Nhìn thấy sắc mặt của anh tối sầm lại, tâm trạng của Hướng Vãn Vãn ngay lập tức trở nên vui vẻ, nhưng cô thở dài, thêm dầu vào lửa: “Em tưởng còn có cơ hội chơi với anh thêm vài ngày nữa.”
Cận Tập Ngôn nắm lấy tay cô, sắc mặt u ám của anh vì lời nói này của cô mà dịu hẳn đi. Buổi sáng anh xuất hiện trước mặt cô, cô gái nhỏ dường như không mấy vui vẻ, nhưng không ngờ cô vẫn luyến tiếc anh.
Cận Tập Ngôn dịu dàng xoa đầu cô: “Anh xin nghỉ cho em.”
“Nhờ phúc của anh, em được cả lớp chọn làm lớp trưởng. Thầy hướng dẫn còn bảo em ngày mai tập hợp điểm danh sĩ số lớp nữa đấy.”
Cận Tập Ngôn không dám tin: “Phúc của anh?”
Hướng Vãn Vãn gật đầu.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm cán bộ lớp bao giờ, nên cũng không thích loại trách nhiệm này.
Lúc đầu được chọn làm lớp trưởng thì trong lòng cô cũng có ý định từ chối. Nhưng nhìn sắc mặt của Cận Tập Ngôn lúc này, cô cảm thấy may mắn vì mình không từ chối. Tính xấu của cô vẫn không đổi, vẫn thích nhìn người khác bị “ăn trái đắng”.
Tâm trạng Hướng Vãn Vãn rất tốt, cô nói với vẻ mặt biết ơn: “Nếu không vì vừa rồi anh gọi tên trước mặt cả lớp thì danh tiếng em cũng không cao đến vậy, vị trí lớp trưởng cũng không rơi vào tay em. Em từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được thầy cô giao cho trọng trách nặng nề này, không ngờ lên đại học lại có thể hoàn thành ước mong làm cán sự lớp của em.”
“…..”
Cận Tập Ngôn vốn định nói lớp trưởng cũng có thể không cần tập quân sự, nhưng ánh mắt nhìn xuống vẻ mặt hào hứng mong chờ của cô gái nhỏ, anh không thể nói ra lời.
Vậy, làm lớp trưởng quan trọng hay anh quan trọng?
Với sự hoài nghi này, sắc mặt của anh lại tối sầm xuống.
Hướng Vãn Vãn chủ động đặt tay mình vào bàn tay anh, mười ngón đan vào nhau.
“Đi thôi anh, chúng ta đi mua nguyên liệu, em làm đồ ăn cho anh. Ngày mai em đi tập quân sự rồi, anh về thành phố A đi.” Hướng Vãn Vãn vui vẻ kéo tay anh.
Nói tiếp: “Mua nhiều một chút, hôm nay sẽ làm nhiều đồ ăn ngon tiễn anh.”
“…..”
Kế hoạch bồi dưỡng tình cảm của anh lại vì huấn luyện quân sự mà trở thành bữa ăn tống anh về thành phố A.
Sắc mặt của Cận Tập Ngôn trở nên càng u ám hơn.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ, gánh nặng trong lòng càng lớn hơn.
Hai người cũng tính là đã xác định quan hệ, nhưng vừa xác định một ngày liền tách ra, mà chỉ có một mình anh không vui. Cô gái nhỏ không có một chút khó chịu nào.
Cảm giác như bị cô gái nhỏ lợi dụng xong liền quay lưng bỏ đi vậy.
Cận Tập Ngôn đứng lại.
Hướng Vãn Vãn đang kéo anh đi nhưng đột nhiên thấy anh đứng sững lại, cô quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp ánh mắt ai oán của anh.
Hướng Vãn Vãn không xa lạ gì với ánh nhìn này. Trong các bộ phim truyền hình hay xem, nữ chính hay dùng ánh mắt này nhìn vào kẻ đê tiện đã lừa dối cô ấy.
“Sao vậy anh?”
“Anh đi rồi em rất vui?”
Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng, nhưng không khó để nghe ra sự khó chịu trong đó.
Trạng thái này chính là nếu không nhận được câu trả lời “không có” của cô, thì cô tới số với anh rồi.
