Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

Chương 83



Tuy phải cách xa nhau rất buồn nhưng hai người đều có công việc riêng của mình, thời gian trôi qua rất nhanh.

Khi bông hoa đào đầu tiên trong Cung Công Ngọc Đàn nở, cơ thể của Tưởng Việt đã hồi phục hơn nửa, ngoại trừ việc tay chân đi lại không được nhanh nhẹn như trước, phải chống thêm một chiếc quải trượng, còn lại đầu óc vẫn tỉnh táo sắc bén như xưa.

Suốt một tháng rưỡi này, Tưởng Kiêu đã chủ trì mọi chuyện ở tập đoàn Quang Linh, thủ đoạn cùng quyết sách của anh không hề thua kém bố mình, thậm chí còn còn uy càng và thuyết phúc hơn, cả tập đoàn đều khen Thái tử gia.

Ngay khi các giám đốc của tập đoàn cho rằng chủ tịch sẽ nhường quyền điều hành công ty lại cho Thái tử gia thì Tưởng Kiêu dứt khoát giao hết mọi việc của tập đoàn Quang Linh lại, không hề có ý ở lại.

Mà chủ tịch cũng không tỏ vẻ gì, trở lại công ty tiếp tục quản lý mọi việc.

Tình huống này khiến cho các giám đốc trong tập đoàn bối rối--

“Rốt cuộc hai bố con nhà này có chuyện gì vậy? Tôi không hiểu gì cả.”

“Đúng vậy, lúc trước tôi thất chủ tịch Tưởng quyết liệt với nhau như vậy, dáng vẻ như cả đời sẽ không còn liên quan đến nhau nữa nhưng hồi tết Nguyên Đán ông ấy ngã bệnh, mọi công việc trong công ty đều giao cho Tổng giám đốc Tưởng, tôi còn tưởng hai bố con đã làm lành, tình cảm quay lại như lúc ban đầu. Hiện tại chủ tịch Tưởng khỏi bệnh, Tổng giám đốc Tưởng lại buông tay rời đi… Vầy rốt cuộc là có ý định kế thừa tập đoàn hay không?”

“Nhìn dáng vẻ của Tổng giám đốc Tưởng có vẻ như không định kế thừa tập đoàn? Nhưng… Làm gì có người nào không có hứng thú với gia sản to lớn như vậy chứ?” 

“Nhưng mà vừa nãy lúc họp, tôi thấy thái độ của chủ tịch Tưởng đối với thái tử gia có vẻ tốt hơn một chút?” 

“Ảo giác đó, tôi thấy vẫn là bộ dáng nghiêm khắc như trước, giống như Tổng giám đốc tưởng không phải con ruột của ông ấy không bằng.”

“Haizz, không hiểu nổi, cứ xem tình hình thế nào rồi tính tiếp vậy.”

Tình huống bên trong tập đoàn bây giờ như thế này, những người này luôn muốn đứng về một phía nhưng lại không tìm ra phương hướng thích hợp, cho nên cứ phải thật thà làm việc trước.

Phía Bắc Kinh đang dần dần trở lại bình thường, còn Tạ Thanh Di ở Trùng Khánh ăn lẩu đến rộp ở khóe miệng.

Cô còn chụp ảnh đăng Weibo cùng dòng cáp: [Lẩu cay Trùng Khánh yysd! Cười khóc/ Hình ảnh/]

Mỗi lần cô đăng ảnh selfie, các fans đều bay vào bình luận rất nhanh---

[Tội nghiệp em gái, mua quả dưa hấu lạnh hoặc đá bào ăn cho đỡ nóng.]

[Em gái tới Trừng Khánh! Có quán lẩu cay Gia Hoàng Hoàng ăn rất là ngon đó! Ăn không ngon có thể tới chém tôi!]

[Lầu trên, bạn là ma quỷ đó là, không thấy khóe miệng em gái rộp hết lên rồi sao.]

