Quý Dạng đi theo Tống Dương đến bãi đỗ xe ở bến cảng.
Một lúc sau, cô chạy theo vài bước đuổi kịp bước chân anh, đột nhiên kêu: “Anh Tống Dương.”
Tống Dương: “Ừ.”
Quý Dạng hỏi: “Anh đã sớm biết…”
Tống Dương nghiêng đầu “Chuyện của Tại Trà Trà?”
Tại Trà Trà là cô bạn gái nhỏ của anh.
Tuy nhiên, bây giờ chắc phải nói là … bạn gái cũ.
Thậm chí căn bản ngay từ đầu đã không tính là bạn gái.
Quý Dạng gật đầu.
Tống Dương thần sắc nhàn nhạt “Đã sớm biết, thời điểm khi cô ta tiếp cận tôi thì tôi đã biết rõ rồi. Tôi muốn biết người đứng đằng sau cô ta là ai, tuy nhiên cũng có thể tự đoán ra được.” Dừng một chút “Cũng đúng với dự đoán của tôi.”
Quý Dạng hỏi: “Là ai?”
Tống dương: “Anh trai tôi.”
Quý Dạng ngơ ngẩn một lát.
Cô cúi đầu xuống cũng không có hỏi lại.
Tống Dương tiếp tục nói: “Tôi nghi ngờ cô ta tối nay sẽ có mục đích gì đó, nếu không sẽ không chủ động đưa ra ý kiến muốn lên du thuyền chơi cho nên không nói cho em biết, sợ sẽ xảy ra nguy hiểm. Những người khác thì bắt buộc phải mời, nếu không nhìn vào bữa tiệc sẽ rất kỳ quái, hơn nữa bọn họ ai cũng đều mang theo vệ sĩ, huống chi mục đích của cô ta là tôi, có lẽ sẽ không làm người khác bị thương, không ngờ cô ta lại to gan như vậy.”
Quý Dạng gật đầu.
Cô không nói gì, chỉ thất thần.
Cái áo Quý Dạng đang choàng là của Tống Dương, tối nay anh một mực không mặc, nhưng hiện tại người cô cũng dần dần trở nên ấm hơn, vốn máu trong người lúc nãy tựa như bị đông cứng cũng đã dần dần bình ổn trở lại.
Vào đến bên trong xe, Tống Dương bật máy sưởi lên.
Quý Dạng từ nãy giờ khoác áo, cảm giác được tay cũng dần dần trở nên ấm hơn. Vừa rồi ở du thuyền có quá nhiều sự việc phát sinh, giống như là một giấc mơ thậm chí đến bây giờ, cô vẫn chưa thể khôi phục lại tinh thần.
Chẳng qua, điều tác động lớn nhất đối với cô vẫn là… Tại Trà Trà.
Quý Dạng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.
Qua thật lâu, cô gái bỗng nhiên nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Anh ơi”
Tống Dương vừa mới chạy xe ra khỏi cảng, tay cầm lấy vô lăng dừng lại một chút, đột nhiên cảm thấy buồn cười, cười một tiếng “Như thế nào?.”
Quý Dạng mím môi, đưa mắt nhìn qua Tống Dương “Anh thích cô ấy…sao?”
Tống Dương khẽ liếc cô, bỗng nhiên cố ý hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Quý Dạng không trả lời.
Đôi mắt đen nhánh tựa như hai quả nho đen của cô cứ như vậy nhìn anh.
Tống Dương từ trước đến nay chưa từng bị ai nhìn chằm chằm như vậy, bất đắc dĩ chỉ có thể nhàn nhạt cong cong khóe môi nói: “Không có, không có hứng thú.”
Quý Dạng gật đầu “À.”
Cô quay mặt đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một dãy đèn đường, tại chỗ này còn có thể nhìn thấy những ngọn đèn lập loè ngoài bến cảng, cùng với mặt biển phía xa xa. Những thứ này hết thảy đều rơi vào mắt cô, Quý Dạng cảm thấy khóe miệng của mình có chút không khống chế được muốn nhếch lên, nhưng lại cố gắng đè xuống.
