Xuyên qua chiếc mũ bảo hiểm moto cô nhìn thấy góc nghiêng mặt Tống Dương cùng với đôi mắt đen nhánh. Gió lạnh làm thổi tung mái tóc của anh, trong đôi mắt kia dường như ẩn chứa rất nhiều thứ mà cô vẫn chưa hiểu được.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Tống Dương cũng lạnh lùng lên tiếng: “Anh không thích nơi đó.” Anh hơi ngừng rồi dùng giọng điệu quả quyết chưa từng thấy: “Nhưng đó là nơi anh phải trở về.”
Bây giờ Quý Dạng mới nhớ bà ngoại Viên Lan từng kể, mẹ con Tống Dương đều từ nơi khác chuyển đến thị trấn Cửu Long.
Đến tận lúc quay lại trước cửa sân Quý Dạng mới gỡ bỏ hết nghĩ suy của mình.
Nghĩ ngợi nhiều như vậy mà cô vẫn không tài nào đoán được.
Cô chỉ biết rằng, Tống Dương cần tiền. Một khi có tiền, có thể anh sẽ rời khỏi đây.
Quý Dạng xuống xe, bước hai bước vào trong sân rồi vẫn ngoái đầu lại nói: “Anh chờ em chút nhé.”
Nói xong cô liền chạy vọt vào nhà.
Tống Dương thôi không nhìn nữa.
Bởi vì cuộc đối thoại vừa rồi đã gợi cho anh một số chuyện cũ mà anh không muốn nhớ lại, tâm trạng của Tống Dương không được tốt cho lắm.
Thiếu niên gục đầu rũ mắt, lấy một hộp thuốc từ trong túi ra rồi kẹp lấy một điếu thuốc “tách” một tiếng mở bật lửa. Ánh lửa nhen nhóm lập lòe trong gió lạnh, khói trắng cũng theo đó mà nhả ra chầm chậm.
Thấy Quý Dạng chạy về phòng, Viên Lan hỏi: “Cháu về rồi à?”
Cô còn chưa kịp trả lời đã chạy thẳng vào phòng mình.
Quý Dạng lục được một bao lì xì cô nhận được từ Quý Hàng Nam năm ngoái, xốc ra chỉ có hai tờ tiền giấy màu đỏ. Cô biết đây là hai trăm đồng. Lúc ăn tết, ba chỉ cho cô có chừng này tiền, còn lại ông tích cóp hết vào thẻ ngân hàng cho cô.
Quý Dạng ôm bao lì xì trong ngực rồi chạy ra.
Cô thấy Tống Dương đứng hút thuốc ngoài cửa.
Tống Dương quay sang nhìn thấy cô thì dập thuốc lá.
Quý Dạng chạy đến cạnh anh, nhét bao lì xì vào lòng Tống Dương: “Chúc mừng năm mới anh nha.”
Nói vừa dứt câu cô quay đầu chạy vụt mất.
Còn khép cả cửa sân.
Tống Dương đứng như trời trồng.
Hồi lâu anh mới từ từ cúi đầu buông mắt nhìn xuống bao lì xì trong tay.
Có lẽ đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác này.
Cơn gió mùa đông lạnh thấu xương ào tới, bao lì xì trong tay nóng bừng lên.
Khiến Tống Dương như gặp ảo giác.
Tựa như bản thân không hề cô đơn lẻ loi, mình còn có nơi ấm áp để trở về.
Cảm giác này chỉ có khi anh còn rất nhỏ, lờ mờ trong trí nhớ mới có thể tìm được rải rác trong mấy bức hình.
Ngay khoảnh khắc này toàn bộ cảm xúc trong anh như dâng trào lên.
Khiến trái tim anh lúc này cũng trướng đau đến khó chịu.
Hốc mắt đỏ dần.
Dù gì cũng chỉ là một cậu bé mười lăm tuổi.
Không có nhà để về, không có chỗ để ở.
……
Lúc trời sẩm tối, có người đứng ở ngoài sân gọi Viên Lan.
Bà liền đi ra mở cửa.
Quý Dạng tưởng Tống Dương đem xe đạp đến trả nên cũng chạy theo sau.
Nhưng cô chỉ thấy Bàng Thời Gia.
Bàng Thời Gia giao trả xe đạp cho Quý Dạng: “Anh Dương kêu anh mang trả xe đạp cho em này.”
Quý Dạng bắt gặp một chú gấu bông trắng nhỏ trước rổ xe đạp.
