Sau khi ăn xong, sắc mặt người đàn ông rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, không hề giống bộ dạng “em gái Lâm” vừa rồi.
Hướng Vãn Vãn ném khăn giấy sang bên cạnh, phớt lờ anh.
Ngay khi cô chuẩn bị quay người rời đi, Cận Tập Ngôn đã vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Lực tay quá lớn, Hướng Vãn Vãn thậm chí còn không thể giãy ra được.
Cận Tập Ngôn: “Tôi cảm thấy không thoải mái.”
Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu nhíu chặt mày của anh, trong lòng Hướng Vãn Vãn mềm nhũn: “Chỗ nào không thoải mái?”
Cận Tập Ngôn: “Có thể dầm mưa quá lâu, nên chóng mặt.”
Hướng Vãn Vãn đưa tay chạm lên trán anh. Vùng da dưới lòng bàn tay cô không còn nóng bỏng như trước, nhưng vẫn còn khá cao.
“Anh lại nằm xuống nghỉ đi.” Hướng Vãn Vãn lấy gối ra, đỡ anh nằm xuống giường rồi ngồi xuống bên cạnh.
Nghĩ anh bị bệnh nên tính khí hơi thất thường, nên Hướng Vãn Vãn định đợi đến khi anh ngủ say rồi sẽ rời đi.
“Anh trai, em không đi, anh buông tay ra.”
Cận Tập Ngôn nhìn cô vài giây, lạnh lùng nói: “Một khi tôi buông tay thì em liền rời đi đúng không? Trên mặt em viết hết rồi đấy.”
“…..”
Không biết người đàn ông có giác quan thứ 6 này đâu ra.
Hướng Vãn Vãn không cam lòng lắc đầu: “Không có ạ.”
Cận Tập Ngôn không tin nhìn cô một cái, xoay người thu tay về.
Bàn tay cô đang bị anh nắm nháy mắt bị nhét vào trong chăn, còn là chăn của anh nữa.
Hướng Vãn Vãn sững người.
Cận Tập Ngôn: “Ba ngày nữa là tới kỳ thi đại học rồi.”
“…..”
Anh nhéo nhẹ đầu ngón tay, Hướng Vãn Vãn giật giật.
Giả vờ bình tĩnh: “Vâng ạ.”
“Thi vào đại học A thì muốn học chuyên ngành nào?”
Ban đầu mục tiêu thi vào đại học A hoàn toàn là vì thích anh. Nhưng Hướng Vãn Vãn chưa bao giờ nghĩ đến việc lên đại học cô sẽ học ngành gì, hay tương lai muốn làm gì.
Cô cứng người lại.
Thấy cô không nói gì, Cận Tập Ngôn lại nói: “Hửm?”
Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn, sắc mặt anh dù đã tốt hơn nhiều, nhưng anh vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn.
Nghĩ đến nỗi sợ hãi và bất lực cô chưa bao giờ trải qua khi nhìn thấy anh ngất đi ngay trước mặt mình. Trong lòng Hướng Vãn Vãn đột nhiên nảy ra một chuyên ngành mà cô muốn học. Thậm chí vừa nghĩ đến đã có chút kích động.
Cô cụp mắt, tránh ánh mắt của anh: “Em vẫn chưa nghĩ tới.”
Những ngón tay của Cận Tập Ngôn men theo đầu ngón tay tiến vào lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: “Em có thiên phú về ngôn ngữ, khoa Văn học và Ngoại ngữ của A đại rất thích hợp với em.”
Lòng bàn tay bị anh cào nhẹ, không cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ được.
Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Không nghĩ tới cô lại ngoan ngoãn đồng ý đề nghị của mình như vậy, Cận Tập Ngôn có chút kỳ quái nói: “Tôi nói cái gì em liền chọn cái đó?”
Nói xong, anh cong môi: “Đề nghị của tôi mặc dù rất tốt, nhưng em cũng nên suy nghĩ cho thật kỹ.”
