Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 110: Cha con tuyên chiến



Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

"Con thật sự là con trai của Cố tiên sinh sao?" Trưởng phòng kỹ thuật nửa tin nửa ngờ.

"Chú không tin thì mang cháu đi tìm cha cháu không được sao, đến lúc đó vừa hỏi đã biết."

Nhìn thấy phong cách Tần Mộ Tây bình tĩnh chững chạc, đến thật có mấy phần phong cách của Cố tiên sinh.

"Đi thôi, chúng ta đi gặp Cố tiên sinh." Chẳng qua là trưởng phòng kỹ thuật suy đoán rằng đứa bé này mười phần * chính là con trai của Cố tiên sinh rồi, khí thế quá giống mà.

Cố Mộ Nghiêm đang họp, không khí bên trong rất là nghiêm túc, trừ người nên lên tiếng, còn lại không dám nói hơn một câu, trưởng phòng kỹ thuật đứng ở bên ngoài, cũng không dám tuỳ tiện quấy rầy, suy nghĩ lát nữa gặp Cố tiên sinh sẽ nói cái gì.Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

"Cậu đi kiểm tra camera một chút, xem ai mới vừa rồi đang ở cùng với bé." Để bảo đảm ngộ nhỡ, trưởng phòng kỹ thuật vẫn quyết định phái người đi xem một chút.

"Dạ."

Mười phút sau, người nọ trở lại, trên mặt rất là kinh ngạc tựa vào lỗ tai trưởng phòng kỹ thuật nói một câu: "Trong máy camera cho thấy, chỉ có một mình cậu bé mà thôi."

"Cậu chắc chắn thấy rõ ràng sao?" Trưởng phòng kỹ thuật Trần không dám tin.

"Tôi khẳng định thấy rõ, thực sự chỉ có một mình cậu bé mà thôi."

Trần Kinh Lý liếc mắt nhìn đứa bé ngồi trên ghế sa lon, ngồi ở đàng kia thật sự là  không thể bỏ qua khí thế của bé được, chỉ là một bé trai chưa được ba tuổi mà đã thả những loại vius kia rồi, vừa nghĩ tới điều này, Trần Kinh Lý cảm thấy đả kích người mà.

Bên trong bắt đầu tan họp, giám đốc các ngành lục tục đi ra, Cố Mộ Nghiêm và Vạn Kiệt xuất hiện đã nhìn thấy vẻ mặt Trần Kinh Lý kì lạ: "Cố tiên sinh..."Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

"Chuyện gì?" Cố Mộ Nghiêm lật xem tài liệu trong tay, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

"Cái đó......" Trần Kinh Lý có chút rối rắm, nên nói như thế nào đây, chẳng lẽ nói con trai của ngài thả virus vào trong máy tính của công ty, bị tôi bắt được rồi.

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày, không thích có người lãng phí thời gian.

Trần Kinh Lý lấy dũng khí nói ra: "Tiểu thiếu gia tìm ngài."

Tiểu thiếu gia? Cố Mộ Nghiêm nheo mắt lại: "Bé đang ở đâu?"

"Cha, con ở đây?" Một giọng nói non nớt truyền tới từ phía bên cạnh, Cố Mộ Nghiêm nhìn sang thì nhìn thấy Tần Mộ Tây tuỳ tiện ngồi trên ghế sa lon, với nụ cười trên mặt.

Trần Kinh Lý len lén lau mồ hôi trên trán, thật sự đúng là con trai của Cố tiên sinh rồi.

Một tiếng cha kích thích ngàn tầng sóng, tất cả người trong công ty đều biết Cố Mộ Nghiêm không kết hôn, cho nên có mấy người thấy một màn như vậy, không khỏi dừng bước lại.

Khoé miệng Cố Mộ Nghiêm giật giật một cái, tiểu tử thúi này diễn trò còn diễn nghiện, gọi cha còn rất thuận miệng, nhưng chết tiệt, anh thật sự thích nghe.

"Sao con lại ở trong này? Không phải bảo con chơi ở phòng nghỉ hay sao?"

"Ai bảo cha xem nhẹ con làm chi, cho nên con chuẩn bị thả virus vào trong máy vi tính để virus của cha, kết quả bị tường lửa chết tiệt ngăn cản trở lại, sau đó bộ máy vi tính đều bị tê liệt." Tần Mộ Tây nhún nhún vai, nói hời hợt.

Vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm nghiêm túc nói: "Con thật đúng là hồ đồ, đã nói với con công ty không phải nơi để chơi rồi mà."

