Hôn Trộm Ánh Trăng

Chương 17



Edit: Cam

Beta:Cam

Không khí xung quanh chớp mắt yên tĩnh.

Quý Dạng cũng không cố kỵ ánh mắt của mọi người đang hướng về phía mình, cô chỉ tập trung nhìn Tống Dương đang ngồi phía đối diện, như thể muốn nhìn ra thứ gì đó từ đôi mắt anh.

Tống Dương cũng không chút lảng tránh mà nhìn cô

Ban đêm khung cảnh thâm trầm, ánh đèn trên boong tàu cũng không sáng lắm, Quý Dạng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen kịt kia nhưng cũng chẳng nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì. Đáy mắt anh nhìn không ra chút gợn sóng nhưng lại sâu thẳm như một vòng xoáy có thể kéo cô cuốn vào đó.

Xung quanh cứ yên tĩnh như vậy, chỉ còn nghe được loáng thoáng tiếng sóng biển từng đợt, từng đợt đánh dồn dập vào mạn thuyền kèm theo đó là tiếng nhịp tim đang đập dồn dập của cô.

Mọi thứ tựa như vào khoảng thời gian 7 năm trước

Năm đó Quý Dạng 13 tuổi, chính ngay tại bờ biển ở trấn Cửu Long, cũng vào buổi đêm như vậy. Ngay đêm 27 sau ngày trận động đất diễn ra cũng là ngày Tống Dương phải rời khỏi thị trấn này.

Khi đó so với Tống Dương, Quý Dạng vẫn còn thấp hơn rất nhiều. Lời nói cứ được lặp đi lặp lại chôn sâu dưới đáy lòng cứ thế lẩn quẩn thật lâu nhưng đến lúc muốn nói ra, so với tưởng tượng của cô càng muốn khó khăn hơn. Miệng cô khô khốc chẳng thốt ra được lời nào.

Cô nói: “Anh ơi, em thích anh”

Không có khúc nhạc dạo, không có bất kỳ sự chuẩn bị gì, cứ như vậy không hề báo trước mà nói ra lời từ sâu thẳm trong tim.

Sau đó là một khoảng thời gian dài vô cùng yên tĩnh.

Lúc Quý Dạng đưa mắt nhìn lên chỉ thấy một đôi mắt đen sâu hun hút.

Chỉ là lúc đó Tống Dương chưa có sự thành thục như bây giờ, có thể dễ dàng giải quyết mọi tình huống. Tống Dương chỉ vừa bước qua độ tuổi thiếu niên, quả thật trong mắt anh lúc này có chút không ngờ được và ẩn chứa sự ngạc nhiên.

Nhưng anh nhanh chóng ngồi xổm xuống rồi nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói có chút trầm “Em có biết rõ thích nghĩa là sao không?”

Quý Dạng lắc đầu, cảm thấy mũi mình rất đau xót.

Tống Dương nói: “Em còn quá nhỏ, còn chưa hiểu được thích là gì.”

Quý Dạng nhìn vào mắt Tống Dương.

Đôi mắt đen như mực của anh rất đẹp, không thể nói rõ là đẹp ở chỗ nào nhưng chỉ cần anh đưa đôi mắt đó nhìn vào người nào là dường như có thể nhìn thấu được trái tim của họ. Là đôi mắt có thể khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tống Dương đưa tay lên vuốt vuốt tóc cô, thanh âm khàn khàn nhưng lại chứa đựng sự ôn nhu “Đợi khi em trưởng thành, em sẽ tự mình hiểu rõ thích có nghĩa là gì, được không nào? Hiện tại em vẫn còn nhỏ, đừng nghĩ đến những chuyện này, học tập cho tốt, sau khi anh đi rồi có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho anh.” Dừng một chút, lại nói: “Về sau em sẽ gặp được người mà em thật sự thích nhưng không phải lúc này.”

Quý Dạng nhìn Tống Dương.

Cô muốn nói cho anh biết, cô biết rõ thích là gì.

Thích chính là lúc nào cũng muốn cùng anh ở chung một chỗ.

Không muốn rời xa anh.

Nhưng mà…

Đã đủ rồi.

Anh không giống với lúc 15 tuổi, không nói với cô những lời đã từng nói với Mục Tuyết Nhi lúc trước.

Vậy là đã đủ rồi.