Như có cái gì đó ngọt ngào tựa như hương vị của kẹo để trong xe, tâm nhộn nhạo hết cả ra.
Quý Ddạng đầu dựa vào cửa sổ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ cả người đều cảm thấy như đang bay bổng vậy.
Anh không có yêu Tại Trà Trà.
Anh và Tại Trà Trà “Cùng nhau yêu đương” đều là giả.
Nói cách khác
Tống Dương hiện tại không có bạn gái.
Cũng có lẽ… Vẫn chưa có người mình thích.
Quý Dạng mím môi, nhìn hình bóng của chính mình in trên cửa kính xe, cả hai mắt đều sáng ngời.
Một lát, cô gái rủ mắt xuống giả bộ nghiêm túc, mở tin tức trên điện thoại ra xem như sợ bị phát hiện.
Trong xe chốc lát trong chốc lát liền yên tĩnh, Tống Dương đột nhiên nói: ” Lại nói, có điều vừa rồi trên du thuyền có quá nhiều người, cho nên tôi không đề cập tới.”
Quý Dạng sững sờ.
Cô ngẩng đầu lên.
Tống Dương nhìn đường phía trước, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng “Em nói, 13 tuổi em từng thích tôi.”
Tim Quý Dạng thắt lại.
Tống Dương đem xe dừng ở ven đường, nghiêng đầu qua nhìn cô, đáy mắt đen kịt giống như cười như không “Chuyện này đối với tôi mà nói, cũng không phải bí mật gì đúng không?”
Cổ họng Quý Dạng như thắt lại: “Ừ. Sao vậy?”
Tống Dương nghiêng đầu nhìn Quý Dạng, đôi mắt anh trong bóng tối như có ánh lửa sáng bùng lên, nhàn nhạt câu môi “Như vậy thì không được nha.” Dừng một chút, thanh âm bỗng nhiên được anh đè thấp hơn “Lần nữa nói bí mật của em cho anh trai nghe, hửm?”
Quý Dạng không kịp phản ứng.
Người đàn ông hơi buông thỏng mắt, liếc nhìn cô ánh mắt giống như muốn đem cô nuốt vào “Nếu không thì anh trai đây chẳng phải là quá thua lỗ rồi à.”
**
Hai người đối mặt một hồi.
Trong xe lúc này vô cùng tối, dường như không thể thấy rõ người trước mặt, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét trên gương mặt anh cùng đôi mắt kia.
Quý Dạng nhìn Tống Dương, nhất thời quên mất mình phải nói gì, đầu cô như nóng lên, nóng đến lợi hại.
Nhưng mà sau một hồi yên tĩnh, Tống Dương bỗng nhiên nở nụ cười.
Giọng nói của anh rất thấp còn mang theo cả tiếng thở, một lần nữa khởi động ô tô tay cầm vô lăng “Tôi nói đùa thôi.”
Chiếc xe lao về phía trước.
Quý Dạng nhìn qua một bên sườn mặt của Tống Dương.
Rồi cô quay đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực, một cảm xúc khó tả trào lên, từ từ dâng lên chóp mũi, không biết có phải là may mắn hay không.
Gần như chỉ còn một xíu nữa.
Nếu như vừa rồi anh cứ tiếp tục nhìn cô lâu hơn một chút.
Là cô liền nói ra.
Cô muốn cùng anh nói ra một bí mật.
Chính là ——
Em hiện tại vẫn còn thích anh.
Luôn luôn thích anh.
Lúc trở lại tới trường học, vì Quý Dạng còn có ý định đi đến một chỗ khác, định không trở về ký túc xá, cho nên kêu Tống Dương đưa cô đến trước cổng trường.
Ở cửa trường học, Quý Dạng leo xuống xe đóng cửa lại, nhưng vẫn còn đứng nguyên một chỗ, nhìn Tống Dương chạy xe đi xa.
