Hôn Trộm Làn Gió

Chương 4



“Hả?” Bị quá nhiều thông tin dồn dập đánh úp, Hướng Vãn Vãn vươn tay cầm cốc nước bên cạnh giường uống một ngụm.

Anh chàng đẹp trai…dấu tay….dấu răng?

Uống gần hết cốc nước, ký ức tối qua tràn về. Cô nhớ mình vào nhầm phòng bao, đụng phải anh chàng đẹp trai mà trước đó gặp ở nhà vệ sinh, và sau đó cô làm anh hùng cứu mỹ nhân và sau đó….

Hướng Vãn Vãn nhìn vào bàn tay mình, cô nuốt nước bọt… lại đưa tay lên chạm vào môi, vẻ mặt dần cứng đờ lại.

Hình như cô đã sờ mặt ai đó, thậm chí còn cắn người ta nữa.

Tần Thư hừ một tiếng: “Mau kể cho mình nghe, đến cùng thì cậu với anh chàng đẹp kia đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện gì?”

“Đúng rồi, khi anh ta rời đi, trên người vẫn còn lưu lại mùi kẹo dâu, chính là loại mà cậu hay ăn ấy.”

Hướng Vãn Vãn ngây người nhìn cô.

Kẹo dâu…. Hình như là cô chạm vào ai đó, sau đó thưởng cho người ta một viên kẹo. Thế tại sao cô lại đưa kẹo cho người ta làm phần thưởng nhỉ??

Thấy cô không nói chuyện, Tần Thư vỗ đầu cô: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nhanh lên.”

Bị cô gọi hoàn hồn, Hướng Vãn Vãn lắc đầu nói: “Không có gì.”

“Không có gì?” Tần Thư không thể tin được nói: “ Làm ơn đi Hướng Vãn Vãn, tối qua mình không dễ dàng gì mới cứu cậu ra khỏi tay cô giáo Hoàng, đưa cậu về nhà. Kết quả thì sao, vừa ngoảnh đầu đã thấy cậu nằm lăn quay ra ngủ rồi. Mình liền thay quần áo cho cậu, tẩy trang, rửa mặt, đắp chăn cho cậu, còn để cậu ngủ trên giường mình. Sao đây, tính qua cầu rút ván à?”

Hướng Vãn Vãn: “…”

“Cậu thì ngủ ngon rồi, chỉ có mình vẫn đau đáu nghĩ tới cậu cùng anh chàng đẹp trai kia rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Tần Thư nói xong chỉ vào mắt mình: “Thấy chưa, vậy nên quầng thâm mắt mới sâu như này đấy.”

Hướng Vãn Vãn có chút dở khóc dở cười: “Tối qua mình uống rượu, có chút đau đầu…”

“Cái này mình biết rồi, cậu trực tiếp nói đến chuyện của cậu và anh chàng đẹp trai kia đi.”

“Mình đi nhầm phòng, thấy người khác bắt nạt anh ta trên bàn bida, sau đó mình đến giúp anh ta đánh bại đối thủ.”

“Sau đó thì sao? Dấu tay, dấu răng, kẹo dâu đâu?” Tần Thư đầy sự hóng hớt hỏi

Hướng Vãn Vãn thở dài nói: “Anh ta rất cảm kích mình vì đã giải vây giúp anh ta, vì thế bảo mình nhéo mặt anh ta để bày tỏ sự cảm kích đó. Cũng vì mình lợi hại quá, anh ta còn để mình cắn một cái làm kỷ niệm. Còn kẹo dâu…. mình không có ấn tượng lắm, hình như anh ta ngưỡng mộ mình quá nên đã lấy trộm kẹo từ túi mình.

“…”

Không khí rơi vào trầm tư.

Câu chuyện khác một trời một vực so với những gì mình tưởng tượng, nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của người đàn ông, Tần Thư tỏ vẻ không tin nói: “Bảo cậu nhéo mặt anh ta? Nếu cậu nói rằng chính cậu đưa ra đề nghị này thì mình sẽ tin hơn đấy”.