"Con không có chơi, con là tuyên chiến với cha đó!" Tần Mộ Tây đứng lên, nhìn chằm chằm vào anh: "Cha, con muốn hạ chiến thư, cha dám nhận không? Nếu như cha thua, sau này không được xem nhẹ con, đi đâu đều phải mang theo con, phải đối xử với con như người trưởng thành."

Cố Mộ Nghiêm cũng không nói lời vô nghĩa, sảng khoái đồng ý: "Nếu như con thua nhất định phải ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ ngơi, không cho phép chạy loạn khắp nơi!"

"Được, một lời đã định."

Hai tay Cố Mộ Nghiêm ôm ngực, trong lòng còn rất là mong đợi: "Con muốn so cái gì?"

"Chúng ta hai bên thả một virus vào trong máy tính đối phương, người nào phá giải ra trước, người đó sẽ thắng, thế nào?"

Trừ Trần Kinh Lý, những người khác nghe nói như thế đều rất kinh ngạc, bé còn nhỏ mà chơi cao như vậy, đứa bé khác lớn bằng bé, chỉ sợ ngay cả virus  là cái gì cũng không biết đi, nhưng bé lại vẫn muốn phá giải.

"Không thành vấn đề." Đến lúc đó Cố Mộ Nghiêm muốn xem khả năng của bé đến cùng là bao nhiêu.

Trên bàn của phòng họp, rất nhanh mang lên hai máy vi tính, Vạn Kiệt làm trọng tài đứng ở đối diện: "Thời gian hạn định là mười phút, nếu như không có phá giải ra thì không thể phá giải nữa."

Cố Mộ Nghiêm ngồi ở trên ghế, nhíu mày nhìn bé, thằng nhóc thúi, lần trước phá giải mật mã máy tính của anh mất 17 phút, lần này anh cũng không tin thằng nhóc này có thể phá giải virus của anh trong vòng mười phút.

Tần Mộ Tây cũng không sợ hãi chút nào nhìn anh: "Mặc dù cha là cha con, nhưng mà con cũng sẽ xuống tay không lưu tình đâu, thua cũng không cho phép khóc nhè."

"Con trai, làm cha con, cha tặng con một câu nói, khi chưa biết rõ thực lực của đối phương thì ngàn vạn lần không được coi nhẹ, đắc ý quá sớm."

"Con sẽ để cho sự thật nói chuyện." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Tần Mộ Tây rất có tự tin, bé lấy một cái đĩa U từ trong túi nhỏ, bé lấy được nó từ chỗ của lão Hàn, bé phá giải hai giờ cũng không phá giải ra được, bé cũng không tin chú Cố có thể phá giải nó trong vòng mười phút.

Mọi người bao quanh xem cuộc chiến, tất cả mọi người rất kinh ngạc nhìn Tần Mộ Tây, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử mà.

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, Vạn Kiệt thấy vậy, sau đó vung tay lên: "Bắt đầu!"

Lập tức Tần Mộ Tây chuyên chú nhìn máy vi tính, ngón tay nhảy thật nhanh trên bàn phím, Cố Mộ Nghiêm là không nhanh không chậm, có lẽ nhìn một phút, ngón tay của anh mới bắt đầu đánh chạm vào bàn phím.

Mặc dù những người khác cũng sẽ chơi máy vi tính, nhưng đối với thứ cao thâm thật sự cũng không biết một chữ, nhưng Trần Kinh Lý thì khác, dầu gì cũng là trưởng phòng kỹ thuật, dĩ nhiên là hiểu được, không khỏi thầm nghĩ, Cố tiên sinh thả virus, mặc dù ông biết cách giải nó, nhưng phá giải nó trong vòng mười phút, vẫn sẽ có chút áp lực, một đứa bé nhỏ như vậy có thể hoàn thành sao? Cho dù bé là thiên tài, dù sao mới ra đời như vậy, Cố tiên sinh cũng làm khó đứa bé quá mà.Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

Thời gian trôi qua, tất cả mọi người ngừng thở, ngay cả bầu không khí cũng không dám thở mạnh.

Lúc ở phút thứ bảy, Tần Mộ Tây nở nụ cười, Trần Kinh Lý không nhịn được lên tiếng thốt lên: "Bé quá nhanh!"

Những người khác không nhịn được vỗ tay, không ai nghĩ tới một đứa bé mà có bản lĩnh như vậy.

Tần Mộ Tây nghiêng đầu nhìn Cố Mộ Nghiêm, trên mặt có hài lòng: "Cha, con đã phá giải được virus của cha rồi, còn cha thì sao? Bây giờ đã tám phút rồi."