Cô không thể thốt ra bất kỳ lời nào hay làm ra hành động gì.

Cô không thể đánh mất đi người anh này.

Sóng biển cọ rửa những bãi đá ngầm, cuộn lên từng bọt nước trắng như tuyết.

Cô gái nhỏ cắn chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu, ngăn không cho anh thấy hốc mắt đã đỏ hoe của mình, vẫn là ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.”

Về sau không biết có phải bởi vì năm Quý Dạng 13 tuổi đã tỏ tình với Tống Dương hay không.

Gần như 3 năm sau đó Tống Dương chưa từng xuất hiện trước mặt cô.

Cho đến khi năm cô 16 tuổi.



Boong tàu vô cùng im ắng.

Có người nhẹ hít một hơi, là Đường Lệ.

Rất nhanh đám phú gia công tử lúc này mới kịp phản ứng, bắt đầu ồn ào.

Đường Lệ vẻ mặt khiếp sợ quay sang hỏi Quý Dạng: “Cậu đã từng thích anh Tống Dương? Lúc nào vậy?”

Quý Dạng rủ mắt xuống nghĩ nghĩ rồi chân thành nói: “Lúc 13 tuổi.”

Xung quanh lại một lần nữa yên tĩnh.

Sau đó tất cả mọi người đồng loạt cười lên ha hả.

Vừa nãy lúc mọi người nghe cô nói xong, cứ nghĩ  bản thân đã biết được một bí mật to lớn rồi. Dù sao năm Quý Dạng 17 tuổi đã đi theo Tống Dương đến thành phố Lâm, mà Tống Dương lúc nào cũng cùng các bạn bè của mình giới thiệu là “Em gái của tôi”, bọn họ cũng tự nhiên mà cho rằng Quý Dạng là em gái của Tống Dương. Vừa rồi còn tưởng là bí mật gì kinh hoàng lắm, không ngờ tới chỉ là một câu chuyện tình yêu của cô gái nhỏ thôi.

Uông Thiên Trình dẫn đầu cuộc trách móc: “Cái gì mà 13 tuổi! Cái này cũng không xem là thật được.”

Ngay sau đó có người cười nói: “Cũng không phải chỉ là tình cảm của trẻ con thôi sao, cũng không thể xem là thật được. Hôm nay thích người này, ngày mai lại thích người khác, người này cũng thích, người kia cũng yêu”

Quý Dạng nói rất đúng cô nói là “Đã từng thích”, cho nên tất cả mọi người đều nghĩ rằng hiện tại cô đã sớm không còn thích anh nữa rồi.

Uông Thiên Trình nói: “Làm vậy cũng không được nha anh Dương, nếu như em là anh khẳng định là đem Quý đại tiểu thư về làm cô vợ nuôi từ bé rồi, phải không? Lại còn xinh đẹp như vậy…”

Tống Dương liếc nhìn Uông Thiên Trình, rõ ràng giống như cười mà không phải cười, nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt “Đùa đủ chưa?” Dừng một chút, đem bật lửa hướng trên bàn ném lên “Còn muốn chơi nữa hay không?”

Chiếc bật lửa làm bằng bạc “Ba~” một tiếng rơi trên bàn vang lên một tiếng vô cùng thanh thúy.

Tất cả mọi người ăn ý lập tức không đùa giỡn nữa, Tống thiếu gia đây là đang tức giận rồi.

Uông thiên Trình lập tức xoay cái chai “Chơi thôi! Chơi tiếp thôi!”

Quý Dạng quay đầu nhìn ra mặt biển bên ngoài boong tàu, thất thần trong chốc lát. Khi phục hồi lại tinh thần, cảm giác có người đang nhìn cô.

Cô quay đầu lại.

Thì thấy lúc này Tống Dương đang nhìn cô.

Một khắc nhìn vào đôi mắt này, Tống Dương cũng không lảng tránh, cứ như cũ mà nhìn cô. Khuôn mặt anh rất anh tuấn tựa như lần đầu gặp gỡ ở quầy hàng lạnh, anh cũng dùng ánh mắt không nói nên lời này nhìn cô, ẩn trong cảnh đêm lúc này khó có thể phân biệt được đây là cảm xúc gì.

Hai người cứ như vậy ngồi đối diện nhau, chỉ cách nhau khoảng một cái bàn nhìn nhau vài phút đồng hồ.