“Hứ” Hướng Vãn Vãn khinh thường cười cười: “Bị kỹ năng đánh bida của mình hấp dẫn đấy, không được sao?”

Tần Thư nhướng mày: “Nhưng mà mình vẫn không thấy đáng tin cho lắm.”

Hướng Vãn Vãn: “Nếu cậu không tin, thì đi mà hỏi đương sự ấy.”

Tần Thư: “…”

————-

Sau khi thức dậy, Hướng Vãn Vãn về nhà ngay. Vừa bước vào nhà, liền phát hiện trang trí của cửa nhà dường như đã thay đổi.

Trước đây, phía bên trái cửa nhà cô có để một chậu cây Thần Tài, nhưng bây giờ không thấy cây đâu, thay vào đó là chiếc tủ để giày trắng tinh.

Khoảng thời gian này, cô bận rộn ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, mẹ cô cũng bận công việc nên không có thời gian chăm sóc cô, cô liền ở luôn trường học. Lâu ngày không về nhà, chút thay đổi này dường như cũng không quá to tát, Hướng Vãn Vãn nghĩ do mẹ rảnh rỗi nên đổi thôi.

Hướng Vãn Vãn tìm chìa khóa để mở cửa, nhưng không hiểu sao cửa không mở được. Trong lòng tràn đầy sự bất an, cô nhìn chằm chằm vào ổ khóa. Lúc này, cửa được mở ra từ bên trong.

“Cô là ai?” Một người phụ nữ trung niên mở cửa nhìn cô với vẻ mặt giận dữ và đề phòng.

Hướng Vãn Vãn xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong, trang trí trong nhà cùng với trí nhớ của cô không có sự khác biệt, cô dừng một chút, giọng nói đầy sự hoang mang hỏi: “Dì….dì là ai? Đây là nhà của tôi mà.”

“Cô là con gái của chủ nhà?” Người phụ nữ trung niên thấy cô còn nhỏ tuổi, sắc mặt buông xuống vẻ đề phòng nhìn cô, ôn tồn nói: “Cô không biết sao? Cha cô đã bán căn nhà này cho chúng tôi rồi.”

Lời nói mang ý tứ vừa bất ngờ vừa chờ đợi sự phản ứng của Hướng Vãn Vãn.

Hướng Vãn Vãn ngỡ ngàng bật ngửa: “Dì ơi, thế đồ đạc trong nhà đâu rồi?”

“Cha của cô bán rẻ cho chúng tôi rồi.”

“Bán rồi?” Hướng Vãn Vãn lẩm bẩm, vài giây sau, cô hít một hơi thật sâu, ép bản thân mình phải bình tĩnh lại: “Xin lỗi đã làm phiền cô.”

“Không có gì đâu cô bé, tôi phải cảm ơn nhà cô đã bán căn phòng này cho chúng tôi với giá rẻ như vậy đó.”

“…”

Hướng Vãn Vãn lảo đảo rời đi, bước chân như bước trên mây, trên đường đi cô suy nghĩ làm sao để nói việc này với mẹ đây.

Cô ở trường một khoảng thời gian, mẹ cô cũng vì bận rộn công việc nên vắng nhà, cha cô liền bán căn nhà này đi với giá rẻ.

Khi xuống tầng, ánh nắng chói chang chiếu tới, Hướng Vãn Vãn bực bội vò đầu bứt tai, sau đó cô lấy điện thoại ra và bấm số của mẹ mình.

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia liền truyền tới giọng nói vui vẻ của Mã Dao: “Vãn Vãn, con đã về nhà chưa? Mẹ ngày kia mới được nghỉ, đến lúc đó sẽ làm món ngon cho con ăn nha.”

Hướng Vãn Vãn chán nản “Vâng” một tiếng.

