Hôn Trộm Ánh Trăng

Chương 9



Edit: Camellia

Beta: Rine

Mùa thu đi rồi mùa đông đến, cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua như cũ.

Suốt cả một mùa đông, Quý Dạng chưa từng gặp Tống Dương lần nào

Cô nghe nói, hình như ngày nào anh cũng ngâm mình ở tiệm sửa xe, ngay cả quầy hàng lạnh cũng đóng cửa.

Buổi trưa ngày Giao Thừa, Quý Dạng mang theo sủi cảo nóng hổi do bà ngoại làm đi đến tiệm sửa xe tìm Tống Dương.

Lúc này đa số công nhân trong tiệm đều đã đi nghỉ ngơi, chỉ còn lại hai người ở đây trông coi cửa tiệm nên vô cùng vắng vẻ. Bên trong gara trống trải, dưới gầm một chiếc xe gần như đã bị tháo dỡ toàn bộ đang được trục nâng lên, Tống Dương nằm trên đệm xốp, ăn mặc phong phanh, tay áo xắn đến khuỷu tay, đang sửa chữa linh kiện.

Quý Dạng ngồi xổm ở bên cạnh quan sát.

Tống Dương lớn lên vô cùng đẹp trai, cho dù toàn thân dính đầy dầu nhớt cũng không lộ ra dáng vẻ chật vật.

Trong một năm nay, gương mặt của thiếu niên chính là thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất đối với cô. Khuôn mặt anh đẹp theo kiểu vô cùng rắn rỏi, kiên nghị lại lạnh lùng. Anh so với những chàng trai rám nắng ở đây vô cùng bất đồng, da của anh rất trắng. Khi làm việc, khóe môi của anh hơi nhếch lên, ánh mặt trời ngày đông vừa vặn chiếu lên hàng mi như một sự sắp đặt của Chúa.

Phải mất một lúc sau, Tống Dương mới chú ý tới Quý Dạng.

Cô bé mặc một chiếc áo bông che phủ cực kì kín đáo, hai bên tai cũng được che lại bằng đồ chụp bông. Cô còn mang thêm hai chiếc bao tay màu trắng, trên bao tay có đính thêm lông xù, nhìn cô như một chú gấu nhỏ mũm mĩm.

Trong tay còn cầm theo một cái hộp.

Tống Dương có chút ngoài ý muốn.

Anh nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Quý Dạng, nhàn nhạt hỏi: “Đến tìm anh?”

Quý Dạng gật đầu, sau đó lấy chiếc hộp trong tay đưa tới: “Bà ngoại nói hôm nay là đêm giao thừa nên làm sủi cảo, bà kêu em mang đến cho anh.”

Tay cầm cờ lê của Tống Dương hơi dừng lại

Thiếu niên im lặng một lát rồi từ gầm xe chui ra, anh cởi bỏ bao tay đã dính đầy dầu nhớt, sau đó tiếp tục đi rửa tay rồi mới trở về đón lấy cái hộp trong tay Quý Dạng.

Bên ngoài hộp có gắn thêm một đôi đũa. Khi mở hộp ra, bên trong đầy ắp sủi cảo. Anh đoán có khoảng hơn hai mươi cái, tất cả đều tròn trịa mượt mà, gần như có thể nhìn thấy được cả nhân thịt bên trong.

Quý Dạng huơ huơ bàn tay nhỏ nhắn: “Anh ơi, mau ăn đi.” Dừng một chút, cô nhỏ giọng bổ sung: “Bà ngoại nói em phải ở lại nhìn anh ăn hết thì mới được về”.

Tống Dương rũ mắt nhìn một hộp đầy sủi cảo, thật lâu sau mới mở miệng, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Cho anh gửi lời cảm ơn đến bà của em.”

Sau đó, anh ngồi xuống chiếc ghế sofa đã cũ nát trong ga ra bắt đầu ăn.

Một miếng rồi một miếng, xem ra anh thật sự đói bụng

Quý Dạng bò lên ghế sofa ngồi ở bên cạnh anh, vô cùng nghiêm túc nhìn Tống Dương ăn.

Thật ra Quý Dạng vẫn chưa được ăn sủi cảo.

Viên Lan kêu cô phải hoàn thành xong nhiệm vụ đưa đồ ăn cho Tống Dương rồi mới được trở về ăn sủi cảo, cho nên cô còn chưa được ăn bữa trưa đâu.

