Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 9: Cô là chó sao?



Đàn ông sợ nhất người khác nghi ngờ 'Năng lực' của mình, một khi thảo luận đến đề tài này, hận không thể để toàn bộ người trên thế giới biết, ông một đêm làm bảy lần, trái lại Cố Mộ Nghiêm chỉ đứng ở một bên, không nóng không vội, giống như phóng viên nói 'Không được' cũng không phải nói anh, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Tần Tích, trong mắt chợt lóe một tia nghiền ngẫm.

Tần Tích phẫn nộ từ dưới đất đứng lên, quát về phía người thanh niên, "Ánh mắt anh mù sao, dựa vào sắc đẹp của tôi mà phải trả tiền bao ngưu lang sao? Vừa vào cửa miệng anh liền nhả phân, anh rõ giá thị trường như vậy, có phải ngày ngày cũng làm việc này hả?"

Có ngốc cô cũng nghe được tên phóng viên này cố ý ở giội nước bẩn, cô không phải muốn giúp Cố Mộ Nghiêm, mà là việc này nếu như đăng báo, nói cô trả tiền cao bao hết ngưu lang, mặt của cô đặt ở đâu chứ.

Nam phóng viên cho rằng Tần Tích là quả hồng mềm, mặc dù trong lòng e ngại Cố Mộ Nghiêm, nhưng vì tiền, anh vẫn phải cố nén sợ hãi xuống, đến lúc đó cắt câu lấy nghĩa, báo đặc sắc có thể phát hành, nhưng trăm tính vạn tính, lại không nghĩ rằng Tần Tích là trái ớt hiểm, vô cùng cay cú, cho nên bị kinh sợ mấy giây.

Cố Mộ Nghiêm thoáng nhíu mày, trong mắt chợt lóe vẻ tán thưởng, anh biết cô gái hung hăng này không phải dễ bị khi dễ, quả thật là như thế.

Nam phóng viên kịp phản ứng, mới vừa muốn nói chuyện, Tần Tích xoay người cầm lấy điện thoại di động, "Anh nói tiếp đi, tôi ghi âm, đến lúc đó kiện anh tội phỉ báng, n xúc phạm người khác, thân là phóng viên không làm tốt trách nhiệm, làm việc thật thà vì dân, ngày ngày chỉ biết cầm lấy cái camera đi chụp trộm khắp nơi, chúng tôi nam chưa cưới nữ chưa gả, ở chung phòng chọc tới anh sao?"

Mấy phóng viên khác được sắp xếp cũng trợn tròn mắt, nội dung vở kịch này thật không phải là đặc sắc bình thường nha.

Mà lời nói của Tần Tích cũng làm cho nam phóng viên không có năng lực phản bác lại, há to miệng, nghẹn đỏ mặt, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

"Cô ấy nói không sai, chúng tôi nam chưa cưới nữ chưa gả, hình như luật pháp không quy định chúng tôi không được ở chung phòng." Cố Mộ Nghiêm nhìn như hời hợt nói, nhưng lãnh ý bên trong lại làm mọi người chấn động, ngoại trừ nam phóng viên, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, may mắn bọn họ cũng không phải là thật.

Trưỏng nam nhà họ Cố, Cố Mộ Nghiêm, sắp đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc Thịnh Vũ, trước đó lại chưa bao giờ có bất luận scandal gì, mà quy tắc Cố gia trước sau n như một nổi danh nghiêm khắc, quyết không cho phép con cháu Cố gia làm ra chuyện bê bối ảnh hưởng đến mặt mũi, có thể thấy được là có người muốn dùng chuyện này để đả kích Cố Mộ Nghiêm, hủy hoại danh dự, dùng cái này để đạt được mục đích.

Cố Mộ Nghiêm để chén nước xuống đi tới, một tay kéo Tần Tích vào lòng, khóe miệng giương cao như cười như không, ánh mắt nhìn thẳng nam phóng viên, "Huống chi, cùng vợ tương lai của mình ở chung phòng cũng hết sức bình thường."

Vợ tương lai?

Tần Tích ngẩng đầu nhìn Cố Mộ Nghiêm, trợn to hai mắt, vừa định há mồm, Cố Mộ Nghiêm lại chế trụ sau gáy của cô, ấn đầu Tần Tích trong ngực, Tần Tích giãy giụa, miệng lại không cẩn thận cọ xát vào người Cố Mộ Nghiêm, thân thể anh cứng đờ, cổ họng khô khốc.

Cô gái này. . . !

Cố Mộ Nghiêm cưỡng chế nhịn xôn xao trong lòng xuống, trong ánh mắt mang theo một tia rùng mình, lạnh lùng nói, "Đã có gan xông tới đây, như vậy sẽ phải có can đảm gánh lấy hậu quả, xâm phạm quyền riêng tư cá nhân, hủy hoại danh dự người khác, tốt hơn hết cậu vẫn nên biện giải cho mình ở tòa án đi!"

Nam phóng viên đột nhiên chấn động, nhưng vẫn chống gượng nói, "Anh không có chứng cớ."

Cố Mộ Nghiêm khinh bỉ nhìn anh ta một cái, chỉ chỉ điện thoại di động đặt bên cạnh chén nước, "Đã quên nói cho cậu biết, từ lúc cậu mở miệng nói chuyện, hết thảy tất cả đều làm bản sao rồi."

"Anh..." Mặt nam phóng viên lộ vẻ khó xử, anh biết rõ Cố Mộ Nghiêm không dễ chọc, cho nên lần này anh cũng là bí quá hoá liều, bất quá người phía sau màn đã nói, nếu như xảy ra chuyện người đó nhất định sẽ bảo vệ anh.

Cố Mộ Nghiêm chậm rãi nói, "Cậu nhất định đang suy nghĩ, người cử cậu tới nhất định sẽ bảo vệ cậu có phải không, vậy chúng ta liền thử xem người kia có thể bảo vệ cậu hay không nhé."

Nam phóng viên khiếp sợ nhìn anh, làm sao anh ta biết mình đang suy nghĩ cái gì.

Cố Mộ Nghiêm cười khinh miệt, không nhìn nam phóng viên, mà quay đầu quét mắtnhìn những người khác, trong mắt chứa không kiên nhẫn, âm trầm nói, "Nếu xem kịch cũng xem xong rồi, cũng nhanh chút cút ra ngoài. Còn muốn ở lại ăn cơm trưa sao."

Ở bên cạnh quan sát trong chốc lát, Cố Mộ Nghiêm liền biết là thế nào, chỉ là anh không nghĩ tới ba cùng ông nội thế nhưng sẽ dùng chiêu này, tính kế anh như vậy. Muốn con dâu liền muốn điên luôn rồi sao?

Những người khác liếc mắt nhìn nhau một cái, buông đồ vật trong tay ra, khẽ cúi đầu, cung kính nói, "Cố đại thiếu, Cố thiếu phu nhân, chúng tôi đi trước. Đã làm phiền."

Nói xong, hai người trong đó mỗi người một bên kẹp lấy nam phóng viên lôi ra ngoài, rất nhanh, hoàn toàn liền truyền đến tiếng quyền đấm cước đá, nhưng không có một tiếng cầu xin, có thể thấy được là bị che miệng đánh.

Khi cửa đóng lại, Cố Mộ Nghiêm lập tức buông Tần Tích ra, cúi đầu nhìn dấu răng trên ngực âm trầm hỏi, "Cô là chó sao?"

"Tôi cũng muốn cầm tinh con chó cắn chết anh đó." Tần Tích giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân một hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.