[Mặc dù nhìn em gái rất đáng thương nhưng tôi vẫn không thể nhịn được cười ha ha ha, ảnh selfie này quá đáng yêu rồi.]

[Nguyệt Lượng đang quay phim ở Trùng Khánh sao? Gần đây thời tiết vẫn hơi lạnh, nhớ giữ ấm nha.]

Tạ Thanh Di đã trả lời một số bình luận trong thời gian nghỉ ngơi lúc quay phim.

Không lâu sau, nhân viên công tác gọi cô đi quay phim.

Khóe miệng cô bị rộp cũng không sao, dù sao vai diễn nữ pháp y của cô là người Trùng Khánh, tính cách cũng rất nóng nảy.

Đạo diễn cũng khen viết rộp trên miệng của cô càng làm tạo hình của cô thêm hoàn hảo: “Đúng lúc có thể thêm vài câu thoại, thêm một vài chi tiết cuộc sống.”

Tạ Thanh Di: “… Được ạ.”

Buổi quay phim hôm nay đến tận lúc chạng vạng mới kết thúc, Tạ Thanh Di về phòng that đồ thay quần áo, liền nhìn thấy Nhạc Nhạc cầm một túi thuốc lớn đi lại đây.

“Hỏi chấm, em dọn cả tiệm thuốc của người ta về à?”

Tạ Thanh Di kinh ngạc: “Em có chỗ nào không thoải mái à?”

Nhạc Nhạc vội vàng nói: “Không phải, chị, đây là thuốc trị vết phồng rộp trên khóe miệng chị đó.”

“Không phải sáng nay chị mua thuốc mỡ Erythromycin rồi sao, tại sao giờ em lại mua nhiều như vậy? Em mua lung tung như vậy, chị không trả tiền cho đâu nha.”

Nhạc Nhạc khẽ ghé vào tai cô nói: “Chị ơi, là Tổng giám đốc Tưởng gửi tới.”

Tạ Thanh Di nhướng mày, lại nhìn túi thuốc kia: “Nếu là anh ấy gửi thì nhận đi.”

Nhạc Nhạc nói vâng, Tạ Thanh Di cầm điện thoại, tìm thấy avatar hình hiệp sĩ kia, ngón tay thon dài đặt lên màn hình.

Cô đang suy nghĩ nên nhắn gì cho anh thì điện thoại rung lên, đầu bên kia đã gửi tên nhắn đến trước.

Wiliam: [Nhóc tham ăn, đã nhận được thuốc chưa?]

Khóe môi Tạ Thanh Di hơi cong lên, cảm giác lúc cô chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh, tình cờ anh cũng gửi tin nhắn cho cô khiến người ta vừa cảm thấy vi diệu vừa cảm thấy vui sướng.

Những ngón tay trắng nõn gõ nhanh trên màn hình, cô trả lời---

Diane: [Ai tham anh, em mới chỉ ăn có ba bữa lẩu.]

Diane: [Nhưng anh đâu cần phải mua nhiều thuốc như thế, trông có phải quá khoa trương rồi không?]

Wiliam: [Anh không biết loại nào có hiệu quả, cho nên đã mua tất cả các loại thuốc liên quan trên thị trường.]

Diane: [Được rồi (~0~)]

Diane: [Anh bận như thế mà hôm nay vẫn có thời gian lướt Weibo ư?]

Ở biên kia hiển thị “Đang nhập” chừng mười giây mới trả lời: [Trừng hợp lướt được.]

Tạ Thanh Di cũng không nghĩ nhiều, chia sẻ với anh những điều đã xảy ra trong buổi đóng phim hôm nay.

Yêu xa chính là như vậy, chia sẻ những vụn vặt của cuộc sống với nhau, tuy rằng không ở chung với nhau nhưng họ lại tìm hiểu nhau theo một cách khác.

