Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Chương 19



CHƯƠNG 19

“Phanh!”

Quyển sách trong tay bị dùng sức ném đi, nháy mắt đập lên cửa phòng, trang sách xoè ra rầm rầm rơi xuống trên mặt đất. Một đôi tay thay mảnh khảnh nhặt lên, kinh ngạc nói:”Bạch công tử…”

Ta nhìn nha hoàn đứng ở cửa một cái, lại nhìn quyển sách trên tay nàng, nhất thời mặt đỏ tới mang tai bước tới, vồ tay đoạt lại giấu ở sau người, lúng túng nói:”Cô nương có việc sao?”

“Phu nhân phái ta vội mang điểm tâm tới cho công tử nếm thử.”

Nàng mỉm cười, ta nghiêng người tránh ra, nàng cầm thực hạp ở trong tay buông xuống, vừa một phen tỉ mỉ giảng giải với ta những tên gọi điểm tâm này, lúc này mới rời đi.

Ta ngồi ở trước bàn, phiền muộn đến cực điểm, đây, là thứ sách rách nát gì? Nam Phong kẻ này xưa nay thoạt nhìn thì không đứng đắn, không ngờ sách gã xem mà cũng như vậy! Đáng ghét!

Ngồi yên một lát, vừa đang cầm sách lác đác qua quýt lật đi lật lại, ta gục đầu xuống bàn, cả khuôn mặt đều trướng đến đỏ bừng, mà đến chỗ đáng thẹn phía dưới cũng có chút phản ứng.

Trong sách nam nam giao hợp, cảnh xuân vô hạn, các loại cảnh tình các loại thể vị ( vị trí cơ thể) nhiều không kể xiết, chỉ liếc mắt nhìn, đã khắc ấn vào tâm, đã gặp qua là không quên được. Sao thường ngày đọc mấy quyển sách khác, vẫn không đi vào đầu ta chứ?

Dâm ma! Dâm ma!

Ta thầm mắng chính mình, ra tay nhắm vào mặt một cái tát, nào có biết lực đạo quá nặng, đau đến mức nước mắt lưng tròng! Trừng bộ dáng ngốc nghếch trong gương đồng, ta quyết định rút kinh nghiệm xương máu, vì giấu quyển sách đi ngủ.

Giấc ngủ trưa thẳng đến khi ngày chìm vào hoàng hôn, trong mộng cùng một người phiên vân phúc vũ(1), rất sung sướng!

(1) Phiên vân phúc vũ (翻云覆雨): lấy từ một câu thơ trong bài “Bần giao hành”(Kết bạn thuở hàn vi) của Đỗ Phủ: Phiên thủ tác vân phúc thủ vũ/ Phân phân khinh bạc hà tu sổ”( Dịch thơ Nam Trân: Sấp ngửa bàn tay bao tráo trở/ Bọn người khinh bạc kẻ vô số) . Sau này dùng “Phiên vân phúc vũ” ví von thói sớm nắng chiều mưa hay loại mánh khoẻ thủ đoạn.

“Bạch Hàn, Bạch Hàn, gọi đi ta nghe một chút…”

Âm thanh trầm ấm của người nọ vang lên bên tai, ta giữa lúc ta mơ mơ màng màng cũng không nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn, chỉ cảm thấy âm thanh êm tai này cực kỳ quen thuộc. Đầu óc thoáng trống rỗng, ta đột nhiên trở mình ngồi dậy, trong miệng kêu lên:”Hàm Quang…”

Trong phòng không đốt đèn, đen như nước sơn, trong không khí lại tràn ngập thứ hơi thở *** mỹ.

Mồ hôi trên trán theo đôi má chảy xuống, “Ba đát” một tiếng đánh ở trên mu bàn tay. Ta kinh ngạc một chút, lấy tay sờ sờ xuống phía dưới, một vùng ẩm ướt dính sánh. Nơi này, không thể không chứng minh ta mới vừa phát một hồi ‘mộng đẹp’ thế nào, mà người trong là ai?