"Có vẻ con không có nhớ lời cha dạy con mới vừa rồi, mọi việc không nên hả hê quá sớm." Cố Mộ Nghiêm đưa máy vi tính cho Tần Mộ Tây, anh chớp mắt mấy cái, sau đó nói: "Con thua rồi."

Trong máy vi tính thời gian ngừng ở 10:45, mà thời gian trên máy tính của bé là ngừng ở 10:48, bé tốn hai giờ cũng không phá giải được virus đó, nhưng lại bị người đàn ông này phá giải trong bốn phút, thấy người đàn ông thật là có chút bản lãnh, nhưng không biết chú và bác Hàn ai lợi hại hơn đây, thật sự muốn nhìn một chút mà.

"Con thua nên làm như thế nào? Còn nhớ chứ." Cố Mộ Nghiêm nhìn bé nói.

"Hừ!" Tần Mộ Tây đứng dậy, đặt tay vào túi yếm quần của mình, sau đó xoay người đi về phía phòng nghỉ ngơi.

Mặc dù thua, nhưng trong lòng bé khẩu phục, trong lòng nổi lên sự sùng bái, trước không nói thời gian Cố Mộ Nghiêm phá giải ngắn hơn thời gian của bé, nhưng hai loại virus đó, thật ra thì mình phóng vào càng khó hơn, dù là cả hai dùng thời gian phá giải như nhau, thật ra thì mình cũng coi như là thua.

"Cố tiên sinh, con trai của ngài thật là một thiên tài máy tính, để bồi dưỡng, về sau nhất định rất giỏi, ngài dạy kỹ thuật máy tính cho bé sao, thật ra thì mới vừa rồi ngài nên khen bé." Trần Kinh Lý nói.

Cố Mộ Nghiêm đứng dậy đi ra ngoài, hờ hững trả lời: "Nếu như một người luôn được khen ngợi, thì người này chỉ biết dừng bước mà không tiến lên được."

Trở lại phòng làm việc, Cố Mộ Nghiêm chuyên tâm bắt đầu làm việc, nhưng nghĩ đến cảnh mới vừa rồi kia, khóe miệng không nhịn được nhấc lên, thật sự là một hạt giống tốt hiếm.

Nếu bé thật sự là con trai của mình thì tốt biết bao.

Tần Mộ Tây trở lại phòng nghỉ ngơi, ném mình trên ghế sa lon, lười biếng mà nhìn trần nhà, phát hiện đói bụng rồi, bé đi ra phòng nghỉ ngơi, hỏi thư ký mượn mấy trăm đồng "Nhớ tìm cha tôi chi trả!"

Nói xong bé đi về phía phòng ăn lầu dưới, bước vào phòng ăn, bé gọi nhiều món ăn, sau đó bé đến bên bàn ngồi xuống ăn.

"Hi, Hello, tôi có thể ngồi ở chỗ này được không?"

Tần Mộ Tây lười biếng ngẩng đầu lên, phát hiện là trưởng phòng kỹ thuật Trần Kinh Lý, phía sau còn đi theo mấy người, hiển nhiên là tới dùng cơm: "Tùy tiện ngồi đi."

"Tiểu thiếu gia, cậu chơi máy vi tính được thật giỏi." Mặc dù anh không thấy hiện trường, nhưng nghe người khác nói, quả thật sùng bái không thôi.

"Tiểu thiếu gia, có phải Cố tiên sinh tự mình dạy cậu máy vi tính hay không?"

"Tiểu thiếu gia, cậu bao nhiêu tuổi bắt đầu chơi máy vi tính vậy hả?"

Trừ Trần giám đốc bên ngoài, tất cả mọi người cực kỳ tò mò nhìn bé, chuyện Cố tiên sinh có con trai là một thiên tài máy tính lập tức đang truyền ra trong công ty.

Tần Mộ Tây ngẩng đầu nói một câu: "Tôi muốn ăn kem."

"Tôi mua ngay lập tức." Một người trong đó người lập tức đứng dậy.

"Nhiều chocolate."

"Được."

Trong chốc lát, người đó đã cầm bảy tám cây kem trở lại, trong tay mỗi người có một cái, Tần Mộ Tây ăn kem, chỉ chỉ đồ trên bàn với bọn họ mà nói: "Ăn đi, đừng khách sáo!"

Mới vừa rồi tất cả tiền của bé đã mua hết thức ăn rồi, không đủ mua kem, mới vừa còn nghĩ có nên đi lên hỏi thư ký mượn thêm ít tiền, kết quả bọn họ đã tới rồi.

Lời ngoài mặt:

Sẽ phải lập tức gặp mặt Tần Tích và Cố Mộ Nghiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.