Cố Chấn Đình có chút không bỏ được buông tay, nhưng khi nhìn thấy Tần Mộ tây buồn ngủ không thể chịu nổi thức đêm, cho nên để cho Cố Mộ Nghiêm ôm Tần Mộ Tây đi, Tần Mộ Tây vòng tay ôm lấy cổ của Cố Mộ Nghiêm, đầu tựa vào trên bả vai của anh, nhỏ giọng nói một câu chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy lời nói: "Chú rất tốt!"
Cố Mộ Nghiêm xấu hổ, tên nhóc này cho là ở lẫn vào xã hội đen sao?
Hàn Thu biết Cố Mộ Nghiêm không thích người khác ngủ chung với anh, cho nên tiến lên cười nói: "Mộ Nghiêm, tối nay Mộ Tây hãy ngủ chung với bà nha."
Tần Mộ Tây nghe xong lời này vội vàng len lén nháy mắt với Cố Mộ Nghiêm.
"Không cần, Mộ Tây ngủ chung với con là được rồi."
Lúc này Tần Mộ Tây mới ngẩng đầu lên: "Đúng vậy ạ, dù sao lúc trước con cũng chưa ngủ chung nữa với chú Cố ạ!"
Chưa ngủ nữa? Lời này thế nào nghe có nghĩa khác vậy, đầu Cố Mộ Nghiêm đầy vạch đen.
Cố Mộ Nghiêm ôm Tần Mộ Tây lên lầu, Cố Chấn Đình cũng không thu hồi ánh mắt lại, cho đến bóng dáng của bọn họ biến mất ở nơi khúc quanh, sau đó mới thở dài một hơi mà nói: "Nếu Mộ Tây thật sự là cháu của nhà họ Cố thì tốt quá!”
"Cha." Hàn Thu có thể hiểu được Cố Chấn Đình cảm nhận giờ phút này.
"Cũng không biết còn có thể thấy Mộ Nghiêm kết hôn hay không nữa, thôi, tùy duyên đi, mọi việc cũng không cưỡng cầu được." Cố Chấn Đình chắp tay sau lưng lên lầu.
Nếu như ba năm trước đây không xảy ra ngoài ý muốn, bây giờ không biết cuộc sống của gia đình hạnh phúc nhiều thế nào, nhưng Tiểu Tích chết rồi, tim Mộ Nghiêm cũng chết theo.
Trong phòng ngủ, Tần Mộ Tây nằm ở trên giường, tay xoa bụng: "Chú Cố, món ăn nhà các chú ăn ngon thật, ăn ngon hơn nhiều so bữa ăn tây, khó trách mẹ yêu thích món ăn kiểu Trung Quốc như vậy, nhưng món ăn kiểu Trung Quốc ở Luân Đôn không có ngon chút nào, cho nên con quyết định, con muốn trú đóng lâu dài ở nhà của chú."
Cố Mộ Nghiêm nâng môi cười một tiếng, nhìn thấy bé ăn đến tròn vo bụng, đi tới giúp bé xoa xoa, Tần Mộ Tây giống như là một con mèo sợ nhột vậy, theo động tác của Cố Mộ Nghiêm vừa động động một cái, xoa nhẹ một lát, Cố Mộ Nghiêm đứng dậy, Tần Mộ Tây nhìn anh: "Chú muốn đi đâu vậy ạ?"
"Tắm."
"Thuận tiện mang cháu cùng nhau tắm đi." Quen với việc Cố Mộ Nghiêm tắm giúp mình, chính bé đều lười phải tự tắm rồi, hơn nữa chú thích sạch sẽ, mình không tắm chú chắc chắn không chịu nổi đâu.
Khóe miệng Cố Mộ Nghiêm giật giật, thằng nhóc thúi này thật coi anh là tắm chuyên nghiệp năm trăm năm sao?
"Chờ chú tắm xong sẽ tắm cho con sau."