Hướng Vãn Vãn còn đang mừng thầm trong lòng.
Cận Tập Ngôn không nghe thấy câu trả lời của cô liền cau mày, sắc mặt như thế sắp nổi giận đến nơi.
Cô sợ cảnh tượng tương tự buổi sáng sẽ diễn ra, liền nhanh chóng buông tay, chỉ còn lại ngón út móc lấy tay anh, lắc qua lắc lại.
Cúi đầu nói: “Không muốn khi anh về thành phố A không vui, nên em chỉ đang cười gượng ép thôi.”
Giống như chú cún nhỏ không muốn chủ nhân đi ra ngoài mà chạy vòng vòng quanh chân, vẫy vẫy đuôi.
Nhìn cô như vậy, Cận Tập Ngôn giữ tay cô lại, khao khát muốn ôm cô vào lòng, hôn mạnh lên môi cô ngày càng mãnh liệt.
Anh vẫn luôn là người muốn làm gì thì sẽ không bao giờ kìm nén bản thân.
Nghĩ như vậy, anh liền bắt đầu với hành động, vươn tay ôm Hướng Vãn Vãn vào lòng mình.
Chỉ cần nhìn vào mắt anh là có thể biết anh muốn làm gì, lại bị ánh mắt xung quanh lén lút dò xét soi mói, Hướng Vãn Vãn dựa vào lòng anh: “Anh à, những chuyện riêng tư này chúng ta không thể giữ lại về nhà rồi làm sao? Chẳng lẽ anh lại thích bị người khác vây quanh xem vậy sao?”
Cô vốn định tùy tiện xoa dịu Cận Tập Ngôn, nhưng không ngờ một câu “giữ lại về nhà” này của cô lại khiến ánh mắt anh sáng lên.
Dấu răng trên xương quai xanh của cô gái nhỏ rất rõ ràng, ửng hồng mềm mại, như là đang âm thầm mời gọi anh.
Cận Tập Ngôn được xoa dịu thành công, ngay cả sắc mặt cũng dịu hẳn xuống.
Anh nắm lấy ngón tay như đang cào nhẹ vào tim mình của Hướng Vãn Vãn: “Được.”
Hai người cùng nhau đi siêu thị gần tiểu khu, Cận Tập Ngôn đẩy xe đi giữa hàng rau thịt tươi ngon, bây giờ anh không muốn đi mua sắm, chỉ một lòng muốn về nhà.
Vậy nên cứ nhìn thấy cái gì là lại ném vào xe đẩy.
Hướng Vãn Vãn đi vào khu hoa quả để lấy một túi thanh mai, vừa quay ra đã thấy xe đẩy đầy ắp.
Đồ ăn trong xe dựa theo sức ăn của hai người thì ăn hơn 10 ngày cũng chưa hết,
Cận Tập Ngôn vẫn còn tiếp tục ném đồ vào xe đẩy.
Hướng Vãn Vãn giật lấy một túi cà rốt vừa được ném vào: “Anh à, không cần mua nhiều như vậy.”
Sau khi để cà rốt về chỗ cũ, Hướng Vãn Vãn lấy thêm một số thứ nữa và trả lại lên từng kệ.
Cận Tập Ngôn: “Không cần tiết kiệm, mua nhiều chút, tối làm nhiều món.”
Khi hai người đẩy xe vào siêu thị, vì muốn mua thêm chút đồ dùng hàng ngày nên đã dùng xe đẩy lớn nhất.
Nhưng đồ dùng hàng ngày thì không thấy mua, toàn bộ là thịt và rau, ai không biết lại tưởng sắp làm đại tiệc Mãn Hán ở nhà không chừng.
Hướng Vãn Vãn: “Anh, không phải là vấn đề tiết kiệm hay không. Ngày mai anh về thành phố A rồi, em cũng đi tập quân sự. Không có ai ở nhà, đợi khi em về đống đồ ăn này cũng hỏng hết rồi.”
Sắc mặt Cận Tập Ngôn vẫn đang vui vẻ vì nghĩ đến “chuyện riêng tư về nhà”, nhưng lúc này nghe cô nói như vậy, anh nghĩ đến việc mai cô sẽ đi huấn luyện khép kín, và mình sẽ phải quay lại thành phố A, thì sắc mặt lại trầm xuống.
