Sau khi kết thúc buổi live, Tạ Thanh Di kiệt sức trở về Hi Viên.
Trước khi đi ngủ, cô theo thói quen muốn gọi điện cho Tưởng Kiêu nhưng khi ngón tay vừa chạm đến màn hình lạnh lẽo thì đột nhiên nhớ ra Tưởng Kiêu vẫn còn đang trên máy bay.
Vì thế cô đổi thành gửi tin nhắn: [Em đi ngủ trước, lúc nào anh đến nơi nhớ nhắn tin báo bình an cho em. Ngủ ngon/]
Lướt Weibo một lúc, cô đặt điện thoại xuống, tắt điện đi ngủ.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng có đã có một giấc mơ đánh nhau với yêu quái giải cứu thế giới.
Cuối cùng, sau khi tiêu diệt được con quái vật, các nhà chức trách đã khen thưởng cho hành động anh dũng của cô và tặng cho cô một hòn đảo.
Cô ngồi phi cơ bay đến hòn đảo, vừa bước chân xuống máy bay đã có người hầu bước tới chào đón: “Cô Tạ, mời đi bên này.”
Cô đi theo người hầu vào biệt thự, vừa đẩy cửa vào, thứ lọt vào tầm mắt của cô là một chiếc giường kiểu Âu phủ đầy hoa hồng và lông vũ.
Không đợi cô phàn nàn tại sao mở cửa ra lại nhìn thấy giường, cô đã nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ hầu gái đứng bên cạnh cửa sổ từ từ quay người lại.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai có đôi mắt xanh lục thâm thúy, cúi người chào đầy lịch lãm: “Well home, my master.”
Cô nhận ra anh, kinh ngạc nói: “Anh ơi, sao anh lại ở đây?”
Người trong mộng cung kính tiến về phía cô, cung kính nắm lấy tay cô: “Chủ nhân đi đường mệt mỏi rồi, xin hãy để tôi giúp người giải tỏa mệt mỏi.”
Còn có chuyện tốt như vầy sao?
Tạ Thanh Di nhìn thẳng, được anh dắt đến ngồi xuống mép giường.
Anh đứng ở phía sau cô, lòng bàn tay to lớn ấn lên vai và cổ cô, lực đạo vừa phải, vô cùng thoải mái.
Trong không khí là hương hoa hồng ngạo ngào say đắm lòng người, Tạ Thanh Di hưởng thụ sự phục vụ của anh, thoải mái đến mức hai mắt híp lại, cảm giác như đang lơ lửng trên mây.
Đột nhiên, bàn tay phía say di chuyển xuống phần eo, cách một lớp váy mỏng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
Hai má cô lập tức nóng bừng, muốn mở mắt ra nhìn anh.
Nhưng hai mí mắt của cô như bị keo dính chặt lại với nhau, không tài nào mở ra nổi.
Và sự ấm áp không thể bỏ qua kia khiến cô phải cắn chặt môi, rồi bật ra một tiếng rên nhẹ quyến rũ.
“Master?”
“Nguyệt Lượng…?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông truyền đến, thoạt nghe như từ trên mây, sau đó dần dần trở nên chân thực, như thể nó vang lên từ phía sau.
Tạ Thanh Di do dự một lúc trong sự hỗn loạn nửa mơ nửa tỉnh này nhưng cuối cùng ý thức của anh vẫn thiên về hiện thực.
Sự hỗn loạn dần dần mất đi, ý thức dần dần tỉnh táo lại.
Đôi mi mảnh khảnh khẽ run lên, cô mở mắt ra, ánh sáng chiếu qua bức rèn cửa rơi vào sàn gỗ vẫn mờ ảo, mơ hồ.
Hóa ra là nằm mơ.
Cô nghĩ như bậy, trong lòng thoáng qua một tia tiếc nuối, đột nhiên, cô mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.
Cô muốn trở mình nhưng cả người dường như bị cố định.
Trái tim Tạ Thanh Di khẽ run lên, đang định quay đầu lại thì lòng bàn tay đặt trên eo cô siết chặt lại, giọng nói ngái ngủ có chút khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Ngoan, là anh.”
Giọng nói quen thuộc khiến Tạ Thanh Di bình tĩnh lại nhưng cô vẫn cảm thấy không chân thực, nghiêng cầu nhìn lại.