Bàng Thời Gia để ý thấy tầm mắt của cô, mỉm cười cầm gấu nhỏ nhét vào lòng Quý Dạng: “Đây, anh Dương tặng em. Đây là quà tặng năm mới, trên thị trấn còn mỗi một hàng vật phẩm này là mở cửa, lại còn xa ơi là xa, suýt nữa là mua không được rồi.”
Quý Dạng ôm con gấu bông nhỏ.
Bàng Thời Gia rời đi Viên Lan dịu dàng xoa đầu Quý Dạng, cười hỏi: “Đồ anh trai kia đưa cháu thích lắm hả?”
Quý Dạng cúi đầu ngắm nghía con gấu bông lông xù xù trong lòng.
Sau một lúc, cô gật gù khẽ trả lời: “Cháu thích ạ.”
Ăn xong cơm chiều, Quý Dạng về phòng, lấy chú gấu bông trắng muốt trên giường ôm vào trong lòng.
Cô xoa đầu bé gấu, phát hiện ra một chiếc khóa kéo trên thân mình gấu.
Quý Dạng ngồi bật dậy.
Cô sờ khóa kéo, kéo khóa trên mình gấu bông xuống.
Bên trong là một cái túi nhét tờ tiền hai trăm đồng.
Quý Dạng lấy tiền ra.
Rốt cục đếm lại, bên trong không chỉ có hai trăm đồng.
Có hẳn 400 đồng.
Quý Dạng lại lần mò, lấy ra được một tờ giấy.
Cô mở nó ra. Mặt trên có dòng chữ viết ngoáy của Tống Dương, nét chữ cứng cáp, có chút phô trương trông giống với một tên lưu manh thích đọc sách.
Trên tờ giấy viết tám chữ:
“Sinh nhật vui vẻ. Chúc mừng năm mới.”
Một khoảng thời gian trước đây, tuy ở thành phố có thể trải qua những ngày tháng làm công chúa nhỏ, nhưng mỗi năm Quý Hàng Nam đều không ở nhà, bình thường người làm bạn với cô chỉ có bảo mẫu và tài xế.
Quý Dạng thích những ngày tháng sống ở thị trấn Cửu Long hơn.
Ở thị trấn Cửu Long, tuy không được ở trong biệt thự, không thể ngồi xe riêng, nhưng nơi đây vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp. Quan hệ giữa người với người thật thắm thiết, không có sự ồn ào náo nhiệt mà nhạt nhẽo của thành phố, chỉ có gió biển dịu dàng hiu hiu. Chưa kể, hôm nào cô đạp xe đi học cũng gặp được Tống Dương. Chỉ nghĩ đến việc này thôi, Quý Dạng đã vui như mở hội.
Cuối mùa hè năm lớp 3, Quý Dạng cùng mấy đứa bạn học đi hái dương mai. Cô gặp Tống Dương đang giúp ông chủ hái trái dương mai.
Tống Dương hái rất giỏi. Dương mai không bị nát, tốc độ cũng rất nhanh, cũng sẽ không giống với những người làm trước hái trộm.
Ông chủ rừng dương mai rất quý Tống Dương. Sau khi làm việc xong xuôi, ông còn tặng riêng cho Tống Dương một bao dương mai to, đủ cả màu có cả đỏ và đen.
Về sau, bao dương mai đỏ đen đó xuất hiện ở nhà Quý Dạng.
Ngoại trừ cây này, bốn mùa ở thị trấn Cửu Long đều có các loại phong cảnh khác nhau. Tất cả các màu sắc cảnh vật không giống nhau, vì vẫn còn nhỏ nên Quý Dạng không rõ, đều chỉ vì sự tồn tại của một người mà trở nên sinh động đến vậy.
Đã hơn một năm trôi qua, Quý Dạng thường xuyên đến quầy hàng lạnh của Tống Dương thử món kem sữa bò miễn phí, ngồi trên xe máy của Tống Dương rất nhiều lần, không đếm hết số lần cùng anh ngắm ánh chiều tà. Bầu trời thị trấn Cửu Long khác hẳn với những chỗ khác, mỗi khi chập tối luôn thấy đủ loại màu sắc đua nhau bung nở trên màn trời. Mùa đỏ quất, tím nhạt, xanh lơ…… Bất kể mùa nào cũng đẹp không sao tả xiết.
Quý Dạng cứ tưởng rằng những ngày này sẽ mãi tiếp diễn như thế.
Không ngờ, ngày phải chia xa lại đến quá sớm.
Nghỉ hè năm lớp 4, Quý Hàng Nam kết thúc cuộc làm ăn ở nước ngoài và trở về nước.
