Cô duỗi ngón tay ra, cố ý quệt qua ngực anh, nhìn anh bằng ánh mắt ngấn nước, vừa tủi thân vừa giận dỗi: “Em muốn anh ở cùng em cơ.”
Tưởng Kiêu mím môi, dùng ngón tay thon dài nhéo mặt cô: “Anh đưa em về nghỉ ngơi, đợi em ngủ say rồi mới đi có được không?”
“Đã muộn như vậy rồi mà anh còn chạy tới chạy lui rất mệt.”
Tạ Thanh Di lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đề nghị: “Không phải văn phòng của anh có phòng nghỉ sao? Em và anh cùng đến công ty, tối nay em ngủ ở phòng nghỉ là được.”
“Phòng nghỉ diện tích hơi nhỏ, tương đối đơn giản, không thoải mái như ở nhà…”
“Chỉ cần có một chiếc giường để ngủ là được, em không kén chọn, lúc trước em đến thâm sơn cùng cốc quay phim, đến cả giường bằng ván gỗ em cũng ngủ rồi.”
Tạ Thanh Di ngắt lời anh: “Cứ quyết định như vậy đi, em cùng anh đến công ty tăng ca.”
Đối mặt với đôi mắt đen sáng ngời và cương nghị của cô, Tưởng Kiêu thỏa hiệp: “Được rồi.”
Anh bảo tài xế chuyển hướng, khoảng nửa tiếng sau họ đã đến tập đoàn Quang Linh.
Lúc này đang là 9 giờ tối, trong công ty vắng tanh, chỉ có mấy chủ bảo vệ ở dưới tầng vẫn đang làm nhiệm vụ.
Tưởng Kiêu dẫn Tạ Thanh Di đi thẳng vào thang máy.
“Ai có thể ngờ được người muộn như vậy còn tăng ca lại chính là Thái tử gia của tập đoàn.”
Tạ Thanh Di cười nhạo anh: “Anh chính là người cuồng công việc.”
Tưởng Kiêu hơi nhướng mày: “Không cuồng không được, còn phải kiếm tiền cưới vợ nữa.”
Tạ Thanh Di hơi giật mình, sau đó hai má nóng bừng: “Ai là vợ anh chứ?”
Tưởng Kiêu cong môi: “Ai trả lời thì chính là người đó.”
Tạ Thanh Di nghẹn họng, huých vào cánh tay anh: “Em muốn xem nếu bố em ở đây, anh có dám nói như thế không.”
Cổ tay mảnh khảnh bị lòng bàn tay to lớn siết chặt, anh cúi người xuống, ép cô vào góc thang máy, đầu hơi cúi xuống: “Nhưng hiện tại ông ấy không ở đây.”
Sự gần gũi đột ngột này khiến trái tim Tạ Thanh Di đập nhanh hơn, hơi thở ấm áp phả vào má cô, cô quay mặt lại lẩm bẩm: “Anh… Anh mau thả em ra, trong thang máy có camera quan sát.”
Liếc nhìn vành tai đỏ bừng của cô, Tưởng Kiêu khẽ cười, thay vì hôn cô, anh lại vươn tay ôm cô vào lòng, ôm rất chặt.
Cả khuôn mặt Tạ Thanh Di vùi vào lồ.ng ngực rắn chắc của anh, chóp mũi tràn đầy mùi hương của anh, hương gỗ ấm áp, trầm tĩnh và tao nhã.
Cho đến khi thang máy “Ting” mở ra, anh vẫn nửa ôm cô như vậy đi về hướng văn phòng.
Anh vẫn làm việc ở văn phòng trước đây, vừa đóng cửa lại đã ép Tạ Thanh Di vào tường.
“Ở đây không có bác Tạ, cũng không có camera giám sát.”
Tưởng Kiêu một tay nâng mặt cô, tay còn lại ôm eo cô, áp trán vào trán cô, trầm giọng nói: “Bé con, anh rất nhớ em.”
Nhịp tim của Tạ Thanh Di vốn dĩ đã rất nhanh nhưng khi nghe thấy giọng nói dịu gọi cô là bé con này của anh, trái tim như có một luồng điện chạy qua, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng.
Cô cắn môi, vừa mới quay mặt đi, đôi môi của người đàn ông đã rơi xuống, từ má đến môi cô.
Hô hấp dồn dập mà nóng bỏng, cô như một viên chocolate đang tan trong trong l.ồng ngực anh.
Không biết qua bao nhiêu lần, Tạ Thanh Di mở mắt ram người đã bị anh ôm ngồi trên bàn làm việc.
Cô đưa tay ôm cổ anh, đầu óc mơ mơ màng màng, mặt vùi vào lồ.ng ngực anh, khẽ nói: “Cảm giác… Thật xấu hổ.”
Hơi thở của Tưởng Kiêu hơi khựng lại, lòng bàn tay vuốt ve tóc cô: “Hử?”