Anh đứng sang một bên, nhìn chằm chằm Hướng Vãn Vãn đang trả lại các đồ ăn trong xe, chỉ để lại ba bốn món, lại chọn thêm một số hoa quả và đồ tráng miệng mà anh thích.
*
Cô gái nhỏ đã đồng ý với anh sẽ chọn đại học A, nhưng cuối cùng lại chọn đại học B.
Trước nay chưa nghe cô nói rằng muốn học ngành Y, nhưng đột nhiên cô lại chọn ngành này.
Không biết là vì muốn tránh né anh hay là thật sự muốn học nữa.
Cận Tập Ngôn vẫn luôn không muốn nghĩ về vấn đề này, chính là sợ cô sẽ trả lời ý đầu tiên.
Lần này, anh thật sự phải nghiêm túc đối mặt với vấn đề này rồi.
Người trong siêu thị đông hơn ngoài trường học, vì vậy không thích hợp để nói chuyện này.
Cận Tập Ngôn đẩy xe phía sau Hướng Vãn Vãn nhìn cô chọn đồ, sau khi cô chọn xong, hai người cùng nhau đi thanh toán.
Đồ mua đựng đầy trong hai túi lớn, Cận Tập Ngôn chủ động cầm lấy, đi phía trước dẫn đường.
Hướng Vãn Vãn đi theo sau anh, nhìn người đàn ông đang mặt mày xám xịt đi trước mặt.
Khi cùng nhau mua sắm, rõ ràng là rất hòa thuận, nhưng không biết từ khi nào, áp suất xung quanh anh lại giảm xuống rõ rệt.
Hướng Vãn Vãn bối rối: “Anh, anh lại làm sao vậy?”
Cận Tập Ngôn dừng chân lại, xoay người: “Lại đây ôm lấy tay anh, đừng đi lạc.”
Hành vi thì quan tâm đấy, nhưng giọng nói thì dường như không quen biết.
Hướng Vãn Vãn “ham sống sợ c.h.ế.t” chạy đến bên cạnh anh, vươn tay muốn cầm một túi: “Để em cầm một cái cho.”
Cận Tập Ngôn giơ tay lên: “Em ôm tay anh là được rồi.”
“Vâng ạ.”
Hướng Vãn Vãn nắm tay anh với sự xúc động ngập tràn.
Trước đây mỗi khi đi siêu thị, cô thích nhất là mua một túi đồ lớn mang về nhà, tận hưởng thú vui khi đi mua sắm.
Dù mỗi lần đều rất vui nhưng đồ mua nhiều quá, xách không nổi, rất cực cực khổ khổ mới về đến nhà.
Lúc này, nhìn thấy Cận Tập Ngôn cầm hai túi to đầy đồ một cách dễ dàng, cô cũng không phải cầm gì, chỉ cầm ôm tay anh, mặc dù là chuyện nhỏ, nhưng cô cũng cảm thấy rất ấm áp.
Còn cảm nhận được sự bảo vệ vô hình từ anh.
Sau khi hai người về đến nhà, Cận Tập Ngôn đặt đồ xuống lối đi vào, Hướng Vãn Vãn với tay để bật đèn.
Nhưng cô còn chưa kịp bật đèn thì Cận Tập Ngôn đã nắm lấy tay cô, đóng cửa lại.
Không còn ánh sáng ở hành lang, căn phòng chìm trong bóng tối.
“Anh ơi, anh làm gì vậy?”
Cận Tập Ngôn đẩy cô.
Hướng Vãn Vãn dựa người vào cửa.
Cánh cửa lạnh lẽo chạm vào lưng, đầu anh tựa vào vai cô, hơi thở nóng bỏng quẩn quanh bên tai.
Một nóng một lạnh đối lập.
Cận Tập Ngôn nhẹ nhàng hôn dọc theo cổ lên đến tai.
Sự k1ch thích làm cô không kịp phản ứng lại, tai của cô khẽ giật.
Trong bóng tối, các giác quan trở nên nhạy bén hơn, đôi chân bắt đầu run lên.