Qua ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa, cô nhìn thấy khuôn mặt trưởng thành và tuấn tú của Tưởng Kiêu, ánh sáng yếu ớt rơi xuống khuôn mặt anh càng thể hiện rõ những đường nét trên khuôn mặt.
30 tuổi rồi mã vẫn đẹp trai phong độ.
Trong lòng Tạ Thanh Di có chút kiêu ngạo, không hổ là người đàn ông cô nhìn trúng từ nhỏ.
Anh về khi nào vậy? Tại sao cô không phát hiện--
Không, có lẽ cô đã phát hiện?
Tạ Thanh Di cố gắng hồi tưởng đoạn giấc mơ “mát xa” đó, rốt cuộc đấy là mơ hay thật?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tưởng Kiêu cúi đầu hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Anh buồn ngủ, để anh ôm em ngủ một lát.”
Thấy anh buồn ngủ đến không mở được mắt, Tạ Thanh Di đè nén nghi ngờ trong lòng, nằm hẳn hoi để cho anh ôm.
Vòng tay ấm áp của người đàn ông cùng mùi sữa tắm thơm tho là liều thuốc thôi miên tốt nhất, không lâu sau, Tạ Thanh Di cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cô bị rơi vào một khu rừng và được một con gấu nhặt về, con gấu kia ôm chặt lấy cô, không ngừng dùng móng vuột cọ vào mặt cô, khiến cô cảm thấy ngứa.
Cô không chịu nổi nữa, mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Tưởng Kiêu đang ôm mình vào lòng, đầu vùi vào cổ cô, vừa giống hôn lại vừa giống như đang cọ nhẹ, râu anh cọ vào da cô khiến làn da mong manh của cô đỏ lên.
“Ngứa.” Cô rụt cổ nhưng eo lại bị Tưởng Kiêu ôm chặt, có muốn trốn cũng không trốn được.
“Tỉnh rồi à?”
Tưởng Kiêu không quấy rầy cô nữa, đôi môi mỏng chạm vào dái tai cô, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.
Tạ Thanh Di chỉ cảm thấy có một dòng điện xẹt qua tai, hai má nóng bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh làm phiền em như thế này em có thể không tỉnh sao?”
“Vừa tỉnh dậy liền phát hiện có con mèo lười nào đó vẫn đang ngủ…” Tưởng Kiêu hỏi cô: “Tối hôm qua bận lắm sao?”
“Vâng, 10 giờ tối qua mới kết thúc buổi live, về nhà còn phải tháo trang sức, gọi đầu, tắm rửa, skincare, mệt muốn chết.
Tạ Thanh Di kể lể, duỗi một ngón tay chọc vào ngực người đàn ông: “Nửa đêm hôm qua anh còn làm phiền em.”
Tưởng Kiêu nắm tay cô: “Anh làm phiền em?”
Tạ Thanh Di nhớ tới giấc mơ kia, nhớ tới nhiệt độ trên eo lúc đó, khẽ ho một tiếng: “Còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa, nửa đêm nửa hôm giở trò với em, thật không biết xấu hổ.”
Sau một giây im lặng, Tưởng Kiêu nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ ửng của cô: “Tối hôm qua lúc anh ôm em, em tỉnh à?”
Tạ Thanh Di: “Hả?”
“Em…” Tưởng Kiêu mím môi: “Rên một tiếng.”
Tạ Thanh Di: “???”
Tưởng Kiêu ghé vào tai cô nói nhỏ: “Em nói, không được chạm vào chỗ đó.”
Tạ Thanh Di trợn to hai mắt, cảm giác xấu hổ chạy dọc khắp cơ thể, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Anh nói nhảm, em chưa từng nói qua những lời như vậy.”
“Có lẽ là nói mớ.” Tưởng Kiêu nói.
“Không thể nào! Em chưa bao giờ từng nói mớ!” Tạ Thanh Di chui vào chăn, trong lòng âm thầm gào thét, chẳng lẽ cô tự mộng xuân, còn phát ra những âm thanh kỳ quái?
Thật là xấu hổ.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Tưởng Kiêu cười vỗ vỗ cái chăn bông phồng lên: “Ừ, chắc là anh nghe nhầm.”
Tạ Thanh Di vẫn chui trong chăn không chịu đi ra: “Không phải là chắc là, mà là chắc chắn anh nghe lầm.”
Tưởng Kiêu: “Được, là anh nghe lầm.”
Tạ Thanh Di: “Hừ hừ.”
Tưởng Kiêu: “Chui ra nào, cẩn thận ngộp thở.”