“Con gái cưng, con sao thế? Không vui sao?” Tưởng con gái buồn vì mình không ở nhà với cô, Mã Dao liền giải thích:

“Nhà chủ có ông cụ đang ốm, vậy nên dạo này mẹ rất bận, chờ bệnh tình ông cụ ổn một chút, mẹ sẽ về nhà thường xuyên được không?”

“Mẹ” Hướng Vãn Vãn hít sâu một hơi, nheo mắt nhìn hoa hồng nở rộ trong khu vườn nhỏ.

“Hướng Đại Vĩ bán nhà rồi ạ.”

Cô vừa dứt lời, cả hai người đều im lặng.

Không biết trôi qua bao lâu, Mã Dao phá vỡ sự im lặng: “ Vãn Vãn, trước tiên con ra quán cà phê ở cửa tiểu khu nghỉ ngơi một chút, mẹ sắp xếp công việc rồi đến đón con ngay”

“Vâng ạ.”

Hướng Vãn Vãn đỏ mắt. Nhưng cô vẫn bình tĩnh và ngoan ngoãn đồng ý. Sự cố ngoài ý muốn này khiến cô có chút không chấp nhận được. Nhưng nghĩ tới đức hạnh của cha mình, cô cảm thấy mọi chuyện sớm muộn cũng phải đến thôi.

Hướng Vãn Vãn nặng nề đi đến quán cà phê, vừa đi đến cửa, điện thoại của cô reo lên, nhìn ba chữ “Hướng Đại Vĩ” hiện trên màn hình, cô phá lệ không cúp máy.

Vừa nối máy, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nam trung niên vô cùng vui vẻ: “Vãn Vãn, con gái cưng của cha.”

Giọng của Hướng Vãn Vãn nghẹn ngào nức nở: “Hướng Đại Vĩ, cha bán nhà rồi sao?”

“Cha nói con rồi, đừng có suy nghĩ thiển cận như vậy.” Hướng Đại Vĩ nói

“Về căn nhà kia con đừng lo nữa. Mau đến phòng Vip 1 của câu lạc bộ bida Tinh Diệu đi, mấy thằng nhóc ở đây không biết đến sự lợi hại của con. Mau đến giúp cha đánh gục tụi nó, không chừng một ai.”

Trong giọng nói không chứa một chút nào gọi là áy náy. Cảm xúc kìm nén đã lâu của Hướng Vãn Vãn đột nhiên bùng phát: “Tôi mặc kệ ông đánh cược với bọn họ ra sao! Tôi chỉ muốn biết tại sao ông lại bán ngôi nhà đó? Ông muốn chúng tôi sống ở đâu?”

“Cha làm vậy không phải để chúng ta có thể sống ở một căn nhà tốt hơn sao” Hướng Đại Vĩ an ủi: “Con gái cưng, đừng tức giận, con mau đến giúp cha thắng ván này đi, thế là bố có tiền mua cho con một căn biệt thự rồi.”

Nghe giọng nói mơ mộng hão huyền của ông ta, Hướng Vãn Vãn trực tiếp cúp máy. Cô đỏ mắt gọi 110, ẩn danh tố cáo tệ nạn cờ bạc chỗ cha mình.

Sau khi trình báo toàn bộ sự việc, Hướng Vãn Vãn vào quán cà phê, gọi một ly nước lạnh và thẫn thờ chờ mẹ đến.

Một giờ sau, Mã Dao chạy đến quán cà phê. Thấy mẹ đến rồi, Hướng Vãn Vãn mặt mếu máo bĩu môi nức nở với mẹ.

Mã Dao ôm cô vào lòng: “Vãn Vãn ngoan, con đừng lo lắng, mẹ sẽ xử lý tốt việc này.”

Hai người ôm nhau im lặng một hồi lâu, Mã Dao vỗ vỗ lưng cô: “Vãn Vãn, mẹ đưa con đến nhà bà nội nhé?”