Cận Tập Ngôn đưa hay tay ôm cả người cô lên, để tay cô quàng vào cổ anh, dụi mặt vào má cô nói: “Sao đột nhiên lại muốn học Y?”
Hướng Vãn Vãn lập tức biết vì sao anh lại có hành động lạ như vậy rồi. Thảo nào cả đường đi sắc mặt lại thối như vậy.
Cứ tưởng người này sẽ quên tính toán với cô, hóa ra chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hướng Vãn Vãn hơi khó chịu khi bị cấn vào cửa trong tư thế xấu hổ này, nhưng cô càng cảm thấy chột dạ hơn.
Trước khi thi đại học, Cận Tập Ngôn đã hỏi cô rất nhiều lần rằng có đăng ký đại học A không, nhưng cô luôn dối lòng nói với anh rằng chắc chắn mình sẽ vào đại học A.
Bàn tay đang giữ chân cô của Cận Tập Ngôn chậm rãi leo lên đùi cô: “Nói chuyện.”
Giọng nói đầy sự nguy hiểm.
Hướng Vãn Vãn cảm thấy nếu anh không nhận được câu trả lời thỏa đáng, anh nhất định sẽ đánh mất khống chế.
Đầu óc cô trống rỗng, ngay cả ý nghĩ kiếm cớ cũng không có.
Hơi thở anh dồn dập, dường như đang mất kiên nhẫn.
Hướng Vãn Vãn toàn thân tê dại, ngay cả nói cũng khó.
“Đếm đến ba, nếu em còn không nói….” Tay Cận Tập Ngôn đặt trên đùi cô, lời nói tràn đầy uy hiếp: “Thì không cần nói nữa.”
Thanh âm trầm thấp, khuôn mặt u ám nhìn cô.
Giữa việc bị anh xử lý và nói thật……
Hướng Vãn Vãn sợ đến mức nắm chặt tay anh, buột miệng nói ra sự thật: “Vì anh thường hay bị bệnh.”
Cận Tập Ngôn đột nhiên dừng động tác.
“Tạch” một tiếng, đèn ở thềm cửa bật sáng, Hướng Vãn Vãn khó chịu nheo mắt, cố gắng làm quen với anh sáng.
Cuối cùng đợi cô thích ứng mới từ từ mở mắt ra.
Cận Tập Ngôn nhìn cô, ánh mắt kinh ngạc như không vào tai mình.
“Thật sự là vì lý do này?”
Hướng Vãn Vãn định che giấu lý do này cả đời, nhưng dưới sự tra hỏi gắt gao của anh, cô không thể giấu được nữa.
Cô chỉ gật đầu lia lịa: “Vâng ạ.”
Cận Tập Ngôn: “Vậy nên em sợ anh không đồng ý cho em học đại học B, nên em mới không nói gì mà rời đi??”
Mặc dù lý do cái này không phải là như vậy, nhưng Hướng Vãn Vãn vì muốn sống sót mà vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Chính là như vậy.”
Cận Tập Ngôn buông chân cô ra.
Sự thắc mắc và oán giận sâu dưới đáy lòng anh đã biến mất hoàn toàn.
Anh để cô đứng xuống, ôm người vào lòng: “Sau này mặc kệ em nghĩ thế nào, đều phải nói với anh, biết chưa?”
Hướng Vãn Vãn sững người trước sự thay đổi của anh, gật gật đầu.
Cận Tập Ngôn ôm cô với vẻ mặt dịu dàng.
Hướng Vãn Vãn cứ để anh ôm như vậy, không dám động đậy phản kháng anh, sợ anh khó chịu mà tiếp tục hành động vừa rồi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Đầu anh tựa lên vai cô ngày càng nặng, không biết người đàn ông này có ngủ quên mà đè lên người cô không nữa.
Chân Hướng Vãn Vãn thực sự mềm nhũn rồi, nhịn không được chọc anh: “Anh ơi, chân em mỏi quá, cũng đói bụng nữa, chúng ta đi làm cơm nhé?”
“Chân mỏi?” Cận Tập Ngôn ngẩng đầu.
Cô gái nhỏ đáng thương nhìn anh, như là đã chịu sự ủy khuất to lớn gì vậy.