“Vầy có coi là… Văn phòng play không?” Cô nắm lấy vạt áo anh, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Em đang nghĩ lung tung cái gì đấy?”
Tưởng Kiêu bật cười, ngón tay búng vào trán cô.
Tạ Thanh Di kêu á, trong miệng lẩm bẩm “Anh lại búng trán em”, khuôn mặt đỏ ửng hơi ngước lên, đôi mắt to tròn khẽ động, vừa ma mị vừa quyến rũ: “Chẳng lẽ anh không nghĩ lung tung sao?”
Tưởng Kiêu: “…”
Tạ Thanh Di liếc xuống, nhìn thấy bờ vai anh căng chặt, khóe môi ửng hồng càng nhếch lên cao hơn, cô nói bằng một giọng rất nhẹ: “Anh à, Tiểu Wiliam thật thà hơn anh nhiều.”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái lộ ra vẻ đắc ý, cúi đầu xuống, một vài sợi tóc rũ bên chiếc cổ trắng nõn của cô.
Ánh mắt Tưởng Kiêu tối sầm lại, ngay sau đó giữ chặt gáy cô, lấp kín môi cô.
…
Cơm có thể ăn bậy nhưng nói là không thể nói bậy, Tạ Thanh Di đã phải trả giá cho những lời nói táo bạo của mình.
Văn phòng của Tưởng Kiêu thật sự của nghiêm trạng, không có chuẩn bị BCS, bây giờ cũng đã muộn, lại còn trong ngày Tết, không tiện đi mua.
Cuối cùng, sau khi chà xát trong phòng tắm tới rạng sáng, Tưởng Kiêu mới ôm Tạ Thanh Di yếu ớt không còn sức lực ra.
“Ngủ đi, trưa mai còn phải ra sân bay.” Anh ngồi bên giường, đắp chăn bông cho cô.
Lúc này, cô gái nhỏ của anh hai má ửng hồng, đôi mắt đen như được phủ lên một tầng nước mơ hồ, hai má hơi phồng lên, vừa thẹn vừa giận: “Tưởng Kiêu, anh là đồ khốn nạn.”
Tưởng Kiêu híp mắt, giọng nói hơi khàn: “Vừa nãy em đã mắng anh rất nhiều lần rồi.”
Tạ Thanh Di uất ức: “Không đủ, phải mắng thêm.”
Tưởng Kiêu bật cười, đưa tay vén mái tóc hơi ướt trên trán cô sang hai bên: “Được rồi, em cứ mắng tiếp đi.”
Nghe thấy giọng điệu dỗ dành của anh, Tạ Thanh Di càng được nước làm kiêu, vươn hai tay ra, chu môi: “Tay em sắp gãy rồi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Kiêu thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên: “Anh giúp em xoa bóp.”
Lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh nắm lấy hai bàn tay cô bóp bóp, thấy bộ dáng cô vẫn còn ủy khuất, anh khẽ ho: “Lần sau đừng nói những lời đó nữa.”
Tạ Thanh Di hơi trợn mắt: “Anh đang trách em sao?”
Nhìn thấy con mèo nhỏ chuẩn bị nổi giận, Tưởng Kiêu lập tức nói: “Trách anh.”
Tạ Thanh Di khịt mũi: “Vậy anh nói xem anh sai ở đâu.”
Tưởng Kiêu suy nghĩ một lát, trịnh trọng nói: “Lần sau phải chuẩn bị thứ kia để sẵn ở văn phòng.”
Tạ Thanh Di: “…?”
Hai má cô nóng bừng, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, vùi đầu vào trong chăn: “Anh anh thừa nhận chuyện này là sai!”
Nhìn thấy cô trong bộ dạng như đà điểu, Tưởng Kiêu khẽ cười, xoa lưng cô: “Được rồi, không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”
Tạ Thanh Di nhìn anh: “Còn anh?”
Tưởng Kiêu: “Chờ em ngủ anh, anh đi ra ngoài có việc một lát.”
Tạ Thanh Di nhướng mi, đột nhiên vén phần chăn bông bên cạnh lên: “Vậy anh làm ấm giường cho em một lúc, em muốn ôm anh ngủ.”
Dưới ảnh đèn tường mờ ảo, đôi mắt ướt át của cô gái đầy vẻ ý lại và thân thiết.
Trong lòng Tưởng Kiêu khẽ động, khẽ nói đồng ý, sau đó nằm xuống bên cạnh cô.
Cô lập tức lăn vào lòng anh như một con vật mềm mại, má cọ vào ngực anh.
Trong ổ chăn bông mềm mại ấm áp tràn ngập mùi thơm của sữa tắm, Tưởng Kiêu nắm lấy eo cô, áp cằm vào tóc cô, khàn giọng cảnh cáo: “Ngoan ngoãn ngủ đi, đừng làm loạn.”