Hướng Vãn Vãn hiếm khi không tranh luận với anh, cô cụp mắt xuống, nghiêm túc nói: “Nếu anh đã nói là hợp với em, thì chắc chắn là rất hợp. Không có gì cần phải suy nghĩ nữa.”
“Em nghĩ như vậy?”
“Vâng ạ.”
“Ừm.”
Dưới chăn, những ngón tay của Cận Tập Ngôn luồn vào giữa những ngón tay cô. Mười ngón tay đan vào nhau. Rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của anh đang rất tốt.
Hướng Vãn Vãn để mặc anh cầm tay mình, ánh mắt nhìn sang chiếc đồng hồ trên tường.
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong lòng Cận Tập Ngôn vẫn luôn lo lắng, theo bản năng tự nói với mình rằng cô gái nhỏ không muốn nhắc lại chuyện đó.
Nhưng nghĩ tới lúc anh vừa tìm đến câu lạc bộ, thì nhìn thấy vẻ mặt cô gái nhỏ đầy bất lực cùng tủi thân.
Cận Tập Ngôn dừng một chút, cũng không nhiều lời, chỉ nghiêm túc nói: “Sau này gặp phải chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Một câu nói chứa đầy sự hứa hẹn và bảo vệ.
Hướng Vãn Vãn sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu: “Vâng ạ.”
30 phút trôi qua kể từ khi ăn cháo đến giờ, Hướng Vãn Vãn vỗ chăn: “Anh trai, anh buông ra, em đi lấy thuốc cho anh.”
“Một tay cũng lấy được thuốc.”
“…..”
Trước đây anh cũng có những hành động thân mật với cô, nhưng không giống với hôm nay, anh như một đứa trẻ con làm gì cũng cần cô giúp đỡ.
Không biết có phải anh đã nhìn ra cái gì không nữa.
Hướng Vãn Vãn đưa thuốc cho anh: “Có phải cần em phải đút cho anh?”
Cận Tập Ngôn nghe xong liền há miệng ra.
“….”
Hướng Vãn Vãn đổ thuốc vào miệng anh, sau đó đưa nước lên miệng, lúc này anh mới nuốt xuống.
“Anh trai, anh nghỉ ngơi đi, em về phòng đây.”
Lúc này đã gần 11 giờ rồi, Cận Tập Ngôn cầm ngón tay cô một lúc rồi mới lưu luyến buông ra.
Hướng Vãn Vãn rút tay về, giúp anh vén chăn một chút, chuẩn bị bưng khay đi ra ngoài.
“Vãn Vãn.”
Ngay cô chuẩn bị rời khỏi phòng, Cận Tập Ngôn đột nhiên gọi cô lại.
Cận Tập Ngôn rất ít khi gọi cô bằng tên, thậm chí khi gọi là gọi cả họ và tên. Đây là lần đầu tiên,kể từ khi hai người quen biết nhau lâu như vậy cô nghe thấy anh gọi cô là “Vãn Vãn”.
Cố nén sự nhói lên trong lòng, Hướng Vãn Vãn cười nói: “Sao vậy anh?”
“Em….”
“Em làm sao?”
Từ lúc xảy ra sự cố buổi chiều nay, cô gái nhỏ ngoan ngoãn một cách quá mức. Bình thường nếu không thích thì nhất định cô sẽ phản bác từ chối lại ngay, nhưng tối nay anh nói gì cũng đồng ý.
Khi nhìn thấy cô định đi ra ngoài, trong lòng Cận Tập Ngôn đột nhiên có dự cảm không lành.
Linh cảm rằng nếu để cô ấy đi ra, cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Anh dừng lại: “Em sẽ thi vào đại học A, đúng không?”
Hướng Vãn Vãn mỉm cười.
Cực kỳ ngoan ngoãn, cực kỳ dịu dàng.
“Em tất nhiên phải vào đại học A rồi, nếu không tại sao phải nỗ lực như vậy.”