Sủi cảo rất thơm, hơn nữa trong tiệm sửa xe lúc này có hơi se se lạnh, mùi thơm càng trở nên đặc biệt hấp dẫn. Giống như có một lực hút vô hình đem Quý Dạng nghiêng người về phía trước một chút.

Tống Dương đang ăn dở thì anh để ý thấy bên cạnh có một cái đầu xù xù

Thiếu niên rủ mắt xuống thì trông thấy Quý Dạng đầu muốn cắm xuống cái hộp sủi cảo của mình, nước miếng cũng sắp chảy xuống đến nơi rồi.

Giống như một chú cún nhỏ không được cho ăn thịt vô cùng thèm thuồng.

Nhìn cô trông rất buồn cười và đáng yêu

Có lẽ là nhận ra Tống Dương không tiếp tục ăn, Quý Dạng vội rụt đầu lại, cẩn thận liếc nhìn anh.

Một lát sau lại thấy Tống Dương ăn tiếp một cái nữa, Quý Dạng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, cái sủi cảo này có nhân gì vậy?”

Tống Dương vừa nhìn là biết cô đang nghĩ cái gì

Anh nhìn cô chằm chằm hơi nhướng mày: “Anh cũng không biết trong này là nhân gì.” Anh dừng một chút rồi hỏi:  “Có muốn nếm thử không?”

Quý Dạng gật đầu ngay lập tức.

Trước mặt là một cô bé tám tuổi, dùng ánh mắt đen láy nhìn bạn, Tống Dương cũng không nghĩ nhiều, cũng chỉ xem cô là em gái, anh định dùng chiếc đũa kẹp một cái sủi cảo chuẩn bị đút vào miệng cho cô.

Quý Dạng vừa mở miệng, Tống Dương chợt nhớ ra điều gì đó liền khựng lại.

Anh lại đặt sủi cảo vào hộp, đổi đầu đũa khác gắp một cái sủi cảo đưa vào miệng Quý Dạng.

Chiếc sủi cảo to đến nỗi Quý Dạng suýt chút nữa không cắn được.

Cô nhai hồi lâu mơ hồ nói: “Là nhân ngô và thịt lợn!”

Tống Dương rũ mắt nhìn cô chăm chú: “Ăn ngon không?”

Cô bé gật đầu lia lịa, khóe miệng chảy ra một ít nước trong nhân sủi cảo. Cô cười rất ngọt ngào, giọng còn nghe thoang thoảng mùi sữa bò: “Ngon quá, giống như sủi cảo do mẹ làm. Em thích nhất là sủi cảo nhân thịt lợn và ngô.”

Khóe môi Tống Dương nhếch lên nụ cười nhàn nhạt

Chàng trai khi cười lên rất đẹp, trông khác hẳn so với lúc anh lạnh lùng. Vào thời khắc này, mặt trời mùa đông dường như cũng trở nên ấm áp và chói mắt hơn.

Quý Dạng nhìn anh, trong phút chốc sững sờ

Tống Dương lại kẹp một cái sủi cảo khác lên: “A.”

Quý Dạng ngây ngốc há miệng.

Sủi cảo nóng hổi được nhét vào miệng cô.

Về sau, Tống Dương lại cho cô ăn thêm mấy cái rồi mới đem số còn lại ăn hết.

Sau khi ăn xong, anh đem cái hộp đến vòi nước bên trong tiệm rửa sạch sẽ, rồi đưa cho Quý Dạng mang về

Khi trả lại chiếc hộp cho Quý Dạng, Tống Dương hỏi: “Em đi xe đạp về à?”

Quý Dạng gật đầu.

Tống Dương nhặt đôi găng tay dính đầy dầu nhớt bên cạnh chiếc xe lúc nãy còn chưa sửa xong, đeo vào và nói: “Chờ anh, khi nào xong việc anh sẽ đưa em về.”

Quý Dạng sửng sốt một chút.

Cô bé ngơ ngác nói: “Ồ”

Một lúc sau, Quý Dạng quay đầu lại nhìn chiếc xe đạp nhỏ của mình đang đậu trước cửa ga ra.

Cô quay đầu lại, ngồi xổm bên cạnh nhìn Tống Dương đang sửa xe, thấp giọng hỏi: “Anh ơi, chút nữa anh muốn đạp xe của em sao?”