Tạ Thanh Di nhắm mắt dựa vào lòng anh, lười biếng nói: “Em biết rồi, dù muốn thì em cũng chẳng còn sức nữa.”
Đỉnh đầu dường như truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tạ Thanh Di thầm trợn tròn mắt, anh còn cười nữa, không phải người khó chịu lúc chưa đi vào phòng tắm là anh sao?
Nhưng cô thật sự rất mệt mỏi, ôm eo người đàn ông rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy má mình có một luồng hơi ấm, giọng nói của người đàn ông rất nhẹ nhàng: “Ngủ ngon.”
***
Sáng hôm sau, Tạ Thanh Di bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức.
Cô không biết tối hôm qua Tưởng Kiêu đi từ lúc nào, cũng không biết anh có ngủ được một giấc không nhưng hiện tại bên cạnh cô không có một bóng người.
Liếc nhìn màn hình điện thoại, đã 9:23.
Lúc này anh đang đi họp sao?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, ánh mắt liếc nhìn thấy mảnh giấy trên mặt tủ đầu giường.
“Nguyệt Lượng, anh đang đi họp, khi nào em tỉnh dậy thì liên hệ với thư ký Triệu, cậu ta sẽ mang bữa sáng tới cho em, rồi đưa em ra sân bay. Kí tên Wiliam.”
Nét chữ đẹp và gọn gàng, giống y như con người anh vậy.
Tạ Thanh Di đặt lại mảnh giấy lên tủ, suy nghĩ một chút, sau đó cầm bút lên, trả lời: “Em biết rồi, đồ bận rộn.”
Cuối cùng vẽ thêm một cái mặt quỷ.
Đặt lại tờ giấy lên tủ, cô cất bút đi, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Khi cô nhìn thấy chiếc bồn rửa mặt màu trắng kia, những ký ức lộn xộn tối qua bất giác tràn về trong tâm trí cô.
Hai chân cô không nhịn được cọ xát với nhau, cô vội càng vỗ nước lạnh lên đầu cho tỉnh táo, xua đuổi những hình ảnh khiến người ta cảm thấy xấu hổ đó ra khỏi đầu.
Một tiếng sau, Tạ Thanh Di ăn xong bữa sáng thư ký Triệu mang đến, sau đó ngồi xe ra sân bay.
Trước khi đi, cô gửi một tin nhắn cho Tưởng Kiêu: “Em đi đây.”
Cô vừa gửi tin nhắn đi chưa bao lâu, cửa xe vang lên hai tiếng cốc cốc.
Tạ Thanh Di sửng sôts, ấn hạ của kính xe xuống.
Khuôn mặt tuấn tú dần dần hiện ra, cô sửng sốt: “Không phải anh đang đi họp sao?”
Người đàn ông mặc vest đen cúi xuống: “Muốn nhìn thấy em.”
Đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tham lam rực cháy, như muốn khắc sâu từng li từng tí dáng vẻ của cô vào trái tim mình.
Tạ Thanh Di bị ánh mắt này của anh làm cho ngượng ngùng, nhớ đến chuyện tối qua, liền nghiêng đầu tránh đi: “Vậy giờ đã thấy rồi đấy.”
“Thấy xong, càng không nỡ.”
Anh nói xong, đột nhiên vươn tay ra nâng cằm cô, hôn lên môi cô dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô.
Đầu óc như Tạ Thanh Di ngừng hoạt động, trái tim cũng đập lỡ một nhịp.
Sao anh lại đột nhiên mạnh dạn như vậy, tài xế và thư ký Triệu vẫn đang ở đây đấy.
May mắn là nụ hôn này của anh chỉ là một cái chạm nhẹ, người đàn ông buông cô ra, giọng nói khàn khàn: “Đi đi.”
Tạ Thanh Di đỏ mặt gật đầu lia lịa: “Vâng… vâng, anh cũng mau đi họp đi, nếu không đám giám đốc kia sẽ lại xì xào bàn tán sau lưng anh, em đi đây.”
Cửa sổ xe lại được nâng lên, cô không dám nhìn tài xế đang ngồi hàng ghế trước, cúi đầu nói: “Lái xe đi.”
Tài xế đột nhiết bị nhét đầy cơm chó vào miệng: “… Vâng.”
Xe nổ máy, nhanh chống ra khỏi gara dưới tầng hầm.
Tưởng Kiêu đứng tại chỗ nhìn chiếc xe đã đi xa.
Thư ký Triệu ở bên cạnh cẩn thận nhắc nhở: “Anh Tưởng, các giám đốc vẫn đang chờ trên tầng…”
Vẻ dịu dàng trong mắt Tưởng Kiêu đã biến mất, nói: “Tôi biết rồi.”
Anh xoay người đi về phía thang máy, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Thư ký Triệu: “…”
Ông chủ, anh lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng rồi!