Tạ Thanh Di: “Không ra, anh vu oan cho em, em tức giận.”
Tưởng Kiêu: “…”
Anh dở khóc dở cười, ôm lấy cô qua chăn bông dỗ dành: “Cục cưng đừng giận nữa, lát nữa anh làm bữa sáng cho em nhé?”
Một giọng nữ tức giận từ trong chăn truyền ra: “Anh nghĩ chỉ một bữa sáng mà thu mua được em sao?”
“Anh mang quà từ nước Y về cho em này.”
“…”
Hai lỗ tai cô dựng đứng lên như ra da phát tín hiệu, cô do dự một lúc, cuối cùng thò nửa cái đầu ra khỏi chăn bông, hỏi: “Quà gì?”
Tưởng Kiêu nhéo mặt cô: “Tí nữa em sẽ biết.”
“Được rồi.” Tạ Thanh Di bĩu môi: “Nể mặt món quà, em sẽ miễn cưỡng tha thứ cho anh chuyện đánh thức em vào đêm qua.”
Cô chui ra khỏi chăn bông, bò lên ngực Tưởng Kiêu, dùng ngón tay mảnh khảnh vẽ vòng tròn trên ngực anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh đi công tác có nhớ em không?”
Thân thể mềm mại dựa sát vào người, yết hầu Tưởng Kiêu nhấp nhô, nắm lấy bàn tay đang vẽ loạn của cô: “Em đoán xem.”
Tạ Thanh Di chớp mắt: “Em đâu phải con giun trong bụng anh, làm sao em biết được.”
Trái tim Tạ Thanh Di nhảy dựng lại, đợi đến khi hoàn hồn lại, nhìn ánh mắt thâm thúy trước mặt, đáy lòng lóe lên một tia hoảng sợ: “Anh làm gì thế?”
“Không phải em muốn biết anh có nhớ em hay không sao?”
Tưởng Kiêu cúi xuống, môi mỏng kề sát bên tai cô, hơi thở nóng rực: “Bây giờ anh sẽ nói cho em biết.”
Mười hai giờ trưa, Tạ Thanh Di hoa mắt chóng mắt, cả người bủn rủn ăn cơm trưa.
“Anh không bị jet lag* à?”
*Hội chứng thay đổi múi giờ khi một người di chuyển quá nhanh giữa các khu vực thay đổi múi giờ và gây ra các chứng như mệt mỏi, mất ngủ…
Cô cầm lấy dao và nĩa bằng bạc, hung hăng cắt miếng bò bít tết, ăn thịt với hương vị nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, đầy vẻ lên án.
“Anh thường xuyên đi công tác, quen rồi.”
Tưởng Kiêu không có chút gì gọi là mệt mỏi sau khi di chuyển một quãng đường dài, ngược lại còn lộ ra vẻ vui vẻ thỏa mãn: “Nếu em còn mệt, sau khi ăn xong thì đi ngủ đi.”
Tạ Thanh Di: “…”
Lòng tốt giả tạo.
Cô tức giận nghĩ, động tác ăn không ngừng, cô thật sự đói đến mức ngực dán vào lưng.
Đợi khi ăn no ngang dạ rồi, cô mới ăn chậm lại và bắt đầu nói: “Phú bà Sunshine ẩn nấp ở nhóm fans của em có phải anh không?”
“Ừ.”
Tưởng Kiêu nói: “Năm năm trước khi em bắt đầu live streams, anh tặng quà cho em, chủ nhóm fans của em đã chủ động hỏi anh là có muốn vô nhóm không.”
“Anh đồng ý.”
“Ừ.”
“Anh vào nhóm thì cứ vào nhóm, sao lại mở tài khoản nữ? Còn cái gì mà phú bà nữa?”
Tạ Thanh Di vui vẻ, bộ dạng vui sướng khi người gặp họa, liếc nhìn Tưởng Kiêu từ đầu đến chân: “Chẳng lẽ anh có đam mê kỳ quái gì sao?”
Tưởng Kiêu rất nghiêm túc: “Fans của em đa phần là nữ, cho nên họ cũng cho rằng anh là nữ.”
Khi gia nhập nhóm, anh chỉ muốn biết thêm về Tạ Thanh Di, cho dù bị hiểu lầm về giới tính, anh cũng cảm thấy không cần phải giải thích---
Dù sao anh cũng chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày mình ngã ngựa.