Sau khi tẩy trang xong, Tạ Thanh Di chuẩn bị về khách sạn, cô nhắn cho Tưởng Kiêu: [Em về khách sạn trước, một lát nữa nói chuyện tiếp.]

Bên kia đáp: [Được.]

Bỏ điện thoại xuống, Tạ Thanh Di đi về phía xe bảo mẫu, vừa đi vừa nói với Nhạc Nhạc: “Tối nay chị không ăn cơm, em bê cho chị bát chè đậu xanh lên phòng là được rồi.”

Nhạc Nhạc nói á.

Tạ Thanh Di liếc xéo cô ấy: “Có gì mà giật mình vậy?”

Nhạc Nhạc giật mình, nhanh chóng lắc đầu: “Không, không có gì ạ. Vật lát nữa em sẽ mang chè đậu xanh lên phòng cho chị nha.”

Tạ Thanh Di ừ một tiếng, lại nhìn Nhạc Nhạc một cái, cứ có cảm giác cô gái nhỏ này hôm nay cứ lạ lạ sao ý nhưng cô không biết lạ ở chỗ nào.

Khẽ lắc đầu, Tạ Thanh Di không nghĩ nhiều nữa, lên xe, thả lỏng người, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dù sao đóng phim cũng rất mệt mỏi.

Khách sạn do đoàn làm phim bố trí cách địa điểm quay phim không xa, đi chừng mười phút là đến.

Tạ Thanh Di trực tiếp đi thang máy lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất, quẹt thẻ rồi đóng cửa lại, vừa đá đôi giày trắng dưới chân vừa cởi áo ngực, giải phóng bản thân khỏi sự trói buộc.

Bước qua lối vào, chiếc áo lót của cô đã nằm trên tay cô, đồng thời cô cũng nhìn thấy phía sau chiếc giá xếp đầy những chiếc túi đắt tiền của cô, có một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang thản nhiên ngồi trên ghế sô pha.

Nhận thấy ánh mắt của cô, người đàn ông từ từ ngước mắt, nhìn về phía cô.

Tạ Thanh Di: “…?”

Sau khi sững sờ hai giây, trong lòng cô lóe lên một niềm vui và bất ngờ nhưng khi nhận ra mình vẫn đang cầm chiếc áo lót trên tay, cô xấu hổ ôm lấy ngực, quay lưng lại.

Tại sao màn gặp lại sau khi yêu xa lại là cảnh tượng xấu hổ như vậy!

Hình tượng xinh đẹp thuần khiết của cô!

Ngay khi cô đang nhắm mắt lại và chìm vào sâu trong đau đớn, cô nghe thấy có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Trái tim Tạ Thanh Di run lên, tấm lưng gầy của cô cứng lại.

Ngay sau đó, cơ thể đang hơi cong lại của cô được ôm vào một vòng tay rắn chắc và ấm áp.

Nhiệt độ cơ thể và hơi thở của người đàn ông bao trùm lấy cô, cảm giác khiến người ta an tâm kia đã làm tan đi sự ngượng ngùng và xấu hổ của cô, vai và lưng cô cũng hơi thả lỏng.

Cô bị anh ôm chặt, cúi đầu, hai tai đỏ bừng: “Anh… Sao anh lại ở đây?”

Tưởng Kiêu ôm chặt cô gái nhỏ trong tay, sống mũi cao vùi sâu vào cổ cô, giọng nói mát lạnh: “Không muốn anh tới sao?”

“Em không có ý đó.”

Cô thì thầm: “Sao anh đến mà không nói trước với em một tiếng? Hơn nữa, sao anh có thẻ vào phòng em?”

“Anh đã liên lạc với trợ lý của em, cô ấy đưa thẻ dự phòng cho anh.”

Lòng bàn tay to lớn của anh đặt lên vai cô, Tưởng Kiêu xoay người cô lại: Đã lâu như vậy không gặp nhau, em không định nhìn anh sao?”

