Chu Duy không nuốt trôi nổi ngụm trà sữa trong miệng, luống cuống chỉ vào mặt Quý Dạng, tay cứ huơ huơ như muốn nói gì. Qua cả buổi cậu ta mới gượng nuốt xuống, hỏi: “Chị vừa nói là chị……Chị muốn theo đuổi anh Tống Dương á?”
Quý Dạng gật đầu cái rụp.
Chu Duy: “……”
Lát sau, cậu với tay, sờ thử trán Quý Dạng: “Chị à, có phải chị bị ấm đầu rồi không?”
Quý Dạng tách tay cậu ra: “Chị nói nghiêm túc đấy. Em nghĩ chị phải làm thế nào mới được?”
Chu Duy vẫn còn kinh ngạc: “Không…… Không có gì ạ. Chị thích anh Tống Dương?”
Quý Dạng: “Ừ.”
Nhìn cô gái với đôi mắt sáng ngời ngồi trước mặt, vẻ mặt lại hoàn toàn nghiêm túc, khác một trời một vực với dáng vẻ khi xưa, cái thời cô không quá để ý đến bề ngoài.
Chu Duy hiểu được, có vẻ như Quý Dạng thật sự không nói đùa.
Chỉ là bây giờ cậu thừ cả người ra, xem ra không tài nào lấy lại tinh thần.
Hồi lâu, Chu Duy mới ngẩn ngơ bảo: “Chị ơi, việc này……e là…… không ổn. Anh Tống Dương lớn hơn tuổi chị bao nhiêu, em thấy hai người cũng không hợp đôi lắm. Đã thế anh ta……không phải luôn xem chị là em gái ư? Ngộ nhỡ chị……Anh ta sẽ……”
Quý Dạng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Yên lặng một lúc, cô dịu giọng nói: “Chị không muốn làm em gái của anh ấy.”
Mấy hôm trước, cái hôm vừa biết tin anh ấy có bạn gái..
Cô chưa từng có cảm giác mấy ngày ngắn ngủn mà dài đằng đẵng đến vậy.
Dài như đã qua hết cả cuộc đời.
Mở mắt ra, nhắm mắt lại, hình ảnh những ngày tháng ở thị trấn Cửu Long lại trào về. Nhớ đến ánh chiều tà năm đó, nhớ lúc cô còn rất rất nhỏ, có một chàng trai từng ôm, từng dắt tay, cũng từng cõng cô trên vai. Mà đúng vào cuối tuần ấy, khi cô còn mắc bệnh đau dạ dày, ngay rạng sáng đã thấy khó chịu. Từng trận đau thắt đến rồi đi, cứ tưởng chịu đựng một chút thì không sao, ai dè cái bụng mãi mà không dịu bớt.
Đến giữa trưa, cô tự cựa mình xuống giường, tìm thuốc, cạy được vài viên rồi nuốt đại, sau lại trở về giường.
Hình như thuốc trị dạ dày cũng vô dụng.
Tới tối, mấy trận đau càng trở nên dữ dội hơn. Cô nôn ọe mấy lần rồi mà vẫn đau đến mức trán đầy mồ hôi lạnh.
Quý Dạng không nhớ rõ tối đó cô vượt qua thế nào nữa. Phòng y tế đóng cửa, bạn cùng phòng đề nghị đưa cô đến bệnh viện khám gấp. Chờ nhiều giờ thì cuối cùng chỉ có kê thuốc.
Vì không muốn làm phiền Tống Dương nên cô cũng không nói chữ nào cho anh hay.
Đổi lại là trước kia, có lẽ kiểu gì cô cũng báo tin cho anh.
Rồi anh sẽ xuất hiện trước mặt cô.
Thời điểm cơn đau lên đến cao trào, Quý Dạng cuộn tròn trên hàng ghế bệnh viện, nhắm tịt mắt, trong đầu toàn nhớ đến hôm sinh nhật mà Tống Dương đứng cùng bạn gái nhỏ của anh.