Tống Dương cắn linh kiện hàm hồ nói “ừm” một tiếng

Quý Dạng có chút khó xử “Nhưng mà… xe đạp của em có hơi nhỏ so với anh.”

Tống Dương động tác hơi dừng lại.

Đại khái là cảm thấy buồn cười, đôi mắt của thiếu niên hơi cong lên một cách khó hiểu, anh cất tiếng cười rất nhẹ như phát ra từ trong mũi, nhưng thanh âm vẫn như cũ nhàn nhạt cố ý hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Không thể ngồi lên sao?”

Quý Dạng: “Có thể ngồi… Nhưng em sợ sẽ hỏng mất.”

Tống Dương liếc cô một cái.

Anh lấy linh kiện đang cắn trong miệng ra, cũng không trêu cô nữa: “Qua ghế sofa ngồi đi, sẽ không cưỡi xe đạp của em đâu”

Quý Dạng: “Ồ”

Cô ngoan ngoãn quay người đi, đến ghế sofa ngồi xuống.

Chờ khoảng mười phút, Tống Dương cuối cùng cũng sửa xong xe.

Anh từ dưới gầm xe chui ra, tháo găng tay ra khẽ lau mồ hôi trên trán, rồi đi rửa sạch tay mới cầm lấy áo khoác mặc lên, quay sang Quý Dạng thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Quý Dạng đi theo sau

Có một chiếc xe máy đậu bên ngoài tiệm sửa xe.

Tống Dương hỏi: “Có muốn ngồi xe máy không?”

Cô gật đầu, đưa tay chạm vào chỗ ngồi phía sau của chiếc xe máy, rất mới lạ.

Chiếc xe này là của ông chủ tiệm sửa xe Tống Dương làm việc, là một chiếc moto leo núi đã cũ mà ông không chạy nữa. Vì ông rất quý mến Tống Dương nên đã tặng lại chiếc xe này cho anh.

Tống Dương đã thức cả đêm để tháo chiếc xe máy ra sửa chữa lại rồi biến nó thành một chiếc xe moto mới toanh.

Chiếc xe đạp nhỏ của Quý Dạng cũng dựng gần đó, trái ngược hẳn với chiếc xe moto siêu ngầu này. Hình ảnh rõ ràng vô cùng đối lập.

Tống Dương liếc mắt nhìn: “Tối nay anh sẽ đem chiếc xe đạp này về cho em.”

Dù sao hôm nay cũng là đêm Giao thừa, Quý Dạng cũng không cần dùng đến chiếc xe đạp nhỏ đó.

Cô gật đầu, ánh mắt rơi vào chiếc xe moto địa hình.

Quý Dạng dáng người thấp bé, chỗ ngồi phía sau của chiếc xe máy có hơi cao so với cô, Quý Dạng không thể leo lên được.

Tống Dương đặt tay dưới nách Quý Dạng rồi bế cô lên ngồi vào chỗ phía sau của xe máy.

Đợi đến lúc cô đã ngồi được ở đằng sau của chiếc xe, lúc này Tống Dương mới chú ý đến quần áo của cô.

Cô gái nhỏ bên ngoài khoác một lớp áo bông, bên dưới thì mặc một chiếc váy trắng tinh như tuyết, chân còn mang một đôi ủng nhỏ, hai bên tai của cô được đeo một chiếc bịt tai mềm mại cùng một đôi găng tay có vẻ rất ấm áp.

Hoàn toàn là một cô công chúa nhỏ tinh tế được chiều chuộng.

Tống Dương hơi cụp mắt xuống, cầm lấy mũ bảo hiểm trên tay lái đội lên đầu Quý Dạng.

Mũ bảo hiểm có hơi to và nặng

Quý Dạng cảm thấy như đầu mình bị ép xuống vài cm.

Tự cô dùng tay điều chỉnh lại một chút.

Tống Dương leo lên xe, chuẩn bị khởi động động cơ nghiêng đầu nói: “Ôm chặt anh.”

Quý Dạng đưa tay ra.

Nhưng cô không ôm lấy anh

Quý Dạng nhích người về phía trước một chút rồi mới nắm lấy quần áo của Tống Dương.

Có lẽ nhận thấy rằng như vậy cũng không an toàn.