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, mấy nha hoàn ngon ngọt kêu:”Hàm Quang tiên cư đã trở về?” ( cách xưng hô của nô tỳ, ta nghĩ a~ =u=)

Trong lòng ta hồi hộp đập một cái.

Hàm Quang nhàn nhạt:”Ừ” một tiếng, đẩy cửa trở về phòng.

Lúc này trở về, sợ là lát nữa vẫn muốn đi ra ngoài? Thị vệ kia tuy rằng đồng ý giúp ta giữ chân Nam Phong, nhưng không đảm bảo Hàm Quang không đi tìm gã. Nếu là Hàm Quang mời Nam Phong xuất môn, thì thị vệ kia có muôn vàn bản lĩnh, cũng không dám không để Hàm Quang ở trong mắt.

Chức Tú phu nhân sớm đã tỏ ra vẻ đặc biệt yêu thích Hàm Quang, sau này do hắn bị thương, càng đối xử tốt với hắn vô cùng, trong miệng lúc nào cũng nhắc tới:”Tiên quân quả thực là trường tình, người si tình, thế gian này khó có thể tìm thêm một… hai…”

Bây giờ Hàm Quang đã thành thượng khách trong thượng sách, trong phủ trên dưới ai còn dám tuỳ tiên đắc tội với hắn?

Ta nghĩ rồi lại nghĩ, vội vàng chỉnh trang bản thân sạch sẽ, thay quần áo xong sang phòng bên tìm hắn. Cửa phòng không có đóng, Hàm Quang đang mở cửa sổ, chấp tay mà đứng, ta thấy hắn hơi hí mắt nhìn vần trăng lạnh, dường như đang say sưa.

“Khụ khụ..”

Ta giả vờ ho khan vốn định kéo sự chú ý của hắn, lại bị chính nước bọt của mình uống sặc, khó chịu đến thật sự ho lên. Hàm Quang quay đầu lại nhìn ta, cười cười, chế nhạo nói:”Lẽ nào trong phòng Bạch Hổ đại nhân không có nước, cố ý đến lấy nước bọt uống?”

Ta vỗ ngực, rất không khách khí đi vào, ùng ục uống xong một miệng nước trà, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.

“Trong phòng còn có chút đồ ăn vặt, lúc xuất môn hôm nay tiện tay mua, ngươi muốn ăn thì cầm đi!” Hàm Quang lắc đầu, đi tới cạnh kỷ trà ôm lấy cổ cầm(2) Chức Tú phu nhân tặng cho hắn , run run ống tay áo, bước chân muốn ra khỏi cửa.

(2) Cổ cầm ( 古琴): Cổ cầm là một cây đàn nổi tiếng gắn chặt với sinh hoạt đời sống văn hóa – Tư tưởng của người dân Trung Hoa. Ban đầu đàn có tên là Dao Cầm, gồm 5 dây: Cung – Thương – Dốc – Chủy – Vũ, sau thêm hai dây Văn – Võ là bẩy nên còn gọi là Thất huyền cầm tức là đàn 7 dây.( Theotinbao.vn, muốn hiểu rõ thêm có thể vào đây)

Hắn yêu thích cầm kỳ thi hoạ như vậy, loại chỉ biết cậy mạnh như ta, nói thơ nói kịch với ta , đương nhiên như là đàn gảy tai trâu. Nam Phong cho dù lại tốt mã dẻ cùi(3) thế nào, cũng có thể khoe một ít tài hoa, đâu giống ta, không thể nào bằng lòng ở vài nơi cùng Hàm Quang?

(3) Tốt mã dẻ cùi ( 虚有其表): bên ngoài hào nhoáng.

Trong lòng ta hoảng hốt, bước vài bước theo sau, túm lấy hắn, vội la lên:”Chờ một chút! Ta có chuyện muốn nói!”

Dưới ánh nến, hắn lẳng lặng nhìn ta, đáy mắt dường như có ánh sáng bắt đầu xuất hiện, ta muốn nhìn tỉ mỉ chút, lại trong chớp mắt bình tĩnh không sao. Hàm Quang dừng một chút, thấp giọng nói:”Ngươi muốn nói cái gì?”