Nước mắt theo đó mà rơi xuống.
Bạn cùng phòng tưởng cô đau quá liền lật đật xoa bụng cho cô, nhỏ nhẹ an ủi: “Cậu muốn uống nước ấm không? Uống nước ấm chắc sẽ đỡ chút đấy.”
Quý Dạng cảm thấy mình chả có chút tiến bộ nào. Thích mà không dám thổ lộ rồi lại tự giày vò bản thân.
Đến cùng của sự giày vò, tự cho là mình ghê gớm lắm. Nhiều năm như vậy, cô vận hết sức lực để yêu một người.
Thực chất người đó chẳng biết gì cả.
Nhưng ai mà không vậy chứ.
Việc xảy ra trên du thuyền và sự thật là Tống Dương không có bạn gái đều làm Quý Dạng cảm thấy.
Cô không thể tiếp tục thế này.
Hoặc là chết tâm.
Hoặc là liều một lần.
Dù sao thì kết cục cuối cùng chắc cũng như nhau.
Nhưng chưa liều một lần, cô càng chưa từ bỏ ý định.
Chưa bỏ ý định thì chưa buông bỏ được.
Quý Dạng không định sống cả đời như thế.
Cô sống thực tế, không muốn suốt ngày mơ mộng. Vì đã trải nghiệm quá nhiều nên hiện giờ có thể sống sót thêm một phút một giây đều không hề dễ dàng. Muốn gì phải tranh thủ, không được thì cắt đứt sạch sẽ cái tư tưởng với Tống Dương.
Cho anh vào quá khứ, bản thân cô thong dong tự tại bước tiếp.
Trên thế giới này không chỉ có mỗi anh.
Quý Dạng ngoái ra nhìn cửa kính của tiệm trà sữa.
Sự quyết tâm hiển thị rành rành.
Tuy rằng hốc mắt vẫn đỏ hoe đến kỳ lạ, mũi cũng cay xè.
Cô mím môi, rũ mắt, nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ trước ngực. Hôm nay cô cố tình đeo nó. Vòng cổ này là quà anh ấy tặng cô nhân dịp sinh nhật 17 tuổi.
Từ lần gặp đầu tiên năm lên tám cho tới tuổi đôi mươi hiện tại, suốt 12 năm qua, dường như trong thế giới của cô chỉ có mình anh. Rất nhiều người đều đã rời xa, chỉ có anh, từ đầu đến giờ vẫn ở lại giúp đỡ cô.
Nếu thất bại thì coi như cô không còn gì nữa.
Vậy cũng hết cách rồi.
Bệnh của cô có vẻ không có chuyển biến tốt đẹp.
Cô chính là đứa như vậy, khăng khăng cố chấp(*), không nghe khuyên bảo, bướng bỉnh đến không được lòng người.
*Từ gốc(一意孤行): nhất ý cô hành(nhất quyết hành động theo ý mình)
Chu Duy: “Chị……”
Quý Dạng chợt mở miệng, nói khẽ: “Chị sẽ thử.”
“……”
Cô cúi đầu: “Chị đã lớn rồi.”
Rất lâu sau, Quý Dạng ngẩng đầu, nhìn vào khoảng không phía trước, lông mi hơi run: “Nếu anh ấy không thích chị……”
An tĩnh một lúc.
Quý Dạng nhẹ nhàng lên tiếng: “Thì quên đi thôi.”
Đêm đó, Tống Dương nhắn thời gian buổi hẹn.
Quý Dạng nằm trên giường, nhìn thời khóa biểu. Ngày cô hẹn anh vừa vặn là thứ sáu, thời gian là vào hai giờ rưỡi buổi chiều. Cả chiều cô trống tiết, chỉ có buổi sáng có một tiết học chung và môn học tự chọn không quá quan trọng.
Quý Dạng nhắn lại cho Tống Dương một tin đồng ý.
Tống Dương cũng rất nhanh trả lời, tới lúc đó sẽ đến đón cô.