Tống Dương không có nhìn lại, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay của Quý Dạng đặt tay của cô lên eo anh: “Ôm chặt.”

Quý Dạng gật đầu, mũ bảo hiểm áp vào lưng anh, hai bàn tay nhỏ bé vươn ra phía trước mạnh mẽ ôm chặt eo Tống Dương.

Tống Dương khởi động moto, động cơ máy gầm rú rồi phóng nhanh ra ngoài.

Trên con dốc dài, gió đông thổi vào mặt nhưng nhờ có mũ bảo hiểm nên cô cảm thấy không quá lạnh. Hơn nữa, còn có Tống Dương ngồi ở phía trước giúp cô tránh gió, nhưng cô vẫn có cảm giác gió thổi vào tất cả các bộ phận trên cơ thể. Chính là một cảm giác vô cùng đặc biệt mà trước đây cô chưa từng có, phảng phất vô cùng thoải mái và vui vẻ, một cảm giác muốn hét lên thật to.

Quý Dạng ôm chặt eo Tống Dương, nhớ tới một chuyện, xuyên qua mũ bảo hiểm thăm dò gọi: “Anh ơi.”

Tống Dương “Ừm” một tiếng.

Thanh âm của anh từ phía trước truyền đến, rất gần, chỉ cần kề sát phía sau lưng anh liền có thể cảm giác được một chút rung động.

Quý Dạng nói: “Hôm nay là sinh nhật của em.”

Tống Dương hơi nghiêng đầu, chú ý tới phía trước đường đi cũng chú ý đến cô “Sinh nhật?”

Quý Dạng mím môi, ngồi ở phía sau đung đưa chân, có chút tự đắc: “Đúng vậy, em hôm nay đã được chín tuổi rồi!”

Tống Dương hơi cụp mắt xuống để tránh đi gió cát, nhưng lại nở nụ cười.

Gió lạnh buốt thấu xương phả vào mặt, vụt qua khiến tai nhức nhối. Không hiểu sao với cô công chúa nhỏ này, dù tâm trạng có buồn tẻ và trì trệ đến đâu thì cũng sẽ luôn tự giác thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Có thể bởi vì cô quá ngây thơ, ngây thơ như một chú cún nhỏ chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Thiếu niên nhàn nhạt giương mắt, nhìn về phía trước, khóe môi hơi nhếch lên, tiếp lời cô: “Ừm, tiểu công chúa đã lớn rồi. Sau này đừng khóc nhè nữa.”

Quý Dạng thấp giọng phản bác: “Em không có khóc nhè.”

Một lúc sau cô đã đem chuyện này ném ra sau ót, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh ơi, anh đã từng sang bên kia biển chưa?”.

Tống Dương khựng lại.

Anh hiếm khi không trả lời cô, cũng không có hành động gì.

Quý Dạng nghĩ rằng Tống Dương chưa bao giờ đến đó, vì vậy cô nghiêm túc kể: “Bên kia biển, có một thành phố rất lớn, rất nhiều người ở đó. Những tòa nhà ở đó rất cao, rất cao...”

Cô gái nhỏ buông tay, đưa tay thực hiện hành động dựa trên câu nói của mình

Cảm nhận được lực đạo trên eo mình bị nới lỏng, Tống Dương lập tức nắm lấy tay Quý Dạng lạnh giọng nói “Ôm chặt, đừng lộn xộn.”

Quý Dạng lập tức ôm chặt lấy anh không dám nhúc nhích.

Một lúc sau, cô nhỏ giọng nói: “Anh ơi, khi nào có dịp em sẽ đưa anh sang bên kia biển ngắm cảnh.” Ngập ngừng nói: “Khi nào bố về, em dẫn anh qua đó xem. Vui lắm, có nhiều thứ lắm. Còn có rất nhiều món ngon.”

Tống Dương vẫn im lặng.

Có tiếng gió vụt qua bên tai, xuyên qua sườn núi cứ thổi thẳng tới.

Quý Dạng lén lút nhìn sang Tống Dương.

Lúc này cô nghe thấy giọng nói của anh.

Thiếu niên yên lặng nhìn về phía trước, đôi mắt đen không có cảm xúc, nhưng giọng nói có chút nghẹn lại “Anh đã đến đó rồi.”

HẾT CHƯƠNG 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.