Và ngày này đến vô cùng bất ngờ, còn được lên cả hotsearch.
Tạ Thanh Di nghe xong câu trả lời của anh, ôm bụng cười một lúc lâu, lại nghĩ đến hành vi âm thầm thâm nhập vào nhóm fans của anh, trong lòng dâng lên một tia ấm áp cùng ngọt ngào.
“Tên phú bà Sunshine quá đậm mùi tiền, anh mau đi đổi một cái tên mới đi, đừng để làm tổn hại đến hình tượng đại lão giới tài chính, tinh anh trong ngành của anh.”
Tạ Thanh Di vừa cười vừa nói, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, hôm qua em live còn gặp được một người, tên ID là “Bố của phú bà Sunshine” đã tặng rất nhiều quà cho em, số quà tặng cũng phải ngang bằng số quà tặng lần trước em live anh tặng em.., Nếu không phải cái tên ID quỷ này chiếm tiện nghi của anh thì em còn cho rằng đây là acc clone của anh.”
Tưởng Kiêu hơi nhíu mày: “Bố của phú bà Sunshine?”
“Đúng vậy, ID này hiện đang được lên hot search, tối hôm qua đã tặng cho em 300 vạn quà tặng.”
Tạ Thanh Di cạn lời nhìn Tưởng Kiêu: “Anh cho rằng người này là ai? Đối thủ của anh, hay là kẻ địch của anh?”
Cho dù là người trước hay sau, vẻ mặt của Tưởng Kiêu đều trở nên ngưng trọng.
Sau vài phút, anh đứng dậy: “Em từ từ ăn, anh đi gọi điện.”
Tạ Thanh Di chỉ cho rằng anh bận chuyện công việc: “Vâng, anh đi đi.”
Bên trong phòng làm việc.
Internet rất phát triển, sau một loạt thao tác, anh đã tra được địa chỉ IP của ID có tên “Bố của phú bà Sunshine” kia.
Nhìn chằm chằm vào mấy chữ “Khu XX Bắc Kinh”, Tưởng Kiêu đưa tay lên xoa trán.
Khi vừa mới nghe thấy tên ID này, anh còn cho rằng người trên mạng đùa ác.
Nhưng có thể tùy tiện tặng 300 vạn tiền quà, có thể thấy gia cảnh của đối phương không tầm thường---
Gia cảnh không bình thường, biết rõ người đằng sau “phú bà Sunshine” là ai mà còn dám dùng ID như vậy tới buổi livestream tìm cảm giác tồn tại, Tưởng Kiêu tự hỏi trên thế giới này không có mấy người dám xúc phạm anh một cách trắng trợn như vậy.
Về phần đối phủ của anh, cho dù có ăn miếng trả miếng, họ cũng không ngốc đến nỗi dùng cách ngu xuẩn như vầy để đối phó anh.
Còn kẻ địch, nếu là đại thiếu gia Âu Dương Hạo ấu trĩ của 5 năm trước thì có khả năng cậu ta sẽ làm ra được chuyện này.
Nhưng đã năm năm trôi qua, Âu Dương Hạo đã bước ra khỏi đoạn tình cảm kia, cách đây không lâu còn mới tuyên bố yêu đương qua lại với một thiên kim tài phiệt người Nga.
Nếu như cậu ta vẫn còn chưa quên chuyện cũ, làm ra chuyện như vậy, không đợi Tưởng Kiêu ra tay, thiên kim tài phiệt Nga kia sẽ nhai đầu cậu ta.
Nghĩ tới tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng---
Bố của phú bà Sunshine, ý trên mặt chữ.
Ngồi hồi lâu, Tưởng Kiêu cầm điện thoại lên, gọi điện thoại đến số mà rất lâu rồi anh chưa gọi đến.
“Tút, tút, tút, tút…”
Sau vài tiếng, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói già nua nhưng uy nghiêm: "Alo?"
Ngón tay thon dài đang cầm điện thoại siết chặt lại, Tưởng Kiêu nghiêm túc nói: “Bố, là con.”
“Có chuyện?”
“…”
Sau một giây im lặng, Tưởng Kiêu nói: “Người tối qua tặng quà cho Nguyệt Lượng trên livestreams là bố ạ?”
Điện thoại im bặt.
Sự im lặng kia tiếp tục kéo dài, lâu đến mức Tưởng Kiêu cho rằng ông ta đã cúp máy thì nghe thấy đầu giấy bên kia nói: “Không được sao?”