Quý Dạng rời khỏi WeChat, lật người, mở trình duyệt.
Cô liếc khung trình duyệt, sau một hồi liền đánh một dòng chữ:
“Cách để theo đuổi anh chàng lớn hơn mình nhiều tuổi.”
Săm soi chốc lát, cô lại đổi cụm “lớn hơn nhiều” thành “7 tuổi”, đổi “anh chàng” thành “đàn ông”.
Quý Dạng mím môi, lấy hết can đảm ấn vào nút tìm kiếm.
Trang web nháy mắt hiện lên một đống câu hỏi, một đống câu trả lời.
Quý Dạng nghiêm túc nhìn mười mấy câu hỏi, cuối cùng tổng hợp được mấy điều như sau: Vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng, biết làm nũng.
Ngoại trừ điều đầu tiên tạm coi là có, hai cái sau cô không có tí nào.
Mà bề ngoài xinh đẹp có vẻ cũng không có ích lắm.
Từ nhỏ, Quý Dạng biết thừa nhan sắc của mình không phải dạng vừa, nhưng hình như Tống Dương không thích loại hình này. Căn cứ theo mô típ giống bạn gái cũ của Tống Dương mà phán, anh có vẻ không thích loại này…… Không quá xinh đẹp, nhưng khá e lệ và đơn thuần.
Nghe Đường Lệ nói, “xinh đẹp tuyệt vời” như cô không phải gu của Tống Dương.
Hơn nữa, sống chung nhiều năm như vậy, khả năng mặt cô trong mắt anh rất mờ mịt.
Nghĩ đến đây, Quý Dạng không nhịn nổi mà quăng điện thoại đi, vùi mặt vào gối “Oa” một tiếng rồi thở hắt ra.
Ngay cả một cái ưu thế cô cũng không có.
Một lát sau, Quý Dạng lại ngẩng đầu.
Cô ghi chú vào điện thoại, tổng kết lại hai điều lúc nãy.
Dịu dàng. Cô không chạm nổi, mà với cũng không tới.
Làm nũng……
Quý Dạng nghĩ ngợi, lướt mạng lùng sục mấy video tương tự như làm nũng.
Cô đeo tai nghe gắn bluetooth, click vào video đầu, tiếng nhạc vang bên tai: “Bọn mình cùng học tiếng mèo kêu, meo meo meo meo”.
Quý Dạng lập tức tắt bụp video.
Chìm trong yên ắng.
Quý Dạng đặt điện thoại ở góc giường, tháo tai nghe, nâng tay che mày.
Quá là khó.
Hay cứ…… bỏ đi.
Sáng thứ sáu, tiết đầu là tiếng Anh cấp cao, tiết hai là môn nghệ thuật thường thức Quý Dạng tự chọn.
Chu Duy bám theo như ký sinh trùng, cũng lựa môn giống cô.
Tiết học thưởng thức nghệ thuật điện ảnh là tiết xem phim, tiết sau là làm presentation(*) theo đôi, tức là bản báo cáo bằng powerpoint, phát biểu cảm tưởng và bàn luận về bộ phim.
(*)Bài thuyết trình
Chương trình học ở đại học cơ bản là cộng điểm phát biểu. Tuy vậy, rất ít người đăng kí môn học này, do xem phim nghệ thuật hầu hết không ai hiểu được, mỗi tiết chả mấy mống phát biểu.
Quý Dạng đăng kí phát biểu tiết học đó.
Bởi vì trong tiết được xem phim “ Thư tình” nên số lượng đăng ký chốc lát tăng vụt. Quý Dạng đăng kí khá muộn, xếp hàng sau, lúc sắp tan học mới đến lượt cô.
Lúc Quý Dạng lên bục, âm thanh phía dưới đều lắng xuống.
Hôm nay cô mặc đồ đơn giản nhàn nhã, áo tay lỡ quần đùi, tóc dài búi lên, vô cùng thư thả trong sáng.