Lông mi Tạ Thanh Di khẽ run lên, tình huống này có chút xấu hổ nhưng chuyện thân mật hơn nữa họ cũng đã làm rồi, chẳng phải chỉ mỗi không mặc áo lót thôi sao---

Chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác!

Sau khi suy nghĩ xong, Tạ Thanh Di hít một hơi, chậm rãi xoay người.

Tay phải của cô che trước ngực, tay trái cô cầm một chiếc áo lót ren màu trắng kem kiểu pháp.

Tưởng Kiêu bình tĩnh, ánh mắt liếc qua đôi lông mi khẽ run lên của cô: “Anh vốn muốn cho em một bất ngờ.”

“Bất ngờ này của anh quá đột ngột đấy.”

Tạ Thanh Di ngẩng mặt, hai rạng hồng trên má vẫn chưa kịp tan đi, khi bắt gặp đôi mắt xanh lục của người đàn ông, hai má cô càng nóng bừng hơn.

Cô tránh ánh mắt của anh, cắn môi ra lệnh: “Quay mặt đi, đừng nhìn em!”

Giọng điệu hung dữ nhưng rất đáng yêu và quyến rũ.

Tưởng Kiêu cúi người, cọ mũi lên chóp mũi cô: “Em là bạn gái anh, sao anh lại không được nhìn?”

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào da thịt cô, trái tim Tạ Thanh Di đập loạn xạ, đưa tay lên muốn che mắt anh---

Không ngờ khi cô vừa mới giơ hai tay lên, người đàn ông đã dùng hai tay nắm lấy eo cô, trực tiếp nhấc bổng cô lên.

“Á!”

Hai chân cô bay lên không trung, Tạ Thanh Di vô thức ôm lấy cổ người đàn ông, ngay sau đó cảm thấy trước ngực có thứ gì đó ấm áp.

Cô lập tức nhận ra tư thế này quá xấu hổ, vội vàng ngửa người về đằng sau, mặt tai đỏ bừng: “Anh… anh bỏ em xuống đã!”

“Không bỏ.”

Tưởng Kiêu nhích dần cô xuống cho đến khi hai người đối mặt với nhau, cả người cô treo trên người anh như con gấu koala.

Khoảng cách này cho phép họ nhìn rõ bộ dáng của nhau, Tạ Thanh Di thậm chí có thể nhìn rõ hàng mi giày của anh.

“Nếu em ôm chặt anh, anh sẽ không nhìn thấy.” Tưởng Kiêu nói.

Tạ Thanh Di: “…”

Vâng, đúng là không nhìn thấy nhưng sẽ cảm nhận được.

Một bàn tay cô túm lấy cổ áo anh: “Anh không mệt à?”

“Ôm bạn gái, không mệt.”

“Được rồi.” Khóe miệng Tạ Thanh Di không nhịn được cong lên, ôm lấy cổ anh: “Vậy cứ ôm như thế này đi.”

Cô thoải mái nằm trong vòng tay anh, khóe mắt thoáng liếc qua cái giá đựng túi của mình, duỗi ngón tay ra: “Em muốn xem cái kia, anh bế em qua đó đi.”

Tưởng Kiêu nói ừ, bế cô đến đấy.

Có hơn 30 chiếc túi trên chiếc giá đó, tất cả đều là mẫu túi mới nhất của các thương hiệu cao cấp, lúc này được xếp cạnh nhau, hiệu quả thị giác thật sự rất mạnh mẽ.

“Tại sao anh lại mua nhiều túi như vậy?” Tạ Thanh Di tò mò.

“Mỗi lần nghĩ đến anh, em lại mua một chiếc, bất tri bất giác đã mua được nhiều như vậy rồi.”

Giọng nói của Tưởng Kiêu không nhanh không chậm: “Cũng không biết em có thích mấy kiểu dáng đó không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.