Tần Mộ Tây từ trên giường ngồi dậy: "Vậy nhiều phiền toái quá, muốn tắm thì cùng nhau tắm chứ, chú cũng không phải là cô gái nhỏ, mắc cỡ ngại ngùng làm gì?" Nói xong, lật đật vọt vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Tần Mộ Tây ý thức cởi hết quần áo từ trong ra ngoài, trần truồng đứng ở đàng kia, dáng vẻ như chờ Cố Mộ Nghiêm phục vụ vậy.
Cố Mộ Nghiêm đi vào, sau đó bắt đầu vặn nước, Tần Mộ Tây nhìn Cố Mộ Nghiêm, "Tại sao chú không cởi hết? Có người tắm vẫn mặc quần áo sao?"
"Chú thích vậy." Cố Mộ Nghiêm quăng cho bé ba chữ. Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Hai tay Tần Mộ Tây chống nạnh, vẻ mặt cười nhạo: "Sẽ không phải là xấu hổ đi, trên người chú con cũng sờ qua một ít rồi, có cái gì hay mà xấu hổ nữa."
"Nói nhăng gì đó." Cố Mộ Nghiêm cong lên ngón tay khẽ gõ xuống trán của bé.
"Con nói bậy chỗ nào, hai chúng ta là không phải lăn qua * đơn rồi, cảm giác ôm ngủ chung qua rồi mà." Tần Mộ Tây lẽ thẳng khí hùng.
Cố Mộ Nghiêm cải chính lời của bé: "Đó không gọi lặn * đơn, đây chẳng qua là đơn thuần ngủ chung một giấc mà thôi, hiểu không? Thằng nhóc thúi!"
Người bạn nhỏ Tần Mộ Tây khơi lên tranh luận với Cố Mộ Nghiêm, nhìn anh chằm chằm nói: "Thế nào không phải lặn * đơn, lúc chú ôm con ngủ chẳng lẽ không có lăn qua lăn lại trên giường sao? Chú đừng hiểu sai sự thật."
Cố Mộ Nghiêm buồn cười nhìn bé, cầm xà bông thơm lên bắt đầu xoa lên người bé, người bạn nhỏ Tần Mộ Tây giống như là bắt được chứng cớ vậy: "Chú xem, bây giờ chú không chỉ có nhìn con xong rồi, còn sờ con xong rồi, cho nên vì lý do công bằng, chú cũng phải để con xem trống trơn mới được." Nói xong, tay nhỏ bé của bé đưa về phía bên hông của Cố Mộ Nghiêm.
Cố Mộ Nghiêm thấy thế, một tay cầm cổ tay của bé, Tần Mộ Tây lại duỗi thẳng cái tay còn lại, nhưng vẫn dễ dàng bị Cố Mộ Nghiêm chế ngự, thấy bé rất không an phận, Cố Mộ Nghiêm làm bộ nghiêm túc cảnh cáo nói: "Tần Mộ Tây, còn dám hồ đồ, chú sẽ ném con ra ngoài đó."
Tần Mộ Tây thấy mình dễ dàng bị chế ngự, thẹn quá thành giận quát: "Cố Mộ Nghiêm, chú ỷ lớn hiếp nhỏ!"
"Chú thích ỷ lớn hiếp nhỏ đó, con có thể làm gì được chú hả?"
"Hừ, chú chờ đó,con nhất định sẽ đánh bại chú thôi!"
Cố Mộ Nghiêm nhìn lên nhìn xuống đánh giá bé, làm bộ khinh thường: "Chỉ bằng con ư?"
Ánh mắt trần trụi trắng trợn chính là xem thường, người bạn nhỏ Tần Mộ Tây bị kích thích rất lớn: "Chú chờ đó cho con!"
Cố Mộ Nghiêm thấy không sai biệt lắm buông bé ra, tắm xong ôm bé đi ra ngoài, Tần Mộ Tây hờn dỗi nằm ở trong chăn, cái mông lộ ra bên ngoài.