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi gọi điện nhưng khi nghe ông ta thừa nhận, Tưởng Kiêu có một cảm giác thật vi diệu: “Tại sao bố lại làm thế?”
Đối phương hừ lạnh một tiếng: “Tao không thể tặng quà cho con dâu tương lai của tao sao?”
Dừng một chút, đầu dây bên kia lại mắng: “Mày là đồ vô…”
Hai chữ vô dụng cuối cùng vẫn không được thốt ra, Tưởng Kiêu thấp giọng nói: “Đã năm năm rồi, con gái thì có bao nhiêu cái năm năm, nếu mày không muốn cưới Nguyệt Lượng thì đừng có trì hoãn những năm tháng thanh xuân của con bé! Chẳng lẽ mày không nhìn thấy đám người trên mạng nói khó nghe như thế nào à? Mày còn định trì hoãn đến khi nào?”
Vẻ mặt Tưởng Kiêu càng thêm vi diệu.
Không ngờ bố anh lại nói ra những lời này.
Rõ ràng trước đây ông ta còn rất phản đối.
Những năm qua, hai bố con ít khi liên lạc với nhau, anh cho rằng bố anh vẫn cứng đầu phản đối anh với Nguyệt Lượng ở bên nhau.
Sau khi bình tĩnh lại, Tưởng Kiêu nói: “Con định giữa tháng ba sẽ cầu hôn.”
“Tại sao phải đợi đến giữa tháng ba?”
Đâu dây bên kia hỏi nhưng ngay sau đó đã tự giải đáp: “Mày đang chờ bảng xếp hạng Forbes năm nay?”
“Vâng, con đã hứa với chú Tạ rồi.”
Mấy năm nay, Tưởng Kiêu vẫn luôn ghi nhớ, lời hứa của anh với Tạ Luân trong phòng làm việc của Tạ Luân vào năm năm trước.
Đợi khi anh có đủ năng lực và tài sản, anh mới có tư cách mở miệng cầu hôn Nguyệt Lượng.
Bảng xếp hạng toàn cầu của Forbes thường được công bố vào đầu tháng ba.
Anh biết tài sản của mình hiện tại đã đáp ứng yêu cầu của Tạ Luân nhưng anh đã đợi 5 năm, chỉ còn vài ngày nữa thôi là bảng xếp hạng Forbes cũng được chính thức công bố, anh muốn danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại cưới Nguyệt Lượng về nhà.
Sau khi nghe được câu trả lời, đầu dây bên kia im lặng một lúc, mới nói: “Tốt nhất là mày nói được thì làm được, đừng để Nguyệt Lượng chịu ô danh ác ý vì mày.”
Ông ta nói xong thì cúp máy.
Tưởng Kiêu nhìn màn hình điện thoại đang dần tối lại, hàng mi dài rũ xuống.
Một lúc lâu sau, anh mới bước ra khỏi phòng làm việc.
***
“Cái gì, người tối qua thật sự là bố anh?”
Tạ Thanh Di còn kinh ngạc hơn cả Tưởng Kiêu, đôi mắt hạnh mở to: “Chú Tưởng, chú ấy... Sao có thể? Ừm, chú ấy có ý gì?”
Vì chuyện của Tưởng Kiêu, cô và chú Tưởng cũng không còn liên lạc nhiều như hồi thiếu niên nữa.
Tưởng Kiêu suy nghĩ một chút, tìm được từ ngữ thích hợp: “Ông ấy đang giục chúng ta kết hôn.”
Lần này Tạ Thanh Di càng thêm kinh ngạc: “Ông ấy giục chúng ta kết hôn? Giục… Chúng ta?”
Tưởng Kiêu: “Ừ.”
Tạ Thanh Di: “…”
Đột nhiên, cô hạ giọng: “Anh à, anh nói xem có phải chú Tưởng đang mắc bệnh gì không?”
Tưởng Kiêu: “…?”
Tạ Thanh Di sờ mũi, khẽ nói: “Không phải người ta nói, người sắp chết sẽ nói lời tốt… Chú ấy đột nhiên giục chúng ta kết hôn, có phải là… Ừm?”
Cô nói đến đó rồi không nói tiếp nữa.
Tưởng Kiêu hiểu ý của cô, nhớ đến giọng nói vừa rồi trong điện thoại.
Nghe rất trung khí.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Kiêu trầm ngâm nói: “Anh đi gọi điện cho quản gia hỏi.”