Ngày Quý Hàng Nam tới thị trấn Cửu Long, Quý Dạng hết sức vui vẻ. Cô chuyển chiếc ghế dài ra trước cửa sân, đợi hơn một giờ mới thấy chiếc xe đen của Quý Hàng Nam từ từ tiến vào con hẻm nhỏ.
Quý Dạng bật người khỏi ghế.
Cô phủi váy, cực kỳ sung sướng chạy đến.
Xe Quý Hàng Nam chậm rãi ngừng lại.
Lúc Quý Dạng đứng chờ Quý Hàng Nam xuống xe, cửa ghế sau lại được mở ra.
Quý Dạng bỗng chốc ngây ngẩn.
Cô thấy một đôi giày bóng đá màu trắng đạp trên mặt đất, cẳng chân và mắt cá chân tinh tế, trắng trẻo.
Cửa xe đóng lại, một cậu bé xuất hiện trước mắt Quý Dạng.
Cậu bé này rất gầy, dáng dấp cũng khá lùn, trên người mặc trang phục không giống trẻ con ở thị trấn Cửu Long. Quý Dạng vừa thấy là biết đồ hiệu nổi tiếng.
Làn da trắng nõn càng khác với trẻ con của thị trấn Cửu Long.
Quý Dạng đứng nguyên tại chỗ, ngu ngơ.
Cô trơ mắt nhìn Quý Hàng Nam bước xuống khỏi ghế lái chính, đóng cửa xe cười gọi: “A Dạng à.”
Quý Dạng bần thần đứng tại chỗ, không nói một lời.
Quý Hàng Nam vòng đến bên ngoài xe, dắt tay cậu bé đến trước mặt Quý Dạng: “Đây là Chu Duy.”
Quý Dạng không biết nên nói gì cho phải.
Quý Hàng Nam cầm tay Quý Dạng, chuẩn bị kéo cô vào trong sân: “Tới đây nào.”
Nhưng Quý Dạng bỗng hất tay Quý Hàng Nam ra.
Cô lùi về phía sau một bước, hốc mắt hoe đỏ, nhìn chằm chằm cánh tay dắt cậu bé của Quý Hàng Nam, cùng sự thù địch lớn nhất với cậu bé: “Người này là ai ạ?”
Quý Hàng Nam hơi ngạc nhiên.
Dáng vẻ của Quý Dạng có lẽ đã dọa sợ cậu bé tên Chu Duy kia.
Thằng bé núp sau lưng Quý Hàng Nam, mang theo dáng vẻ có chút nhút nhát liếc nhìn Quý Dạng.
Hành động đó càng khơi dậy thêm cảm xúc mãnh liệt của Quý Dạng.
Quý Hàng Nam ngồi thụp xuống, nhẹ nhàng xoa tóc Quý Dạng: “A Dạng nè, chuyện là thế này, thằng bé này…… là con trai của bạn ba.” Dừng một chút, ông cảm thấy chuyện này cũng hơi phức tạp, khả năng nói cũng không rõ ràng ngay được, liền dặn: “Mấy ngày sắp tới ba sẽ chở con về thành phố, từ giờ Chu Duy là em trai con nhé? Không phải con luôn muốn có một đứa em trai sao?”
Đúng là Quý Dạng muốn có em trai.
Nhưng không phải là trong cảnh tượng này, tình huống này.
Cô muốn mẹ quay về, muốn mẹ sinh cho mình một cậu em trai, chứ không phải cái đứa quái lạ đùng một cái ló mặt ra, lại còn chiếm đoạt ba của cô.
Quý Hàng Nam nhỏ giọng bảo: “Ngoan, A Dạng, chúng ta vào nhé.”
Quý Dạng không biết mình bị Quý Hàng Nam dắt vào trong sân thế nào.
Viên Lan vốn đang bận việc trong phòng bếp, định chuẩn bị một bữa cơm nhưng thấy Quý Hàng Nam dắt một đứa bé đi đến, động tác trong tay đều dừng lại.
Trâu Bình ngồi bên bàn uống trà, thấy thế liền nhớ đến việc Quý Hàng Nam tái hôn. Đó là đứa con nhà gái mang theo.
Ánh mắt ông ngoại chợt nặng nề: “Sao lại thế này?”
Quý Hàng Nam đáp: “Thưa ba, đầu đuôi là……”
Người lớn nói chuyện, hai đứa bé lại đứng bên cạnh.
Viên Lan đưa hai đứa ra sân.
Bà cũng chưa thể chấp nhận Chu Duy nên chỉ nói với Quý Dạng: “Dạng Dạng nghe lời, ở đây chơi một chút, đợi bà ngoại làm xong cơm rồi vào ăn nha.”