Lại dám xem nhẹ bé, hừ, sớm muộn gì bé cũng sẽ đánh bại tất cả ba người đàn ông bọn họ mà thôi.
Cố Mộ Nghiêm tắm rửa xong ra ngoài thì nhìn thấy thằng nhóc này còn đang tức giận, bất đắc dĩ cười cười, đưa tay vỗ cái mông của bé: "Ngủ, chớ nằm úp sấp ở nơi này."
"Đừng chạm vào con." Tần Mộ Tây vặn vẹo cái mông một chút.
"Con cản trở chú ngủ, nằm sấp qua một bên!"
Tần Mộ Tây ngẩng đầu lên, tức giận trợn trừng mắt nhìn Cố Mộ Nghiêm: "Con muốn tuyệt giao với chú!"
Vậy mà tối ngày hôm qua người bạn nhỏ còn rống giận muốn tuyệt giao, ngày hôm sau lúc biết được Cố Mộ Nghiêm muốn đi công ty cả ngày không trở lại, bé chết sống ôm cánh tay Cố Mộ Nghiêm: "Con muốn đi, con muốn đi!"
Mặc dù người nơi này cũng đối rất tốt với bé, nhưng bé có thói quen chung đụng với Cố Mộ Nghiêm, nếu như Cố Mộ Nghiêm không ở trong nhà, một mình bé ở chỗ này sẽ rất nhàm chán.
Khi bé một phen quấn quít chặt lấy, cuối cùng Cố Mộ Nghiêm quyết định dẫn bé đi công ty.
Người bạn nhỏ Tần Mộ Tây ngồi ở trên xe, lắc lắc chân nhỏ, rất là tò mò hỏi thăm, "Công ty vui không?"
Cố Mộ Nghiêm có chút im lặng: "Công ty không phải sân chơi, nó không phải là nơi để chơi." Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Vậy chú ở công ty có phải hay không đặc biệt hung dữ? Nếu không hài lòng thì trực tiếp ném đồ vật xuống đất, sau đó để cho người ta cút ra ngoài!" Tần Mộ Tây lại hỏi.
"Con xem phim truyền hình quá nhiều thôi." Thằng nhóc này thật sự bị phim truyền hình đầu độc rồi.
"Chú thật sự là một ông chủ nhàm chán." Tần Mộ Tây bĩu môi.
Cố Mộ Nghiêm không để ý tới bé nữa.
Tần Mộ Tây như cục cưng tò mò, vẫn không ngừng hỏi: "Vậy bên cạnh chú có phải có rất nhiều nữ thư ký hay không."
"Muốn nhiều nữ thư ký làm gì?"
"Đừng giả ngốc với con nữa, thư ký trừ chăm sóc công việc còn có thể chăm sóc thân thể của chú." Ánh mắt Tần Mộ Tây liếc một cái về phía trên đùi của Cố Mộ Nghiêm, ý tứ không cần nói cũng biết.
Xe bỗng dưng dừng ngay, Tần Mộ Tây còn chưa kịp phản ứng, trên ót vừa bị cố hai cái, Tần Mộ Tây che trán: "Chú làm gì đấy?"
"Về sau không cho xem ti vi nữa!" Cố Mộ Nghiêm cũng hoài nghi dẫn bé đi công ty đến cùng phải là quyết định sáng suốt hay không nữa.
Tần Mộ Tây không chịu yếu thế quát: "Con sẽ xem!"
Hai người ở trong xe mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, Cố Mộ Nghiêm mới nổ máy xe, nhưng anhh không nói bất kì lời nào với Tần Mộ Tây nữa.
Đến phòng làm việc, Cố Mộ Nghiêm để Tần Mộ Tây trong phòng nghỉ của anh, xoay người muốn rời đi, Tần Mộ Tây níu lấy chéo áo của anh, nhìn anh với ánh mắt lấp lánh: "Chú muốn đi đâu vậy ạ?"