Ta có phần khẩn trương nuốt nuốt nước bọt, lắp bắp nói:”Ta ta ta… thích, thích….

“Cái gì?”

“…Ăn cá.”

Một hơi thở xuống, ta lại vạn phần ảo não. Nói đi, lời nói thật lòng thì khó nói như vậy sao? Khó, rất khó! Lời nói dối so với lời nói thật phải dễ nói hơn nghìn vạn lần, ta có thể trêu đùa đàm tình (nói chuyện tình cảm) với nữ tử, nhưng một mình đối diện với đôi mắt dường như biết rõ toàn bộ mọi thứ kia của hắn, một chữ cũng không nói nên lời.

Bạch Hàn! Ngươi thực sự là đồ nhút nhát!

Ta trong lòng hung hăng mắng chửi bản thân, Hàm Quang trên đỉnh đầu cười khe khẽ:”Trong phủ có cá tươi ngon miệng có thể ăn được, ngươi cứ việc gọi trù phòng làm đi, bọn họ sẽ không chậm trễ.” Hắn vung tay ta ra, bước chân muốn đi.

Gió đêm thổi vào, thổi đi hơi ấm đầu ngón tay, ta nhất thời cảm thấy có chút lạnh, giống như thoáng đánh mất toàn bộ, dựa vào ấm áp để sống.

“Hàm Quang!”

Đầu óc nghĩ thậm chí không nhanh bằng di chuyển của thân thể, ta đuổi theo, cau mày nói:”Ngươi muốn đi đâu? Ta đi với ngươi!” Hàm Quang kinh ngạc liếc ta một cái, cười nói:”Sáng sớm không phải đã nói rồi sao? Ta hẹn thiếu chủ đi chơi thuyền, nhân tiện luận bàn cầm nghệ. Không phải Bạch hổ đại nhân từ trước tới nay chê ta chơi những thứ này, buồn chán chết được sao? Nếu ngươi đi theo, chỉ sợ một bài nhạc ta chưa gảy tấu xong, ngươi đã ngủ ào ào rồi…”

“Không đâu!” Ta hấp tấp bảo đảm:”Ta nhất định mở to hai mắt, không cho ta ngủ!”

Hàm Quang hơi ngẩn ra, cười rộ lên:”Ngươi đã không chê buồn chán, thì cùng đi thôi.”

Trên đường đi ra ngoài, Hàm Quang vốn muốn đi tìm Nam Phong, lại bị ta kiên quyết kéo ra cửa. Trên đường rất là náo nhiệt ồn ào, hắn dẫn ta chậm rãi đi, khoé miệng trước sau hàm chứa ý cười, tâm hình tựa hồ rất không tệ.

Rất nhanh đi tới bên hồ, lão chèo thuyền hoà nhã cười nói:”Công tử tới rồi? Thỉnh mau lên thuyền, rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị xong rồi! Đúng rồi, sao không thấy thiếu chủ?”

Ham Quang bất thình lình liếc mắt nhìn ta, lòng ta trống rỗng lắc đầu.

“Có lẽ sẽ đến muộn một chút, mặc kệ hắn, chúng ta đi thôi.”

“Ai, được!”

Thuyền cũng không lớn, hai đầu đều bày ra một cái bàn, một bên bày vài món ăn, một bầu rượu ấm, một bên bày một bàn cờ đánh dở. Hàm Quang phân phó lão nhà đò thu bàn cờ lại, để cổ cầm xuống, đầu tiên là thử gảy mấy âm, tiện đà chậm rãi gảy tấu một bài nhạc hoàn chỉnh.

Ta chỉ cảm thấy êm tai, nhưng nghe không hiểu ý vận bên trong.

Thuyền nhẹ nhàng lay động lên, tưởng là chèo đến giữa hồ, ta ăn vài miếng thức ăn, xốc liêm trướng lên đi ra ngoài. Mặt hồ rộng, gió đêm chầm chậm, giọng nói nữ tử nhẹ nhàng ngọt ngào rõ ràng dễ hiểu mà phiêu đãng, ta thích ý nhắm mắt lại.