Vẫn là Quý Dạng dời ánh mắt đi trước.

Cô gái rủ mắt xuống, cầm lấy ly thủy tinh.

Cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng không ai biết được trong lòng cô đang rối rắm đến mức nào.

Có lẽ không ai nhìn ra được điều gì khác thường.

Đã qua nhiều năm như vậy, cô tin tưởng rằng diễn xuất của chính mình đối với Tống Dương vô cùng liều mạng, cô gái nhỏ cũng không còn như lúc trước, cái gì cũng đều đem biểu hiện hết ở trên mặt. Cô không muốn để cho ai biết, cũng như Tống Dương, vĩnh viễn sẽ không biết được.

Quý Dạng vừa mới đem ly thủy tinh đặt lên bàn, định rời khỏi chỗ để đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng mà vào khoảnh khắc tiếp theo….

Đột nhiên nghe thấy từ phía đuôi thuyền truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó toàn bộ thân thuyền khẽ rung chuyển.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Quý Dạng cũng choáng váng.

Uông Thiên Trình trong tay còn cầm bình rượu, cả người đứng ngốc ở một chỗ: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Động đất? Nhưng đây không phải đang ở trên biển sao?”

Tống Dương đè lại tai nghe Bluetooth, trong tai nghe mơ hồ có người nói gì đó, gương mặt anh lập tức lạnh xuống.

Quý Dạng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.

Trong một khắc, lại có một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, lúc này toàn bộ thân thuyền so với lúc nãy rung lắc càng dữ dội hơn.

Đường Lệ hét lên một tiếng, ngồi xổm xuống rồi trốn dưới bàn “Là bom phát nổ đấy!”

Tất cả mọi người nghe được chữ “Bom phát nổ ” ngay lập tức rối loạn cả lên.

Quý Dạng mới vừa định đứng thẳng người, thậm chí còn chưa kịp đứng vững đã bị người nào đó túm lấy cổ tay.

Lực trên cổ tay cực kỳ mạnh mẽ, nhưng trong lòng bàn tay người đó có chút lạnh, màu cam của áo cứu sinh gần như đồng thời được nhét vào trong ngực cô.

Quý Dạng chưa kịp đứng vững, chỉ kịp trông thấy khuôn mặt lạnh băng của Tống Dương.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất đem áo phao cứu sinh mặc lên cho Quý Dạng, buộc lại dây lưng, đem cô đẩy vào một góc khuất, thuận tay kéo Đường Lệ đang run rẩy dưới bàn lên, thanh âm lạnh lẽo mà khàn khàn “Đứng ở bên trong đừng đi ra ngoài.”

Quý Dạng trong ngực ôm áo cứu sinh, gắt gao nắm lấy tay của Đường Lệ đang đứng ở bên cạnh.

Cô và Đường Lệ đều choáng váng, hoàn toàn không biết trước mắt là tình huống gì đang xảy ra.

Thân thể cả hai dường như phát run.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng súng vang lên, Quý Dạng cả người run rẩy, trong vô thức hét lên: “Tống Dương!”

Cô không biết anh đang ở đâu, toàn thân như phát ra hơi lạnh, ánh mắt từ trong đám người hỗn loạn tìm kiếm, máu trong người như muốn đông lại.

Quý Dạng rốt cục cũng nhìn thấy hình dáng của Tống Dương, còn nhìn thấy cô bạn gái nhỏ của anh, một thân đồ trắng mang vẻ mặt thất kinh không biết từ nơi nào chạy tới, muốn chạy về phía Tống Dương. Nhưng chỉ vừa mới đến trước mặt Tống Dương, đã bị anh mạnh mẽ chế trụ hành động tiếp theo của cô ta.

Người đàn ông động tác nhanh nhẹn mà ác liệt, trong đêm tối, trở tay liền đem cô bạn gái nhỏ của mình chế trụ cả hai cánh tay bắt chéo ra sau lưng, không để cô ta kịp kêu ra tiếng, không nói hai lời liền đem cô chặn lại, dùng đầu gối chống đỡ phía sau lưng, không chút nào cho cô ta cơ hội phản kháng.