"Công việc."
"Con cũng muốn đi!" Tần Mộ Tây mãnh liệt yêu cầu.
"Không được, đi họp con ngồi ở bên cạnh làm gì, con hãy ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, có gì cần thì nói với chị gái ngoài kia, điểm quan trọng nhất, không cho phép chạy loạn khắp nơi!" Cố Mộ Nghiêm nói xong cũng rời đi.
Nếu Tần Mộ Tây là người ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ không to gan đi theo anh đến Phượng Thành, Cố Mộ Nghiêm chân trước vừa đi, Tần Mộ Tây chân sau đã chạy ra phòng nghỉ ngơi.
Trái lắc lư bên phải lắc lư, ở công ty tán loạn, mới bắt đầu cũng không ai phát giác, nhưng Tần Mộ Tây vừa nhìn thấy máy vi tính, tay không nhịn được ngứa, định đặt virus vào trong máy tính của Cố Mộ Nghiêm, ai bảo anh xem nhẹ mình.
Nhưng kết quả còn chưa làm hỏng máy vi tính của Cố Mộ Nghiêm, đến lúc đó trời đất xui khiến lại nhầm lẫn làm hỏng bộ phận máy vi tính của công ty, nếu có thể đi vào ‘Thịnh Vũ’, bản lãnh dĩ nhiên là hơn người, không có mấy giây đã tra ra được có kẻ địch xâm lấn, Tần Mộ Tây muốn ẩn núp đã không kịp nữa rồi.
"Boss, virus được thả ra ở đây Một người trong đó đứng trước máy tính mà Tần Mộ Tây còn chưa tắt.
"Ah, tại sao có thể có một đứa bé ở đây vậy?"
Giọng nói này làm cho mọi người mới phát hiện Tần Mộ Tây đứng ở bên cạnh, boss cầm đầu đứng ở trước mặt Tần Mộ Tây: "Con là đứa bé nhà ai vậy hả? Mới vừa rồi ngoại trừ con ra còn có ai ở đây thế?"
Mọi người thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, đứa bé trước mặt này chính là người thả virus.
Tần Mộ Tây nhìn dáng vẻ bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng: "Không có những người khác, chỉ có con thôi."
"Đứa bé không thể nói dối được, nói dối lỗ mũi sẽ dái ra đấy nha."
"Bây giờ chú mới đang nói dối."Nói dối lỗ mũi sẽ dài ra, nhược trí cũng sẽ không tin tưởng.
Các sếp lớn của bộ phận máy vi tính sửng sốt một chút, không ngờ anh bạn nhỏ này thông minh như vậy, ho nhẹ một tiếng: "Vậy con nói cho chú biết, mới vừa rồi ngoại trừ con ra, còn có ai ở đây nữa, chỉ cần con nói với chú, chú mời con ăn kẹo que có được hay không?"
"Theo như chú nói, chỉ có một mình cháu ở đây thôi."
"Vậy cha mẹ của con là ai? Làm việc trong bộ phận nào, chú dẫn con đi tìm họ có được hay không." Quyết định hay là tìm được cha mẹ bé lại nói.
Tần Mộ Tây nói: "Cha con tên là Cố Mộ Nghiêm, con không biết cha thuộc về ngành nào!"
Tất cả mọi người giật mình, không phải nói Cố tiên sinh không có kết hôn, cũng không còn đứa bé sao? Lúc nào thì lại nhảy ra một con trai lớn như vậy? Chẳng lẽ là con riêng.
"Con thật sự là con trai của Cố tiên sinh sao?" Sếp của phòng máy vi tính nửa tin nửa ngờ.
"Chú không tin thì mang cháu đi tìm cha cháu không được sao, đến lúc đó vừa hỏi đã biết."
Nhìn thấy phong cách Tần Mộ Tây bình tĩnh chững chạc, đến thật có mấy phần phong cách của Cố tiên sinh.