Tần Tích lập tức vui vẻ ra mặt, cất thẻ bảo bối vào trong túi.
Ngay lúc này, Tiếu Nghệ trở lại, thấy nụ cười vui vẻ trên mặt bọn họ, “Tiểu Tích, Mộ Nghiêm, hai con về rồi sao.”
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Tần Tích liền vội vàng tiến lên nhận túi mua hàng trên tay giúp Tiếu Nghệ.
“Đi siêu thị mua một chút nguyên liệu.” Tiếu Nghệ trả lời.
“Tại sao mẹ không gọi điện thoại cho con, con đi mua là được rồi, mẹ tự đi xa như vậy làm gì.” Gần nhà cũng không có cửa hàng bách hóa, nếu muốn đến cửa hàng gần nhất, phải ngồi xe công cộng 40 phút, buổi sáng nhiều người chen lấn, Tần Tích có chút đau lòng cho Tiếu Nghệ.
“Mẹ không sao.” Tiếu Nghệ biết Tần Tích rất hiếu thuận, việc nặng việc nhọc đều tự mình làm, khi đi học vì muốn giảm bớt gánh nặng cho bà, còn lén đi làm thêm, những chuyện này bà đều biết.
“Con đi làm cơm.” Tần Tích không đành lòng nhìn Tiếu Nghệ vừa về đến nhà lại vào phòng bếp nấu ăn, cho nên cô chủ động đến phòng bếp, Tiếu Nghệ kéo cô lại, nhỏ giọng nói, “Con ngồi chơi với Mộ Nghiêm đi, cơm để mẹ nấu, dựa vào tay nghề của con, mẹ sợ Mộ Nghiêm bị dọa không dám cưới con nữa.”
“Mẹ là mẹ ruột của con sao? Lại làm xấu mặt con gái của mình như vậy?” Tần Tích bĩu môi.
“Không phải mẹ ruột, thì đã sớm ném con ra ngoài đường rồi.” Tiếu Nghệ chọc vào trán cô một cái.
Mặc dù Tiếu Nghệ bảo Tần Tích ngồi với Cố Mộ Nghiêm, nhưng thỉnh thoảng Tần Tích vẫn chạy vào phòng bếp, nhưng mỗi lần chạy vào liền bị đuổi ra ngoài, Tiếu Nghệ trừng mắt nhìn cô, “Làm sao con có thể để một mình Mộ Nghiêm ở ngoài đó, mau đi ra đi, không được vào đây nữa.”
“Anh ấy không phải là đứa trẻ.” Tần Tích nói thầm, xoay người liền nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm đang nhìn mình, giống như đang cười nhạo cô lại bị đuổi ra ngoài, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh hừ một tiếng, tìm một chỗ cách xa anh nhất ngồi xuống, cầm điều khiển đổi đến tiết mục giải trí, cười không ngừng giống như người bệnh thần kinh, ánh mắt Cố Mộ Nghiêm nhìn lên màn hình, hơi hơi nhíu mày, thật không biết đến cùng buồn cười chỗ nào.
Lúc ăn cơm, Cố Mộ Nghiêm đột nhiên ngẩng đầu lên mở miệng, “Mẹ, con và Tiểu Tích chuẩn bị cuối năm nay kết hôn, hy vọng mẹ có thể đồng ý.”
“Cuối năm? Vậy còn chưa tới mấy tháng nữa.” Tiếu Nghệ suy nghĩ một tý mở miệng, lần đầu tiên dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, “Mộ Nghiêm, chuyện hôn nhân của các con mẹ không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ cần các con vui mẹ liền vui, Tiểu Tích là mẹ vất vả nuôi lớn, mặc dù không phải là thiên kim quyền quý, nhưng cũng là bảo bối của mẹ, cho nên vẫn hy vọng con có thể đối đãi với nó thật tốt, còn có tuổi của nó cũng nhỏ, nếu có chỗ không đúng gì, mong con nhắc nhở nó nhiều một chút.”
Tiếu Nghệ nhìn ra được Cố Mộ Nghiêm là một người đàn ông chững chạc có trách nhiệm, hai đầu lông mày không có cuồng ngạo như những thiếu gia khác, dienaanleequyydoon là một người đàn ông tốt đáng để nương tựa, chỉ là con dâu nhà giàu cuối cùng không phải dễ làm như vậy, nhà họ Tần như vậy, nhà họ Cố càng khó lường, chỉ có thể hy vọng Mộ Nghiêm có thể bảo vệ được Tiểu Tích, hai vợ chồng có thể cùng nương tựa lẫn nhau.
Nếu như có thể, Tiếu Nghệ càng hy vọng Tần Tích có thể gả cho một người bình thường, mặc dù cuộc sống bình thường, nhưng được tự do.
Cố Mộ Nghiêm để bát đũa xuống, nhìn lướt qua Tần Tích ở bên cạnh, mặt đầy nghiêm túc nói với Tiếu Nghệ, “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ đối xữ với Tiểu Tích thật tốt.”
Bây giờ Tần Tích vẫn chưa biết, Cố Mộ Nghiêm không phải là một người tùy tiện hứa hẹn, nhưng một khi nói, nhất định sẽ thực hiện, giờ phút này Tần Tích chỉ cho là Cố Mộ Nghiêm thuận miệng nói mà thôi, lập tức trong lòng có chút cảm động, nhưng vẫn nhắc nhở chính mình ngàn vạn không nên tưởng thiệt, đừng quên, Cố Mộ Nghiêm chết cũng có thể nói sống, vài câu nói hoa mỹ này thì có là gì.
Tiếu Nghệ gật gật đầu, trong lòng rất vui mừng, hốc mắt đã có chút ít ướt át, lại không mướn bị nhìn thấy, “Trong phòng bếp còn hầm canh, mẹ đi xem một chút, các con ăn trước đi.”
Đứng ở trong phòng bếp, Tiếu Nghệ lén lau nước mắt, mấy năm nay hai mẹ con bà sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ con gái sắp kết hôn, bà cần phải vui mừng mới phải, nhưng thật sự bà rất luyến tiếc.
Tần Tích đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng Tiếu Nghệ không ngừng đưa tay lau nước mắt, trong lòng chua xót không chịu nổi, lại không đi vào, mà trở lại vị trí, vùi đầu ăn cơm, nhưng một giọt nước mắt lại nhỏ vào bát cơm.
Cố Mộ Nghiêm khẽ nhíu mày, lại không có mở miệng, chỉ là giơ tay lên, do dự một chút mới nhẹ nhàng vuốt lên đầu của cô, giống như an ủi.
“Tôi không sao.” Tần Tích đưa tay lên lau gò má, hít mũi một cái, trên mặt cố gắng lộ ra nụ cười lạc quan.