tình phối hợp đồ đôi với Tưởng Kiêu - Một chiếc áo len cổ lọ màu đen, phối chiếc áo khoác màu xám nhạt kiểu Anh, quần tây đen kiểu thoải mái, đi cùng với một đôi bốt da ngắn màu đen, mái tóc dài màu nâu lạnh xõa trước trán, bớt đi một chút uy nghiêm và lạnh lùng, lại có thêm phần tao nhã và dịu dàng mang đậm khí chất quý ông.
Còn cô cũng mặc một chiếc váy cùng kiểu, một chiếc váy len cao cổ màu đen và một chiếc áo khoác màu xám, đôi bốt màu nâu không dài đến đầu gối, khiến đôi chân thon thả của cô ấy lại càng thêm thẳng.
“Chúng ta đứng cùng nhau như thế này thật sự rất cool ngầu.”
Tạ Thanh Di vui vẻ nắm tay Tưởng Kiêu, kéo anh đến chiếc gương soi toàn thân to lớn, lấy điện thoại di động của mình ra chụp một tấm ảnh chung.
Chiếc điện thoại màu tím che mất khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô, người đàn ông cao gần 1,9 mét bên cạnh hơi cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Cho dù là chụp ảnh, ánh mắt của anh vẫn luôn dõi theo cô.
“Trông đẹp không?” Tạ Thanh Di đưa tấm ảnh cho anh xem.
“Ừm, đẹp.”
Ngay cả khi bức ảnh không chụp chính diện của hai người nhưng sự chênh lệch về chiều cao, hình thể, khí chất và cách ăn mặc của cả hai cũng đủ khiến bức ảnh tràn ngập bầu không khí lãng mạn này.
Tạ Thanh Di ngắm bức ảnh một hồi, sau đó đột nhiên nhìn về phía Tưởng Kiêu, thở dài.
Tưởng Kiêu: “Sao thế?”
Tạ Thanh Di nhún vai: “Bạn trai của em đẹp trai như vậy nhưng lại không được lan truyền ra ngoài, thật là đáng tiếc mà. Nếu đăng lên mạng, antifan chắc chắn sẽ ghen tức đến ói máu mất.”
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến trong lòng cô thầm sảng khoái.
Tưởng Kiêu lướt qua chóp mũi của cô: “Cứ như bây giờ là đã rất tốt rồi.”
“Ừm!”
Tạ Thanh Di biết anh từ đó đến giờ luôn rất kín tiếng, cho nên dùng ngón út vuốt ve lòng bàn tay của của anh: “Được rồi, đi thôi, để A Cửu và Âu Dương Hạo chờ lâu nữa, bọn họ lại nói em trọng sắc khinh bạn nữa. “
Mặc dù bây giờ quả thật là cô thích dính sát, hôn nhau với bạn trai hơn.
***
Đêm mùa đông luôn đến rất sớm.
Ngày đầu năm mới đã rơi một trận tuyết dày đặc, sau đó không còn thấy bóng dáng của tuyết nữa, bầu trời vốn u ám cũng sáng tỏ, tựa như ngày hôm đó đã rơi hết toàn bộ tuyết của mùa đông này rồi.
Triều Thiên Các, trong phòng vip sang trọng, ánh đèn sáng rực, hương trà phảng phất.
Lúc Tần Cửu mở cửa đi vào, Âu Dương Hạo đã tới rồi, cậu đang ngồi bên cửa sổ xem thực đơn.
Tần Cửu tươi cười chào hỏi Âu Dương Hạo, đưa áo khoác cô ấy đã cởi cho nhân viên phục vụ cất vào tủ: “Ngồi chỗ đó cũng phải trả tiền đấy, đêm nay không phải Nguyệt Lượng đãi sao?”
Âu Dương Hạo: “Ai đãi khách cũng vậy.”
“Vậy thì hai người bàn bạc đi, tối nay chị chỉ việc ăn thôi đó.”
Tần Cửu kéo ghế ngồi xuống, nhìn thời gian: “Nhóm Nguyệt Lượng chắc là cũng sắp tới rồi. Lúc chị xuống xe có gọi điện thoại đến, nói là khoảng mười phút sẽ tới.”