“Ông lão, chèo thuyền lâu như vậy, ông có mệt không?” Ta nói thầm, nhưng không ai đáp ta, ngẩn người, ta đột nhiên mở mắt ra, nhìn ra bốn phía.

Thuyền đang di chuyển, hồ đang lay động, người cũng không thấy.

Ta lui ra phía sau, lòng thoáng chốc sinh ra một đóng hoảng loạn, Hàm Quang! Có phải Hàm Quang đã xảy ra chuyện hay không?

Tiếng đàn bắt đầu khẩn thiết, Hàm Quang nhắm chặt mắt, nhíu mày.

Một nữ tử ngồi đối diện với hắn, quần áo màu xanh, con ngươi tiễn thuỷ ( cắt nước, có phải không? =_=), lúc nàng cong môi cười rộ phong tình vô hạn, rất giống như hồ nước sâu rộng này.

“Tiên quân” Nàng nghiêng nghiêng đầu, đẹp đẽ cười:”Thiếu chủ không ra ngoài thành, ngài cần gì phải xen vào việc của người khác chứ?”

Ta nghe thấy một luồng yêu khí, lại nghe thấy được lệ khí trên người yêu quái khác không nghe được.

“…Hàm Quang!” Ta gọi một tiếng, vươn tay muốn đánh về con yêu nghiệt kia, tay hạ xuống người nàng, lại xuyên qua người nàng, nàng cười khanh khách:”Đánh không được! Đánh không được!”

“Ngươi!” Ta tức giận đến nghiến răng.

Nàng cười tủm tỉm nói:”Bạch công tử bớt giận, tiên quân là thượng khách của phu nhân, nô tỳ không dám làm ngài ấy bị thương.”

“Ngươi là người của phu nhân?”

Hàm Quang mở mắt ra, ánh sáng nơi đáy mắt sắc bén như kiếm, chỉ thấy hắn bỗng cười, thấp giọng nói:”Giao hẹn là chỉ cần phá ảo trận của ngươi, là thiếu chủ có thể ra khỏi thành sao?”

Nàng rùng mình, thu lại vẻ cười đùa:”Đúng.”

“Vậy đắc tội rồi…”

Tiếng đán bén nhọn cất cao, ‘Đăng’ một tiếng, dây đàn đứt, nàng buông mắt nhìn thân thể chính mình từ từ trong suốt:”Phu nhân nói, ta đánh không lại ngài, lúc trước ta còn không tin, bây giờ… Tin…”

Ta kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, có chút ngu si.

“Tiên cư, tha lỗi nô tỳ lớn mật hỏi một câu, ngài giúp thiếu chủ, ngài làm vì cái gì?”

“Không sao cả, chỉ là xuất phát từ tình bằng hữu.”

“Bằng hữu?” Nàng cười đến có chút bi thương:” Thành chủ Phụng Thiên Thành từ trước tới nay không có bằng hữu gì cả, thiếu chủ từ nhỏ chỉ là một hài tử cô đơn…” Thanh âm phiêu tán trong gió, nàng biến mất vô tung:”Nếu như ngài ấy có thể rời khỏi nơi đây, khuyên ngài ấy đi nhân gian một chút đi, nơi nào phồn vinh huyên náo, là một nơi tốt để đặt chân…”

Mặt hồ một mảnh trầm tĩnh, tiếng ca vang lên, lão nhà đò phe phẩy mái chèo thuyền, thấy ta nhìn ông, ông quay đầu hàm hậu cười:”Công tử, đi ra trạm đi, bên ngoài thoáng khí!”

“…Không đâu.”

Ta buông liêm trướng, ngồi bên cạnh Hàm Quang, yên lặng nhìn hắn.

Ánh mắt Hàm Quang khẽ nhúc nhích, thanh âm rất thấp, nhưng mang theo mệt mỏi rã rời:”Bạch Hàn…” Dương như hắn muốn chạm vào khuôn mặt ta, trong lòng ta hơi đau, bất giác tự cầm lấy ngón tay lạnh lẽo của hắn, lướt nhẹ đến gần hôn lên môi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.