Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 46: Cả anh mà cũng dàm trêu trọc



“Có phải bình thường thấy cậu ta rất hung dữ không?” Phạm Thanh Trạch cười nói.

“Ừ.” Tần Tích không chút nghĩ ngợi gật đầu ngay.

Phạm Thanh Trạch nhìn thấy nét mặt cô, không nhịn được mà bật cười, đưa tay vỗ vỗ vai cô, “Tôi có thể hiểu cảm giác của em, em quen rồi sẽ tốt thôi. Hai tháng này, em cứ yên tâm ở lại đây, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Thật đáng thương, bị Cố Mộ Nghiêm dọa tới mức này. Nhưng mà anh ta sẽ cho cô biết, không phải tất cả đàn ông trên đời này đều giống như Cố Mộ Nghiêm, là một tên đàn ông cọc gỗ nhàm chán.

Một khi Cố Mộ Nghiêm xuất hiện, toàn bộ toà cao ốc ai nấy đều căng thẳng. Chẳng ai dám chậm trễ. Đang lúc tiến hành cuộc họp cao cấp, trong phòng họp vang lên một hồi chuông điện thoại di động, âm điệu kỳ quái làm tất cả mọi người chấn động.

____ Lão đại, Nhị Cẩu Tử gọi điện tới, có tiếp hay không?

Con mẹ nó, điện thoại của đứa nào lại vang lên lúc này, muốn chết sao? Mà lại còn dùng cái nhạc chuông này nữa chứ.

Tổng giám đốc Lưu của công ty chi nhánh căng thẳng trong lòng, lúc này ông ta cảm thấy mình như là một cái xe bị tuột xích.

Khi thấy chân mày Cố Mộ Nghiêm nhíu một cái rất khẽ, tổng giám đốc Lưu lập tức tức giận vỗ bàn một cái, “Người nào mang theo điện thoại, đứng ngay lên!”

Kết quả là toàn bộ phía dưới đều cúi đầu, chẳng có ai đứng lên. Thế mà lúc này tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng. Nếu không phải là tình huống quá mức nghiêm nghị, mọi người phía dưới thật đã sớm cười ầm lên vì không nhịn được.

Tổng giám đốc Lưu thấy giận quá trời, bọn này định làm phản đây.

Cố Mộ Nghiêm chưa nói gì cả, nhưng ngón tay anh đang gõ nhịp trên mặt bàn, dễ thấy được là anh đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa. Tổng dám đốc Lưu chảy mồ hôi lạnh, tức giận quát, “Ai mang điện thoại vào họp? Thẳng thắn tôi còn có thể xử lý nhẹ nhàng, nếu bị tôi tra ra thì ...”

Cuối cùng thì, có một người lá gan hơi lớn một chút, dè dặt chỉ vào một chỗ, “Hình như là điện thoại của tổng giám đốc Cố ạ!”

“Tổng giám đốc Cố?” Tổng giám đốc Lưu càng chảy nhiều mồ hôi lạnh hơn.

Mọi người rối rít nhìn về phía Cố Mộ Nghiêm. Mặt anh vẫn chẳng suy suyển gì, moi điện thoại từ trong túi quần ra, mới biết thật đúng là điện thoại mình đang kêu.

___ Lão đại, Nhị Cẩu Tử gọi điện tới, có tiếp hay không?

Cố Mộ Nghiêm nheo mắt, tắt điện thoại đi, ngay sau đó để lên bên cạnh, như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Tiếp tục.”

“Dạ dạ dạ.” Tổng giám đốc Lưu vươn tay lau mồ hôi một cái. May sao không phải là thủ hạ của mình. Có điều, thường thức của vị tổng giám đốc Cố này đúng là không phải khác biệt ở mức bình thường.

Đương nhiên, những người khác cũng đã bị tiếng chuông làm cho bên ngoài căng thẳng bên trong buồn cười, phản ứng cũng chậm nửa nhịp. Tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, khiếu thường thức hẳn là khác biệt với người thường.

Cố Mộ Nghiêm ngồi ở đó, tay cầm điện thoại, môi mỏng khẽ mím. Chẳng cần đoán cũng biết ngay chuyện này là do Tần Tích làm ra. Cô bé này thật là càng lúc càng vô pháp vô thiên, cả anh cũng dám trêu trọc!

Nhìn vẻ mặt cố nén cười của đám người bên dưới, đôi mắt anh lạnh đi mấy phần.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Mộ Nghiêm nhận được một cú điện thoại từ Lý Mặc, giọng nói có phần cáu kỉnh, “Có chuyện gì?”

Thằng nhóc này gọi điện lúc nào không gọi, lại gọi đúng lúc ấy.

Lý Mặc cảm thấy khó hiểu, hết sức vô tội, “Cố đại thiếu, tôi đây lại trêu vào ngài chỗ nào chăng, rõ ràng ngài bảo tôi là tra ra sự việc kia thì lập tức gọi cho ngài mà.”