Nói đến đây, cô ấy vừa buồn cười vừa bất lực than thở với Âu Dương Hạo: “Em không biết đâu, con bé này sau khi ôm được mỹ nam về nhà, ngày nào cũng rắc cơm chó với chị. Cũng may là đêm nay có em đi cùng, nếu không thì một mình chị ăn cơm chó cũng quá là thê lương rồi.”
Nụ cười trên mặt Âu Dương Hạo có chút cứng ngắc, nhìn Tần Cửu: “Chị đã biết chuyện Nguyệt Lượng và Tưởng Kiêu hẹn hò với nhau từ lâu rồi sao?”
Tần Cửu suy nghĩ một chút: “Hình như thế, dù sao khi Nguyệt Lượng có hứng thú với anh ấy, cậu ấy đã nói với chị. Chị cũng có thể xem là người đã chứng kiến quãng đường bọn họ tu thành chính quả.”
Thấy sắc mặt Âu Dương Hạo không tốt lắm, cô ấy dừng lại, giải thích: “Em đừng có trách tại sao Nguyệt Lượng lại giấu giếm em, tuy rằng ba người chúng ta là bạn bè nhưng dù sao em cũng là con trai, chuyện riêng tư giữa con gái với nhau như vậy, cậu ấy nhất định phải nói với chị trước rồi.”
Âu Dương Hạo mím môi, nở ra một nụ cười gượng gạo: “Ừm.”
Hóa ra họ đã ở bên cạnh nhau từ rất lâu rồi.
Chỉ có cậu là người cuối cùng biết—
Nếu mẹ cậu không nói với cậu, có lẽ cậu vẫn không hề hay biết gì.
Cảm giác bừng tỉnh muộn màng này khiến lòng người ta cảm thấy rất không vui.
Tần Cửu thấy tâm tình cậu không được tốt, quan tâm hỏi vài câu, Âu Dương Hạo chỉ nói cậu đang lo lắng cho bài thi ở trường, Tần Cửu cũng không nghĩ nhiều liền an ủi cậu vài câu.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cánh cửa phòng vip được đẩy ra từ bên ngoài, nhân viên phục vụ cúi đầu kính cẩn mời khách vào trong.
Âu Dương Hạo và Tần Cửu cũng nhìn về phía cửa.
Chỉ nhìn thấy trước cửa phòng vip, đôi tình nhân trẻ cho dù về ngoại hình, vóc dáng lẫn khí chất đều hoàn toàn xứng đôi với nhau, mười ngón tay đan chặt, chậm rãi bước vào.
Tần Cửu tặc lưỡi: “Vừa mở cửa đã bị công kích bởi thức ăn cho chó.”
Âu Dương Hạo: “...”
Tạ Thanh Di thoải mái kéo Tưởng Kiêu đi vào, cởi bỏ kính râm và khẩu trang ra, cong mắt cười chào hỏi hai người bạn thân từ nhỏ đến lớn: “A Cửu, Âu Dương, người này hai người cũng biết rồi, tớ cũng không giới thiệu thêm nữa, dù sao anh ấy hiện tại chính là bạn trai của tớ.”
Nói xong, cô lại nói với Tưởng Kiêu: “Anh, anh cũng biết bọn họ rồi.”
“Ừm, anh biết.”
Tưởng Kiêu nhẹ gật đầu với Tần Cửu và Âu Dương Hạo, khi ánh mắt tiếp xúc với Âu Dương Hạo, đôi mắt hơi híp lại.
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, huống hồ chi sự ghen tuông và chống đối trong mắt chàng trai trẻ này thật sự là quá rõ ràng.
Trong hai lần gặp gỡ ngắn ngủi lúc trước, Tưởng Kiêu cũng hiểu rõ suy nghĩ của Âu Dương Hạo đối với Tạ Thanh Di.
Trước đây anh không có tư cách để ngăn chặn nhưng bây giờ —
Tưởng Kiêu đặt tay lên vai Tạ Thanh Di, kéo ghế ra cho cô, rồi lại ngồi xuống bên cạnh cô, còn kéo ghế về phía cô một chút.
Tuyên bố chủ quyền rõ ràng và thẳng thừng.
Sắc mặt Âu Dương Hạo càng thêm khó coi, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng kiên quyết.
Một tên tạp chủng chẳng ra gì có gì đáng để đắc ý.