“Ừm.”
Cô gái nhỏ luôn vì thi vào đại học A mà lúc nào cũng cố gắng học tập, chuyện này anh cũng luôn biết.
Cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, cố gắng đ è xuống cảm xúc mất mát kỳ lạ khó giải thích được của mình, Cận Tập Ngôn nói với cô: “Ngủ sớm đi.”
Hướng Vãn Vãn: “Vâng, anh trai cũng nhanh ngủ đi ạ.”
Sau khi đóng của xong, nụ cười trên mặt Hướng Vãn Vãn biến mất.
Cô nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, đi tới phòng của Mã Dao.
Vào khung giờ này bình thường Mã Dao đã chuẩn bị đi ngủ rồi, nhìn thấy con gái đến cũng rất bất ngờ.
Hướng Vãn Vãn cởi giày leo lên giường, vòng tay qua ôm eo bà.
Mã Dao: “Lớn thế này rồi vẫn còn làm nũng?”
Hướng Vãn Vãn vùi đầu vào lòng mẹ: “Mẹ, con chỉ là lo lắng con thi sẽ không tốt.”
“Làm sao có thể.” Mã Dao cười nói.
“Con cứ phát huy như bình thường là được, thi vào A đại nhất định không có vấn đề gì.”
“Vâng.” Hướng Vãn Vãn gật đầu, ôm chặt lấy mẹ, dường như có thêm rất nhiều dũng khí.
Một lúc sau, cô lại nói: “Mẹ, thi đại học xong con về nhà bà ngoại nhé. Suốt ngày ở nhà anh Tập Ngôn cũng có vẻ không tốt lắm. Hơn nữa, bà ngoại cũng rất nhớ con.”
“Ở đây suốt quả thật cũng không tốt lắm.” Lúc đầu là vì muốn Hướng Vãn Vãn thuận tiên đi học thì mới bảo cô đến đây, nhưng bây giờ cô cũng sắp thi đại học rồi.
Mã Dao suy nghĩ một chút, lại nói: “Thế này đi, con thi xong thì trước tiên cứ về nhà bà ngoại. Căn nhà mới sửa xong cần để không vài tháng cho bay hết mùi đã, rồi mẹ sẽ tìm người kiểm tra lại toàn bộ, nếu hoàn chỉnh rồi thì chúng ta sẽ chuyển sang nhà mới.”
“Vâng ạ, mẹ.”
Hai người trò chuyện một hồi, Hướng Vãn Vãn mới miễn cưỡng trở về phòng ngủ.
Ba ngày trước kỳ thi, cô cũng nằm ở nhà ba ngày, mỗi ngày sau khi đi từ trường về Cận Tập Ngôn sẽ đều đến xem cô, chủ động hỏi cô có câu nào không làm được không.
Lần nào cô cũng lấy cơ là muốn nghỉ ngơi cho khỏe nên không muốn làm đề.
Biết rằng năng lực của cô thi vào đại học A hoàn toàn không có vấn đề gì, Cận Tập Ngôn cũng không hỏi nhiều nữa.
Cô muốn nghỉ ngơi, cũng không làm phiền cô nữa.
Cho đến đêm trước ngày thi đại học.
Khi Hướng Vãn Vãn đang nằm trên giường xem TV, thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, Cận Tập Ngôn đang ôm một túi lớn đồ đứng ở trước cửa.
“Có chuyện gì vậy anh?”
Cận Tập Ngôn không trả lời câu hỏi của cô, nhìn TV trong phòng và hỏi: “Đang xem TV?”
Hướng Vãn Vãn: “Vâng ạ.”
Cận Tập Ngôn đưa túi trong tay cho cô: “Đừng quá căng thẳng.”
Khi anh nói, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, như thể ngày mai người đi thi đại học là anh vậy.
Hướng Vãn Vãn nhận lấy cái túi: “Anh yên tâm đi, em không căng thẳng.”