Anh buông cô ra, cầm theo hai túi đồ bên cạnh đi vào nhà bếp.
Lúc đi còn không quên nói: “Anh mới chỉ ôm em thôi, còn chưa vào vấn đề chính mà chân đã mềm rồi, sau này phải làm sao đây.”
Giọng nói mang theo sự lo lắng nghiêm trọng.
Nghe câu này, Hướng Vãn Vãn sững người tại chỗ, nhìn bóng lưng anh không nói nên lời.
“Đi thôi.” Cận Tập Ngôn quay đầu nhìn cô: “Không phải em đói rồi sao?”
Hướng Vãn Vãn cố gắng bình tĩnh lại, “Ồ” một tiếng, theo anh vào bếp.
*
Hai người nấu ăn cùng nhau ăn ý một cách lạ thường.
Một lúc sau, hai món ăn và một món canh đã sẵn sàng.
Nhìn bàn đồ ăn, đã lâu anh không ăn đồ ăn do Hướng Vãn Vãn làm, Cận Tập Ngôn đột nhiên cảm thấy sau này yêu xa phải làm thế nào đây.
Anh một bên vừa anh, một bên vừa cân nhắc giải quyết vấn đề này.
Đến người nói nhiều nhất giữa hai người bọn họ là Hướng Vãn Vãn cũng đang im lặng, không nói câu nào.
Một bữa ăn cứ yên lặng trôi qua.
Ăn cơm xong, Cận Tập Ngôn tình nguyện rửa bát, nhưng sau khi làm vỡ hai chiếc bát thì anh quyết định dừng lại.
Thiếu gia mười ngón tay không động vào nước như anh mà rửa bát đã là chuyện hiếm thấy rồi, thật đáng khen ngợi.
Thấy vậy, Hướng Vãn Vãn chủ động bước tới, tiếp nhận mớ hỗn độn của anh: “Để em rửa cho.”
Cận Tập Ngôn lấy điện thoại di động ra, cầm lấy tay cô: “Tay em vừa mềm vừa nhỏ, làm sao có thể rửa bát được.”
Hướng Vãn Vãn: “…”
Cho nên, lúc trước hai người ăn xong, mỗi lần anh đều ném bát cho cô rửa, tất cả là ảo giác của cô????
Hay là qua sự “tàn phá” của thời gian, tay cô đã nhỏ lại??
Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào bàn tay, không cảm thấy nó nhỏ hơn trước là bao.
Trong lúc cô còn đang ngây người, Cận Tập Ngôn đã gọi cho Trần Sâm. Thấy anh gọi cho vệ sĩ với giọng điệu nghiêm túc như xử lý chuyện lớn, Hướng Vãn Vãn hỏi: “Anh ơi, có vấn đề gì cần giải quyết sao? Hay lại phát sinh chuyện gì?”
Cận Tập Ngôn bình tĩnh: “Bảo cậu ta lên đây rửa bát cho chúng ta.”
Hướng Vãn Vãn không nói lên lời: “Rửa vài cái bát cũng phải nhờ người khác cất công lên tận đây???”
Cận Tập Ngôn kéo cô đến sofa: “Anh không muốn lãng phí thời gian ở bên em.”
“…..”
Một lúc sau, Trần Sâm đ ến.
Khi biết mình được gọi đến rửa bát, Trần Sâm liền nhanh chóng xắn tay áo lên bắt đầu hành động mà không phàn nàn câu gì.
Nhà bếp mở, từ vị trí ghế sofa có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên trong.
Cận Tập Ngôn ôm Hướng Vãn Vãn lên sofa như thể không có ai ở nhà, nói dăm ba câu lại nói lời tán tỉnh, thỉnh thoảng lại hôn lên mặt cô. Trong toàn bộ quá trình, Trần Sâm đều không có nghiêng mặt nhìn sang, trên mặt cũng không biểu lộ gì.
Rửa bát xong anh ta liền lặng lẽ rời đi. Phải nói là vô cùng tận tâm, tinh tế.
Chỉ là Hướng Vãn Vãn cảm thấy cần phải sửa thói quen thích làm gì thì làm, không biết xấu hổ trước mặt người ngoài này của Cận Tập Ngôn mới được.