Cuộc đối đầu giữa hai người âm thầm diễn ra, Tạ Thanh Di và Tần Cửu đói vô cùng, hoàn toàn không chú ý đến, chỉ chăm chú vào thực đơn: “Mọi người có gì muốn ăn không?”
Âu Dương Hạo: “Sao cũng được.”
Tưởng Kiêu: “Mọi người gọi món đi.”
Khi bọn họ nói như vậy, Tạ Thanh Di và Tần Cửu không quan tâm đến họ nữa và tự mình gọi món mình muốn ăn.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ đã bưng đồ ngọt và món nguội đến để khai vị rồi lặng lẽ lùi ra.
Không có người ngoài, nhóm người bắt đầu trò chuyện.
Nói chuyện phiếm một hồi, Tạ Thanh Di cũng rõ ràng cảm giác được bầu không khí không đúng lắm, vẻ mặt Âu Dương ảm đạm, Tưởng Kiêu vốn dĩ đã không nói nhiều, nói một hồi cuối cùng thành hai người cô và Tần Cửu luân phiên nhau.
Trong lòng cô tự hỏi, chẳng lẽ là vì Tưởng Kiêu gia nhập, khiến A Cửu và Âu Dương không thích ứng được sao?
Quên đi, không thích ứng được thì không thích ứng được thôi, vốn dĩ cô không muốn để Tưởng Kiêu hòa nhập vào trong vòng tròn nhỏ bé của bọn họ.
Tạ Thanh Di từ đó đến giờ đều không phải là một người tự chuốc lấy phiền phức.
Khi các món ăn tinh tế và ngon miệng đã được dọn ra, cô liền chuyển sự tập trung vào các món ăn, còn về phần náo động không khí hay gì đó - nếu có thể hòa hợp được thì sẽ hòa hợp, nếu không được thì ăn xong cũng sẽ tạm biệt thôi mà.
“Em thích nhất là món ăn này của nhà hàng này, anh thử xem?”
Tạ Thanh Di chỉ vào những con sò điệp biển cùng với hạt caper, vẻ mặt nhiệt tình giới thiệu cho Tưởng Kiêu.
Tưởng Kiêu mỉm cười, duỗi đũa ra gắp một miếng thử: “Ngon lắm.”
Tạ Thanh Di nhướng mày: “Đương nhiên, em giới thiệu thì chắc chắn là phải ngon rồi.”
Tần Cửu vừa ăn con tôm hùm nướng phô mai trong đĩa, vừa mỉm cười mờ ám trêu chọc Tạ Thanh Di: “Hẹn hò rồi có khác, biết chăm sóc người ta nữa chứ.”
Tạ Thanh Di tức giận liếc cô ấy một cái: “Bình thường có đồ ăn ngon, không phải tớ đều giới thiệu cho cậu sao?”
“Đúng, đúng, đúng, cậu hoàn toàn không hề trọng sắc khinh bạn một chút nào.” Tần Cửu cười nói.
Bọn họ vừa nói vừa cười, Âu Dương Hạo âm thầm nắm chặt đũa trong tay, trong lòng có lời muốn nói nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp.
Ngay khi cậu đang nghĩ cách gọi Tạ Thanh Di ra ngoài một mình, thì điện thoại di động vang lên.
Đó là điện thoại của Tưởng Kiêu.
Anh liếc nhìn cuộc gọi đến và nói với nhóm người trên bàn: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một chút.”
Đánh giá từ biểu hiện nghiêm túc của anh ấy, 80% đó là chuyện công việc.
Tạ Thanh Di nhìn anh bước ra khỏi phòng vip, sau đó thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục trò chuyện với Tần Cửu về việc sắp xếp lịch trình năm mới.
Thấy vậy, Âu Dương Hạo đột nhiên lên tiếng: “Nguyệt Lượng, em có chuyện muốn nói với chị.”
Tạ Thanh Di sửng sốt, nghi ngờ nhìn cậu: “Có chuyện gì? Nghiêm túc đến như vậy à.”
Tần Cửu cũng là tò mò, thản nhiên nói: “Chị đã nói mà, nhìn thấy em đêm nay cứ kỳ lạ, không đúng lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Ngón tay đặt trên bàn cong thành nắm đấm, Âu Dương Hạo hít sâu một hơi, đôi mắt đen láy nhìn về phía Tạ Thanh Di: “Chị mau chia tay với Tưởng Kiêu đi!”
