"Ông xã." Hàn Thu một bộ ủy khuất nằm ở trong lòng Cố Đình Dự, "Con trai ghét bỏ trang phục em chọn, nói em không có ánh mắt nhìn, em thật sự rất buồn."
Tần Tích đứng ở bên cạnh, đầu đầy hắc tuyến, toàn gia đình này đều thật kỳ quái, giống như chỉ muốn xem náo nhiệt lại không sợ chuyện lớn.
"Là con mắt của nó có vấn đề, không biết thưởng thức, trang phục em chọn là đẹp nhất." Cố Đình Dự dụ dỗ, sau đó lại dạy dỗ, "Cố Mộ Nghiêm, xin lỗi."
"Con xin lỗi vì cái gì, vốn là rất xấu." Cố Mộ Nghiêm hừ lạnh một tiếng.
"Thằng nhóc con này, cánh đã mọc cứng cáp rồi có phải không, thậm chí ngay cả lời ba nói cũng không nghe." Cố Đình Dự tức giận đến vung tay áo lên muốn tiến lên cho Cố Mộ Nghiêm một cú đập, Hàn Thu vội vàng ngăn lại, "Đừng."
Coi như bà cũng đã nhìn ra, chính là dục vọng chiếm giữ quá mạnh, chỉ là lời nói ra lại cứng như vậy, cũng không biết Tần Tích có thể hiểu lòng Mộ Nghiêm hay không, nếu không hiểu, chỉ sợ sẽ dễ dàng bị thương tổn.
Thằng nhóc này mặt vĩnh viễn lạnh lùng, ngay cả quan tâm cũng che giấu, khó trách tìm con dâu khắp nơi lâu như vậy, thật sự là đáng tiếc cho gương mặt này, nếu thoáng cười, nhu hòa một chút, chỉ sợ cửa nhà họ Cố cũng sắp bị đạp phá.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích chỉ có thể lên lầu một lần nữa thay trang phục lại, là trang phục Cố Mộ Nghiêm phái người đưa lên, mặc dù rất đẹp mắt, nhưng bao bọc kín không một kẽ hở, Tần Tích cũng hoài nghi có thể phát bệnh sởi hay không.
Lúc Tần Tích xuống lầu, chỉ còn lại Cố Mộ Nghiêm đứng ở đàng kia, nhìn thấy cô, trong mắt của anh lộ ra một chút hài lòng, duỗi tay về phía vcô, Tần Tích muốn không đếm xỉa tới, lại bị anh hung ác trừng, chỉ có thể không tình nguyện bị kéo đi, sau đó vụng trộm trợn mắt ở trong lòng.
Hai người đi ra ngoài, Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Tích đi một vòng, thỉnh thoảng giới thiệu với cô, kỳ thật Tần Tích hoàn toàn không nhớ kỹ, chỉ đứng ở bên cạnh Cố Mộ Nghiêm không ngừng cười, cũng may Cố Mộ Nghiêm biết ăn nói, hoàn toàn không cần cô mở miệng, chỉ mang giày cao gót không ngừng ngây ngô cười, đó cũng cần một chút công sức, hiển nhiên trình độ của Tần Tích vẫn chưa đủ.
Đằng sau, Cố Mộ Nghiêm ít nhiều cũng biết cô sắp không chịu nổi, để cô đến gần đó nghỉ ngơi, một mình nói chuyện với vài người ở đàng kia, cô cảm thấy khát nước, thấy ly nước có chất lỏng trong suốt óng ánh bên cạnh, cực kỳ đẹp mắt, thừa dịp Cố Mộ Nghiêm không chú ý, len lén cầm một ly uống một hớp lớn, uống hết mới phát hiện là sâm banh, vị không tệ, lại ngửa đầu uống cạn.
Cô thả ly rượu rỗng trong tay ra, lúc vừa định uống thêm một chén nữa, một ánh mắt sắc bén rơi vào trên người cô, Tần Tích vội vàng quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt không vui của Cố Mộ Nghiêm, cô chỉ có thể ngượng ngùng thu tay lại.
Bị bắt được rồi.
Làm sao người đàn ông này thời thời khắc khắc đều giám thị cô nha, thiệt là.
Tần Tích đứng ở đàng kia, nhìn những thứ rượu kia lại không thể uống, trong lòng ngứa ngáy, nghĩ xong lại muốn uống một ly, len lén nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm, thấy anh nói chuyện với người khác thật vui vẻ, lập tức trong lòng liền vui mừng, vừa mới chuẩn bị đưa tay ra, bên cạnh liền truyền đến giọng nói chán ngấy làm ra vẻ, "Tiểu Tích."
Tần Tích nhìn sang đã nhìn thấy Tần Kiệt và Tần Âm đi qua, trên mặt hai người chất đầy ý cười, chỉ là ý cười này lọt vào mắt của Tần Tích chính là vô cùng xấu xí, làm cho cô ngay cả lấy lệ cũng làm không được.
"Tần thiếu gia, đừng gọi như chúng ta rất quen thuộc, tôi trèo cao không dậy nổi."
Tần Kiệt không ngờ Tần Tích lại không nể mặt như vậy, sắc mặt biến hóa, nhưng rất nhanh lại khôi phục, đi đến phía trước cô, "Tiểu Tích, bất kể nói thế nào, em cũng là em gái của anh, nếu anh có chỗ nào không đúng, vẫn mong em tha thứ bỏ qua cho."
"Em gái?" Tần Tích châm chọc cười một tiếng, "Nếu như tôi nhớ không lầm, mấy ngày trước, không phải có người nói muốn giết chết tôi sao? Bây giờ tại sao lại là một bộ dáng anh em tình thâm này, sắc mặt này thay đổi cũng quá nhanh đi, cũng vượt xa kịch thay đổi sắc mặt."