Tống Dương vừa mới đem xe quay đầu lại, kết quả hình như là nhớ tới việc gì đó nên đem cửa sổ cạnh ghế lái kéo xuống, kêu cô một tiếng: “A Dạng.”
Quý Dạng đi được hai bước, mới cúi người nhìn Tống Dương qua cửa sổ xe.
Tống Dương hơi đưa người ra, cánh tay đặt lên bệ của sổ xe, nhìn cô hỏi: “Hai ngày nữa em có rãnh không?”
Quý Dạng ngơ ngác một chút “Làm chi vậy?”
Tống Dương nói: “Tôi có hẹn một bác sĩ tâm lý, muốn mang em đi thử xem sao.”
Quý Dạng hơi khựng lại.
Yên lặng một lúc, cô gái rủ mắt xuống, thanh âm đè nén “Bây giờ em đã không có việc gì rồi.”
Tống Dương nhìn cô “Đi xem thử đi, tôi mới yên tâm.”
Quý Dạng gật đầu, cũng không nói gì thêm “Vậy ngày mốt đi, anh hẹn trước thời gian cho em đi, để em xem khi nào rảnh.”
Tống Dương: “Được”
Trong lúc nhất thời, anh cũng không nói gì thêm nhưng cũng không đem cửa sổ xe kéo lên, cánh tay vẫn như trước để lên bệ cửa sổ, hình như không có ý định rời đi.
Quý Dạng cũng nhìn Tống Dương, cho rằng anh vẫn đang suy nghĩ việc của mình.
Trời vào tối mùa thu có gió thổi tới, thổi bay những sợi tóc con trên gương mặt cô làm hiện ra từng đường nét xinh đẹp. Ánh mắt của anh dời xuống, nhìn thấy trên cổ cô có đeo một sợi dây chuyền, là sợi dây chuyền kim cương, trong bóng đêm lúc này đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Không hiểu sao lại có chút thỏa mãn.
Tống Dương giật giật ngón tay, nhưng một lúc sau cũng chỉ vươn tay ra khỏi cửa sổ xe rồi đưa tay lên, không nặng không nhẹ vỗ vỗ đầu cô, vẫn như trước kia đối xử như một đứa trẻ.
“Đi đây.”
Quý Dạng: “Dạ.”
Cô lui về phía sau hai bước, xuyên cửa kính xe nhìn thấy trên cổ tay Tống Dương chính là cái đồng hồ đó.
Là cái cô tặng cho anh.
Quý Dạng khẽ mím môi.
Cô đưa mắt nhìn xe Tống Dương đi xa, tâm tình vừa mới có chút sa sút đi một tí lại vì một chuyện nhỏ này mà trở nên tốt lên, cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, gió đêm cũng thật đẹp.
***
Quý Dạng đi vào sân trường đại học Lâm, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Chu Duy, hỏi cậu bây giờ đang ở đâu.
Chu Duy một lát sau mới trả lời lại, nói là vừa đi ra khỏi thư viện, bây giờ đang chuẩn bị đi đến quán mua một ly trà sữa rồi mới trở lại ký túc xá.
Một lát sau lại hỏi: “Chị, chị có muốn uống gì không?”
Quý Dạng: “Em mua gì thì mua cho chị giống vậy đi.”
Chu Duy: “Được.”
Quý Dạng lên xe buýt của trường học, không đến hai ba phút là đến quán trà sữa đối diện thư viện.
Trà sữa Chu Duy gọi mới vừa được bưng lên, cậu ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, bắt gặp thấy Quý Dạng đang đi đến, cách một lớp cửa sổ thủy tinh hướng cô ngoắc ngoắc.
Quý Dạng đẩy cửa quán trà sữa đi vào.
Đập vào mặt là một luồng hơi lạnh, có chút lạnh.
Cô đi đến bên cạnh Chu Duy kéo ghế ra rồi ngồi xuống, nhận lấy ly trà sữa Chu Duy đưa qua, dùng ống hút chọc một cái vào lớp nilong trên ly, uống một ngụm trà sữa mát lạnh lúc này mới cùng Chu Duy nói: “Đêm nay có một chuyện lớn đã xảy ra.”