Dứt lời, Viên Lan vội vàng trở về.
Bà sợ Quý Hàng Nam và Trâu Bình xảy ra tranh cãi, bởi lẽ giọng điệu của Trâu Bình lúc nãy đã có chút bất thường.
Viên Lan đóng cửa phòng.
Cô không thể nghe thấy được âm thanh bên trong.
Quý Dạng đứng đối diện Chu Duy.
Cô nhìn mặt Chu Duy, soi từ quần áo đến giày dép của cậu. Cả người run nhẹ, hốc mắt đỏ ửng, cố hết sức kìm không cho nước mắt rơi xuống.
Lớn chừng này cô chưa từng căm ghét người nào đến vậy.
Quý Dạng biết ba hẳn là không cần mình nữa.
Cho nên mới đi nhặt một thằng bé về.
Ở thị trấn Cửu Long, Quý Dạng từng nghe người ta truyền miệng, kể cả nhà của Mục Tuyết Nhi chỉ thích con trai, không muốn con gái.
Quý Dạng đâu ngờ tới sẽ có ngày ba không còn cần mình.
Chu Duy vò chặt quần áo của cậu, đầu ngón tay trắng bệch, thật lâu sau liền vươn tay muốn kéo tay Quý Dạng: “Chị ơi.”
Chẳng là, lúc lấy lại tinh thần cô phát hiện bản thân đã chạy tới sườn núi chỗ mình đi học mỗi ngày.
Mặt trời buổi chiều hè còn hừng hực, hơi nóng bức. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, chói đến mức không mở được mắt. Do chạy không ngừng nên bây giờ, người Quý Dạng nóng toát cả tá mồ hôi, nhưng cô không muốn trở về.
Cô cắn môi, vừa lau nước mắt vừa bò men theo độ nghiêng sườn núi. Khi bò còn té ngã một cái, mũi và mặt va vấp, mắt cá chân, cánh tay đều đau đớn kinh khủng.
Cô khổ sở mãi mới leo lên đến trên sườn núi. Quý Dạng học theo Tống Dương, ngồi ở đó, trông ra biển khơi xa rộng.
Nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Cô cứ nghĩ rằng việc Quý Hàng Nam trở về là một sự kiện gì đó rất đáng mừng.
Ai ngờ lại là một việc buồn khổ ghê gớm.
Không chỉ vì ba không cần cô, không thích cô.
Mà còn bởi vì…… Rất có thể cô sẽ phải rời khỏi thị trấn Cửu Long.
Rời thị trấn Cửu Long có nghĩa là..
Rời bỏ tất cả mọi thứ ở nơi này, rời xa cả…… anh Tống Dương.
Quý Dạng vùi đầu vào trong khuỷu tay.
Cô thút thít, dòng nước mắt cứ rơi mãi. Cô rất muốn gào khóc thật lớn, nhưng tâm trạng lúc này với khi ngã xuống giếng hay ngã chảy máu mũi là hoàn toàn khác nhau.
Lúc ấy là bởi vì không còn cách gì khác mới khóc.
Còn hiện tại thì khó chịu, khóc không thành tiếng, thở không ra hơi, chỉ đành khóc rưng rức.
Không kìm được nước mắt.
Sau này, Quý Dạng mới hiểu thì ra khi lớn lên, việc khóc thút thít như bây giờ chỉ mới là khởi đầu.
Quý Dạng không biết cô ngồi trên sườn núi bao lâu.
Mãi đến khi ráng chiều phủ đầy trời, từng lớp màu cam quất lộ ra, đường chân trời đang dần đến gần, còn có cả màu tím. Hoàng hôn ngày hè, còn mang theo hơi ấm nóng còn dư chưa kịp lắng xuống, thật nóng nực.
Bụng đã đói nhưng lại không có ai tới tìm cô.
Quý Dạng chịu đựng tiếng kêu réo của cái bụng, không muốn đi xuống, càng không muốn trở về.
Cô lại cúi đầu, bắt đầu bứt cỏ bên cạnh.
Một nhánh rồi lại một nhánh, nhổ thành cả một đống.
Giờ đây, Quý Dạng nghe được tiếng gọi.
“A Dạng.”
Âm thanh quen thuộc vô cùng, mang theo giọng nói độc nhất của thiếu niên, đánh trúng vào trái tim cô. Nhưng tiếng gọi này hơi khác với giọng điệu lười biếng và lãnh đạm lúc bình thường. Hiện tại, mơ hồ có chút khàn khàn.