Đưa xong đồ cho cô xong Cận Tập Ngôn cũng không rời đi, cũng không nói lời nào, trên mặt viết rõ ý định muốn đi vào ngồi xuống nói chuyện.
Chuyện này cũng xảy ra hai hôm trước, Cận Tập Ngôn không ngại phiền hà đến hỏi cô rằng có câu nào không biết làm không, anh sẽ giảng giúp cô.
Mỗi lần sau khi Hướng Vãn Vãn từ chối anh, anh đều đứng ở cửa nhìn cô với ánh mắt muốn đi vào phòng cô.
Hướng Vãn Vãn viện cớ rằng cô muốn đi ngủ nên không cho anh vào.
Mặc dù mỗi lần anh đều không tình nguyện rời đi, nhưng may mắn là anh cũng không có làm khó cô.
Nhưng hôm nay, sau khi hai người đứng đối mặt với nhau một lúc, trước khi Hướng Vãn Vãn định viện cớ từ chối, Cận Tập Ngôn đã giành nói trước: “Không muốn mời tôi vào ngồi một lúc?”
Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, em muốn đi ngủ rồi, ngày mai phải thi rồi, hôm nay cần phải ngủ sớm.”
Cận Tập Ngôn: “…..”
Thấy anh vẫn không có ý định rời đi.
Hướng Vãn Vãn giả vờ đưa tay lên che miệng, ngáp vài cái.
Cận Tập Ngôn đột nhiên nói: “Ngày mai tôi đưa em đi thi.”
Hướng Vãn Vãn lắc đầu: “Không cần đâu anh trai, mẹ nói hai ngày thi tới sẽ đưa em đi ạ.”
Cận Tập Ngôn có vẻ rất không hài lòng với lời nói của cô, anh cau mày lại. Nhưng dường như anh không biết phải nói gì, cứ như vậy đứng nhìn cô.
Túi đồ trong tay có chút nặng, Hướng Vãn Vãn nhìn vào, bên trong túi không chỉ có vật dụng cần thiết cho kỳ thi, còn có một số ít đồ ăn vặt, chắc là để cô giảm bớt căng thẳng.
Cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô hơi run, thấy vẻ mặt không cam lòng càng lúc càng đậm của anh, Hướng Vãn Vãn cẩn thận nắm lấy ống tay áo của anh, lắc lắc làm nũng: “Anh à, em không sao đâu, anh cũng không phải là không biết.”
“Ừm.”
Khuôn mặt Cận Tập Ngôn vẫn âm trầm không vui.
Hướng Vãn Vãn mỉm cười, nói với giọng điệu thoải mái: “Anh trai, anh đừng lo lắng về kỳ thi của em. Điều anh cần lo lắng bây giờ là, nếu em không cẩn thận thi được trạng nguyên, với tư cách là người tạo ra trạng nguyên, khi nhận phỏng vấn anh sẽ phải nói gì để thể hiện được năng lực xuất chúng của mình.”
Nghe thấy những lời kiêu ngạo của cô, Cận Tập Ngôn hiến khi không chế giễu cô, nhân lúc cô không chú ý đột nhiên ôm cô vào lòng.
Hướng Vãn Vãn không vùng vẫy khi anh ôm cô.
Cái ôm của người đàn ông rất ấm áp, nhưng anh chỉ ôm cô vài giây liền buông ra.
“Tôi ở đại học A chờ em.”
Cận Tập Ngôn xoa đầu cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lúc, sau đó mới quay người đi về phía phòng ngủ của mình.
Nhìn anh đi càng lúc càng xa, Hướng Vãn Vãn sụt sịt, đột nhiên muốn khóc.
Cũng không biết sau này có gặp lại anh hay không.
“Anh”
Cô gọi anh.
Cận Tập Ngôn quay đầu lại.
Nhưng đợi một lúc lâu, vẫn không thấy cô nói gì.
Cận Tập Ngôn: “Làm sao vậy?”