Thế quái nào mà lần nào bị đau cũng là anh ta, Cố Mộ Nghiêm chắc chắn là lại giận chó đánh mèo, chưa biết chừng là con nhóc Tần Tích kia vừa mới trêu chọc gì tên mặt đen này.

Cố Mộ Nghiêm hừ lạnh, dứt khoát gọn gẽ nói: “Tra ra cái gì?”

Lý Mặc trợn mắt một chút, anh ta mải miết vội vàng điều tra, mệt mỏi khủng khiếp, Cố Mộ Nghiêm không thể khách sáo một chút sao? Mặc dù lần nào anh ta cũng khao khát được quát vào mặt Cố Mộ Nghiêm như thế này, “Ông đây không lấy tiền cơm của ngươi, ngươi không được hô to gọi nhỏ với ông!!!” Nhưng tới cuối cùng, nghĩ tới vẻ mặt âm trầm của Cố Mộ Nghiêm, anh ta đều nuốt lời đã tới bên mép xuống.

Cố Mộ Nghiêm có khuynh hướng bạo lực, lại là một kẻ phúc hắc. Chọc hắn, có khi bị chỉnh tới chết cũng chưa biết được có chuyện gì xảy ra. Lúc đầu anh ta đã tạo nghiệt gì mà lại làm bạn với cái tên Cố Mộ Nghiêm này, từ đó rơi vào cuộc sống như trong ác mộng?

Lý Mặc phục hồi sự nghiêm túc, đem những chuyện đã điều tra ra nói ngắn gọn một lượt cho Cố Mộ Nghiêm nghe, “Nhà báo xuất hiện trong quán rượu hôm đó là do có người cố ý sắp đặt. Có điều, người đứng sau là một kẻ cẩn trọng, luôn luôn liên lạc một chiều, nên người phóng viên nọ cũng không biết hắn là ai. Hơn nữa mỗi lần trao đổi, bên kia luôn dùng giọng nói đã bị bóp méo. Sim điện thoại mua từ trên các trang web đen, không tra được là ai mua. Vốn dĩ ngày đó ở KTV Hoàng Triều hắn đã sắp đặt một người phụ nữ để dẫn *** anh đi thuê phòng, kết quả người phụ nữ kia chưa kịp xuất hiện thì anh đã đi rồi. Sau đó chắc là do biết anh tới khách sạn, nên nhà báo kia đã tương kế tựu kế đi theo đám nhà báo do ông cụ Cố sắp đặt mà xông vào.”

Đối phương định dùng người phụ nữ kia tới gần Cố Mộ Nghiêm, sau đó hạ thuốc, khi Cố Mộ Nghiêm bị thuốc phát tác sẽ thêm vào một chút dụ hoặc. Đang là lúc nhạy cảm trong sự nghiệp của Cố Mộ Nghiêm, nếu như có gièm pha truyền ra, cho dù Cố Mộ Nghiêm không thân bại danh liệt thì ít nhất cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ai ngờ giữa đường nhảy ra một Tần Tích, xui xẻo hồ đồ làm đảo loạn cục diện.

Cố Mộ Nghiêm hỏi một câu, “Người phụ nữ kia đâu?”

Ôi mẹ nó chứ, Cố Mộ Nghiêm đi hỏi thăm một người phụ nữ? Mắt Lý Mặc sáng lên, vô cùng kích động, “Sao thế, cậu có hứng sao? Tôi lập tức trói người gửi qua đường bưu điện cho cậu, ngực to eo nhỏ, tuyệt đối là một vưu vật. Tôi bảo đảm tối nay vừa mở của ra là cậu sẽ thấy ngay cô ta.”

Cố Mộ Nghiêm giống y như một tên hòa thượng. Mặc dù trước đây không có chút ham muốn nào, nhưng dù gì cũng là đàn ông, bị dồn nén nhiều năm như vậy, nước Hoàng Hà một khi dâng lên, ‘lượng nước’ này chỉ một cô nhóc thôi làm sao mà thỏa mãn được, vẫn nên dùng một người phụ nữ kinh nghiệm phong phú mới tốt.

Lý Mặc đã quen thấy bộ dạng Cố Mộ Nghiêm nghiêm túc lạnh lùng, thật sự không tưởng tượng được lúc anh động tình gấp gấp sẽ là như nào. Có khi nào đang lúc ham muốn anh vẫn duy trì vẻ mặt băng lạnh sao? Vậy thì sẽ làm mất lòng phụ nữ lắm. Nói không chừng anh sẽ dùng giọng nói không chút tình thú, “Nằm xuống, không được nhúc nhích!” Sau đó Tần Tích liền nằm ra, y như một xác chết.

Cố Mộ Nghiêm còn là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ nữa. Có khi số lần chuyển động cũng đã tính toán đâu ra đấy, nhanh chóng chấm dứt, ra vẻ mình không được hài lòng, làm cho Tần Tích chịu đựng quá lâu khóc tới nỗi trời đất xám xịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.