Quý Dạng đem toàn bộ sự việc đã xảy ra ở du thuyền đều kể hết cho Chu Duy nghe.
Chu Duy nghe xong cũng sững sững sờ, cả buổi cũng phản ứng không kịp với những gì Quý Dạng vừa kể.
Qua một hồi lâu, Chu Duy mới miễn cưỡng nuốt từng ngụm trà sữa “Cái này… Cái này quá giống trong phim điện ảnh rồi? Còn có bom phát nổ! Quá dọa người!” Dừng một chút, cậu thở ra một hơi, như là chính mình vừa trải qua “Không đúng, chị như thế nào mà còn bình tĩnh ngồi đây như vậy?”
Quý Dạng lúc ấy quả thật cả người đều run đấy, tay cũng lạnh hết cả lên.
Nhưng cô lựa chọn bỏ qua cái đề tài này, chỉ một lòng muốn cùng Chu Duy nói một chuyện khác.
Quý Dạng nằm xuống bàn, chớp chớp mắt, con ngươi đen nhánh vừa sáng vừa tròn, nhỏ giọng hướng Chu Duy nói: “Cho nên việc anh Tống Dương có bạn gái đều là giả thôi.”
Chu Duy “À” một tiếng.
Quý Dạng mặt không biểu tình liếc nhìn cậu một cái: “Em lại bày ra bộ dạng thương tiếc như vậy làm gì?”
Chu Duy lập tức nói: “Em chỉ là cảm thấy anh Tống Dương thật khó mới tìm được một người bạn gái, không nghĩ tới lại…” Dừng một chút cậu thở dài một hơi “Anh Tống Dương cũng thật đáng thương, nhiều năm như vậy sự thiệt tình đối với con người của anh ấy muốn tìm cũng không thấy.”
Quý Dạng không nói gì.
Một lát sau cô bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Em có từng được ai theo đuổi chưa?”
Chu Duy đang hút trà sửa nghe câu hỏi của Quý Dạng, trân châu thiếu chút nữa là kẹt ở cuống họng, ho khan cả buổi “Không có… Chị, tự nhiên chị lại đi hỏi cái này?”
Quý Dạng: “Vậy em theo đuổi người ta thì sao?”
Chu Duy: “… Cũng không có.”
Bả vai Quý Dạng như sụp xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào ly trà sữa, cái nắp bên trên vì đá đã tan mà bốc hơi tích tụ thành bọt nước, cô không nói lời nào. Trong tích tắc thời gian như yên tĩnh, cô như phảng phất thấy được hình ảnh của người thiếu niên năm nào, khuôn mặt nam tính, ngạo nghễ, đôi mắt đen kịt đứng ở quầy hàng lạnh, đem một chén đá bào để trước mặt cô, bọt nước theo thân chén trượt xuôi xuống, cũng giống như hiện tại.
Hồi lâu, mi mắt cô khẽ run lên, thì thào giống như tự nói một mình: “Hiện tại anh ấy đang độc thân, có lẽ… Không có tình cảm với ai.”
Chu Duy không nghe được cô nói cái gì, chỉ chăm chú hút trà sữa, còn cảm thấy hôm nay hình như vị khoai môn uống không ngon lắm.
Dừng một chút, Quý Dạng giương mắt “Chị muốn theo đuổi một người, em cảm thấy chị phải nên làm thế nào?”
Chu Duy nghe xong mà choáng váng cả người, cảm thấy quả thực không thể tưởng tượng nổi “Chị? Theo đuổi?” Dừng một chút “Ai? Trong trường học của chúng ta sao?”
Quý Dạng cũng không muốn giấu diếm, hơn nữa ở cùng một chỗ với Chu Duy nhiều năm như vậy, thật ra cũng đã xem cậu như em ruột của mình.
Cô nhìn Chu Duy, chân thành nói: “Anh Tống Dương.”
Chu Duy: “Phốc —— “
Cậu vừa uống vào miệng một ngụm trà sữa xém chút là phun ra hết.