Quý Dạng mở phần powerpoint của mình, hoa anh đào bay nhẹ trên giao diện PPT, trên viết: “Lành lặn đến cuối đời vẫn rời nhân gian, chỉ có thầm mến luôn tồn tại cùng năm tháng ——Thưởng thức bộ phim điện ảnh ‘Thư tình’ ”.
Chu Duy ngồi dưới, nghe thấy giọng trầm của một tên học sinh nam bàn tán với người ngồi bàn bên cạnh: “Người cũng như powerpoint, cảnh đẹp ý vui.”
Tiếng kia nghe thấy khá quen thuộc.
Một giọng trầm thấp khác cười nói: “Ông thích ẻm hả?”
Tiếng người ban đầu vang lên: “Chứ còn gì? Ông nghĩ một học sinh thể dục như tôi tham dự tiết học này vì cái gì.”
Giọng nói khác đáp trả: “Mơ à, hoa khôi hệ tài chính, ông đuổi bằng niềm tin.”
Người đó hừ một cái: “Sao? Tôi chả soái ca ngời ngời đây thây?”
Chu Duy không nhịn được mà ngoái nhìn.
Không nhìn thì không sao, nhìn thấy mà giật mình.
Trước tiên cậu không xem thằng ngồi hàng phía sau là ai, mà là người đàn ông đứng cuối góc phòng học.
Bởi vì môn học này là tự chọn nên học sinh đông, đến hàng trăm người, phòng học chứa không xuể liền chọn chỗ hội trường lớn này. Đôi khi sẽ có người dự, họ đều ngồi ở hàng cuối hội trường.
Mà giờ này, ở hàng cuối hội trường, ở chỗ cạnh cửa, có một người đàn ông đang đứng.
Tống Dương cũng mặc đồ nhàn nhã, sơ mi trắng cùng quần tây đen, không đeo cà vạt, cổ tay áo vén lên, thoạt nhìn rất tùy ý. Anh cứ vậy mà dựa vào cạnh cửa, đôi tay bỏ trong túi, nhìn người trên bục phát biểu.
Có nhiều điểm giống dáng vẻ thiếu niên ngày ấy.
Chu Duy sực nhớ tới đêm qua, Tống Dương nhắn tin hỏi cậu xem ngày mai Quý Dạng tan học lúc mấy giờ, đi học ở đâu……
Lúc ấy cậu ta không để ý lắm.
Nghĩ đến đây, Chu Duy lặng lẽ quay đầu lại, đóng quyển vở trên bàn.
Quyển này trên viết chi chít những điểm xấu khi “Theo đuổi Tống Dương”, cùng Tống Dương không hợp đôi với Quý Dạng như thế nào, còn bao gồm mấy lời, ừm, cậu chửi tục.
Chu Duy ngẩng đầu, thấy Quý Dạng thuyết trình powerpoint trên bục giảng, không để ý tới Tống Dương đứng hàng sau phòng.
Cô tự nhiên thanh thản, giọng nói êm tai, gọn gẽ mà nhẹ nhàng, khác hẳn Quý Dạng bình thường. Giáo sư già dạy môn học này ngồi bên cạnh vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
Chu Duy cảm thấy, đây mới là Quý Dạng thật sự.
Tuy có rất nhiều lần, Quý Dạng nóng tính bực bội, người như mọc gai, nhưng có lẽ đều vì sự việc trước kia.
Nếu những việc đó không xảy ra, cô vốn dĩ vẫn luôn là người cậu gặp khi còn nhỏ, một cô công chúa nhỏ vô ưu vô tư.
Chu Duy nghĩ ngợi mông lung, lại nghe thấy tiếng hai tên học sinh nam đằng sau nói chuyện.
Trong đó, một thằng cười khì, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Tan học hẹn ẻm đi ăn, ông dám không?”
Tên kia tỏ vẻ đắc ý, hừ một cái nhàn nhạt nói: “Nhất định là được.”