Tạ Thanh Di: “...?”
Tần Cửu: “...?”
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô, giọng điệu Âu Dương Hạo cũng trở nên kích động: “Tưởng Kiêu là đồ dối trá, anh ta hoàn toàn không xứng với chị! Em đã điều tra rồi, anh ta là một đứa con ngoài giá thú, không, không chỉ là con ngoài giá thú, trước khi mẹ của anh ta làm tình nhân của Tưởng Việt, còn làm vũ công thoát y trong một sòng bạc ngầm…”
“Em đừng nói nữa!”
Giọng nữ lạnh lùng vang lên, không chút do dự cắt đứt lời Âu Dương Hạo: “Chị không muốn nghe những chuyện này.”
Âu Dương Hạo sửng sốt một chút, bắt gặp đôi mắt đen lặng yên của Tạ Thanh Di, trái tim chợt run rẩy:
“Nguyệt... Nguyệt Lượng, chị sao thế... chẳng lẽ chị đã biết rồi sao?”
“Chị biết.”
“Vậy sao chị vẫn...” Âu Dương Hạo đột nhiên hoảng sợ, một cảm giác hoảng sợ vô lực không diễn tả được.
Tần Cửu ở một bên cũng bị kinh ngạc trước xuất thân của anh, kinh ngạc lẩm bẩm: “Chuyện này sao có thể như vậy được.”
Một người cao ngạo, lạnh lùng, tươi sáng tốt đẹp đến thế, vậy mà mẹ ruột lại là một vũ công thoát y trong sòng bạc sao?
“Âu Dương, anh ấy chưa từng nói dối chị.”
Sắc mặt Tạ Thanh Di không tốt cho lắm, mím môi đỏ mọng: “Trước khi hẹn hò với chị, anh ấy đã nói với chị tất cả những chuyện này rồi. Nhưng những thứ này là gì chứ, chị hoàn toàn không hề quan tâm!”
Âu Dương Hạo không ngờ rằng cô đã biết chuyện này từ lâu rồi.
Dù biết rằng xuất thân của Tưởng Kiêu tệ hại vô cùng nhưng cô vẫn nguyện ý ở bên anh.
“Chị không chê bẩn sao?”
Âu Dương Hạo cảm thấy khó tin, nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Di, mặt đã đỏ bừng thể hiện tâm trạng đang xúc động: “Vũ công thoát y đấy, vũ công thoát y trong sòng bạc ngầm của nước M là gì, chị không rõ sao? Nói thẳng ra là gái điếm, anh ta là con do gái điếm sinh ra, là một tạp…”
Chưa kịp phát ra tiếng “chủng”, một ly rượu lạnh lẽo đã tạt vào mặt cậu.
“Nguyệt Lượng!” Tần Cửu kinh ngạc kêu lên.
Những ngón tay mảnh khảnh của Tạ Thanh Di nắm chắc một chiếc ly rỗng chân cao, lông mày xinh xắn lúc này đầy sự tức giận, cô đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Âu Dương Hạo: “Em dựa vào cái gì mà nói anh ấy như vậy? Lại dựa vào cái gì mà điều tra quá khứ của anh ấy?”
Âu Dương Hạo đưa tay lên lau rượu lạnh trên mặt, đôi mắt đã hơi đỏ nhìn cô, giọng nói nghẹn ngào: “Em là vì muốn tốt cho chị, sao chị có thể ở bên cạnh một loại người như vậy, chẳng trách chú Tạ lại không đồng ý cho hai người...”
“Đủ rồi!”
Lại là một tiếng mắng mỏ khác, Tạ Thanh Di cố kìm nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lồ.ng ngực, nhìn chằm chằm cậu: “Em say rồi.”
Âu Dương Hạo hơi giật mình, sau đó lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô: “Lần này chị sẽ coi như em say rồi. Sau này nếu em còn nói những chuyện này nữa, chúng ta khỏi làm bạn với nhau nữa đi.”
Nói xong, Tạ Thanh Di thả ly rượu trong tay xuống: “Tớ ăn no rồi, đi trước đây.”
Ly rượu trống không rơi xuống bàn va chạm với đĩa sứ phát ra tiếng va đập lạnh lẽo, có chút chói tai.