“Vâng ạ”

—————-

Nguyên kỳ nghỉ hè này, Hướng Vãn Vãn đều sống ở nhà bà nội ở thành phố B. Hành động bán nhà lần này của Hướng Đại Vĩ khiến hai mẹ con triệt để chết tâm. Mã Dao quyết tâm cùng ông ta ly hôn, vay ngân hàng để mua một căn nhà khác, đang trong thời gian trang trí lại.

Vì để ly hôn một cách thuận lợi, cũng ngăn Hướng Đại Vĩ làm phiền Hướng Vãn Vãn, Mã Dao vốn định thuê một căn nhà để ở cùng Hướng Vãn Vãn cho đến khi ngôi nhà mới được sửa sang trang hoàng lại tử tế. Nhưng ông cụ bên kia lại không thể không chăm sóc, vì vậy, gia đình chủ trực tiếp đề nghị 2 mẹ con cùng nhau đến đó sống. Mã Dao nghĩ đây cũng là một giải pháp tốt, liền đồng ý.

Tuy nhiên, khi nghe mẹ nói chuyện này, trong lòng Hướng Vãn Vãn có ý muốn từ chối, nhưng nghĩ đây cũng là cách ít mang lại phiền hà nhất cho mẹ nên cô cũng đồng ý.

Một ngày trước khi nhập học, Hướng Vãn Vãn thu dọn hành lý, cầm điện thoại di động, nhìn địa chỉ mẹ gửi để gọi taxi.

Khi đến nơi, cô nhìn vào nhà chủ mẹ cô đang làm mà thở dài cảm thán.

Một căn tứ hợp viện vô cùng rộng lớn với nhiều cửa ra vào, trông rất cổ kính đặc biệt toát lên vẻ trang nhã nhưng không kém phần sang trọng và quý phái. Đến nỗi Hướng Vãn Vãn chưa bước vào cũng cảm nhận được mùi tiền phả vào mặt. “Haizzz, đúng là tư bản mà!” Hướng Vãn Vãn nghĩ.

Ba cửa lối vào đều đang đóng, xung quanh yên tĩnh không một bóng người, cô không biết đi vào thế nào, đành lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.

Mã Dao hình như đang bận, chuông reo một lúc lâu mới được nối máy.

“Mẹ, con đến rồi.”

“Vãn Vãn, mẹ đang nấu thuốc, không ra đón con được. Con trực tiếp đi vào từ cửa chính nhé, mẹ đã nói với dì Khang quản gia rồi.”

“Vâng ạ.” Hướng Vãn Vãn vừa dứt lời, trong điện thoại truyền đến vài tiếng gọi mẹ cô. Cô tự giác cúp máy, đi về phía cánh cửa có treo tấm biển “Cận Viên” trước mặt.

Cánh cửa gỗ đang đóng chặt, Hướng Vãn Vãn đưa tay đẩy, cánh cửa không hề dịch chuyển xíu nào. Mẹ cô cũng không nói cách mở, cô cũng không biết mở làm sao. Nhưng cô nhớ lại trong những bộ phim cổ trang cô từng xem, cô cầm vòng đồng ở cửa gõ hai cái. Sau khi gõ xong, cô lùi một bước, đứng ngoan ngoãn ở cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.

Tuy nhiên, sau vài phút, vẫn không có động tĩnh gì.

Hướng Vãn Vãn tự hỏi liệu cô có gõ nhẹ quá không, khi cô đang định tiến lên gõ tiếp. Ánh nắng đang chiếu vào mu bàn tay cô đột nhiên được thay thế bởi một cái bóng.

Cô nghi ngờ quay đầu lại, sau khi híp mắt nhìn rõ được người đang dựa vào cửa, cô không khỏi hít sâu một hơi

“ Anh…”

Cận Tập Ngôn: “Cô nhóc, sao em lại đứng ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.