Tống Dương đưa tay, thần sắc sắc lạnh lạnh nhạt, một tay cầm súng đưa vào thái dương của cô bạn gái nhỏ, từ trong chiếc váy trắng của cô lấy ra một cái cúc áo nhỏ, đưa tay ném cho người đang đứng bên cạnh, là một người từ trên xuống dưới toàn bộ mặc một màu đen… Là đồng phục của cảnh sát.

Cô bạn gái nhỏ thở phì phò, bởi vì hai tay bị bắt chéo ra sau lưng nên lộ ra vẻ mặt đau đớn, mồ hôi chảy ra nhễ nhại, lại như cũ mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Dương… Thì ra từ đầu anh đã sớm phát hiện rồi.”

Tống Dương có chút rủ mắt xuống, thản nhiên nói: “Không sai, cho nên mới cùng cô diễn kịch lâu như vậy.”

Quý Dạng hoàn toàn xem đến choáng váng, cũng quên luôn cả việc run sợ.

Từ phía trên trực thăng từ từ hạ cánh xuống, có người mặc đồng phục cảnh sát từ trên dây thừng trượt xuống, đến boong tàu không nói hai lời liền phân tán ra thành nhiều hướng, tìm những quả bom còn sót lại.

Bạn gái nhỏ bị khống chế lại ngay sau đó liền bị còng tay.

Tống Dương đem trả lại súng cho một vị cảnh sát đang đứng bên cạnh, nhìn qua cô bạn gái nhỏ, khóe môi thoáng câu lên, đôi mắt thâm trầm nhưng không có một nụ cười “Rất tốt, còn muốn chơi trò cài bom, trên lưng cô có bao nhiêu cái mạng có biết không?”

Cô bạn gái nhỏ sắc mặt tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Hắn muốn anh chết không toàn thây.”

Tống Dương: “Vậy cô đi nói cho hắn biết, trừ khi đem quả bom cột trên người tôi, nếu không cả đời này hắn ta cũng đừng mong nhìn thấy tôi chết.” Dừng một chút, anh lại nhàn nhạt nở nụ cười “Thực xin lỗi, tôi lại quên mất giờ cô đã không thể nói cho hắn ta biết được rồi.”

Hai nơi đầu tiên khi quả bom phát nổ, cũng không phải là địa điểm trọng yếu, hơn nữa uy lực của quả bom cũng không lớn, không làm ai bị thương cũng không ảnh hưởng đến chiếc du thuyền, thời điểm chiếc du thuyền cập bến, một đám phú gia công tử hình như còn chưa kịp phản ứng với những gì nãy giờ đang xảy ra, ai cũng đều bị dọa cho đến ngơ ngác.

Tống Dương nói hôm nào sẽ cùng mọi người bồi tội.

Đường Lệ đã trở về cùng với anh trai mình.

Lúc rời khỏi thuyền, Quý Dạng nhìn người bạn gái nhỏ của Tống Dương bị mấy vị cảnh sát áp đi, vẫn còn có chút thẫn thờ còn chưa kịp hoàn hồn trở lại.

Hết thảy sự việc đều xảy đến quá nhanh, thậm chí còn chưa để cho người ta kịp tiêu hóa.

Những hạt mưa bụi theo gió rơi xuống, bay bổng rồi rơi nhẹ trên hàng mi cô.

Sau đó, một cái áo khoác được bao trùm lấy đầu cô.

Quý Dạng đem áo khoác lấy xuống, khoác lên trên vai rồi quay đầu lại.

Tống Dương đứng ngay bên cạnh cô, nhìn ra bến cảng, nhìn những chiếc xe cảnh sát dần dần đi xa, một bên mặt anh hiện ra rõ ràng qua ánh đèn đang không ngừng nhấp nháy ngay tại bến cảng. Một lát, anh có chút rủ mắt xuống, nhìn qua cô, đáy mắt dường như có chút nhàn nhạt vui vẻ “Sợ rồi sao?”

Quý Dạng kéo chặt lấy quần áo một chút, rủ mắt xuống, làm ra vẻ trấn tĩnh “Không có.”

Tống Dương đưa tay, thoáng ngắt một phát vào gương mặt cô “Mặt mũi trắng bệch hết rồi.”

Chìa khóa xe được anh xoay một vòng trên ngón tay “Đi. Tôi còn phải đến cục cảnh sát, trước tiên đưa em trở lại trường học đã.”

HẾT CHƯƠNG 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.