Hướng Vãn Vãn cười rạng rỡ nói: “Không có gì ạ, anh ngủ sớm đi nhé.”
Cận Tập Ngôn luôn cảm thấy cô gái nhỏ đang có rất nhiều tâm sự.
Cận Tập Ngôn xoay người đi tới trước mặt cô, lại hỏi: “Em vừa rồi muốn nói cái gì?”
“Không có gì ạ.” Hướng Vãn Vãn lùi một bước, cả người đứng ở trong phòng, thò đầu ra đùa giỡn nói: “Hôm trước muốn nói xin lỗi anh trai, vì em mà anh dầm mưa lâu như vậy, lại còn bị bệnh nữa.”
Cận Tập Ngôn nghe cô nói như vậy, nhíu mày, cảm thấy điều cô gái nhỏ định nói không phải là chuyện này.
Đối mặt với nụ cười chân thành hiếm thấy trên mặt cô, trong lòng anh càng kỳ quái: “Còn gì nữa không?”
Hướng Vãn Vãn lắc đầu, mỉm cười: “Không còn ạ.”
“Ừm,”
Cận Tập Ngôn nửa tin nửa ngờ nhìn cô, một lúc sau cũng không nhìn ra được điều gì.
“Không phải buồn ngủ rồi sao, mau đóng cửa rồi đi ngủ đi.”
“Vâng, anh trai, anh về phòng đi rồi em đóng cửa đi ngủ.”
“Ừm.”
Cận Tập Ngôn quay lại, tiếp tục đi về phòng mình.
Nhìn thấy bóng lưng của anh, trong lòng Hướng Vãn Vãn càng cảm thấy lưu luyến.
“Anh”
Đợi khi cô phản ứng lại, thì cô đã gọi anh rồi.
Cận Tập Ngôn dừng lại, kiên nhẫn quay đầu nhìn cô.
Hướng Vãn Vãn buông tay nắm cửa, chạy về phía anh.
Nhảy một cái, ôm lấy cổ của anh. Người đàn ông vô thức liền ôm lấy cô.
Trước mặt là xương quai xanh gợi cảm của người đàn ông, Hướng Vãn Vãn không chút nghĩ ngợi liền cắn xuống.
Đối với hành động đột ngột của cô, người đàn ông hoàn toàn không có sự chuẩn bị. Anh hít sâu một hơi, kìm nén sự đau đớn nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, không hề có ý định đẩy ra.
“Sao vậy?”
Hướng Vãn Vãn buông ra, cũng không trả lời câu hỏi của anh. Lúc anh còn chưa phản ứng lại đã tụt xuống người anh, chạy nhanh về phòng,
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Cận Tập Ngôn sờ chỗ máu chảy ở trên xương quai xanh, càng cảm thấy bất an hơn.
Anh sững người đứng tại chỗ một lúc lâu, dường như đang nghĩ vì sao Hướng Vãn Vãn lại đột ngột làm ra hành động như vậy.
Rất muốn hỏi cô cho rõ ràng, nhưng nghĩ tới ngày mai cô phải thi đại học…..
Rất nhiều chuyện không thích hợp để nói bây giờ.
Cận Tập Ngôn đứng một lúc lâu, cho đến khi nhìn thấy phòng cô gái nhỏ không còn ánh đèn nữa, anh mới đè nén sự bất an trở về phòng.
Chỉ là kỳ thi đại học hai ngày thôi mà.
Lại kiên nhẫn thêm hai ngày nữa.
*
Sau khi trở lại phòng, Hướng Vãn Vãn ngồi sụp xuống dưới đất, tựa người vào cửa.
Cảm nhận được giữa môi và răng còn lưu lại mùi máu tanh nhàn nhạt, cô đột nhiên mỉm cười, môi khẽ nhúc nhích.
“Anh, em thích anh, rất thích anh.”
Thích anh đến mức mất hết tất cả sự kiêu ngạo vốn có của mình và trở nên nhạy cảm, tự ti và hèn mọn.