Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 20: C20: Chương 20



Một thứ hai bận rộn.

Công việc Hứa Gia Ngôn chưa có bước tiến mới.

Sáng sớm Vu Bằng đã đẩy một chồng tài liệu giao cho cậu sao chép, ước lượng phải tốn gần một tuần mới làm xong.

Có nhiều bản thảo từ bốn, năm năm trước, Vu Bằng bảo phòng kế hoạch muốn lưu trữ tài liệu nên bảo cậu đánh máy sớm rồi giao sớm.

Hứa Gia Ngôn ngồi trong phòng sao chép suốt cả buổi sáng, đến giữa trưa mới quay về chỗ Lộ Lộ uống ngụm nước.

Chu Doanh đúng lúc muốn ăn cơm, đứng lên nhìn Hứa Gia Ngôn ngồi trên chiếc ghế lấy từ phòng hành chính, tốt bụng nhắc nhở: “Chiều nay Trần Lộ về, nếu không thì cậu đừng ngồi ở đây.”

Hứa Gia Ngôn ngẩn người: “Vậy tôi…”

Cậu định hỏi Chu Doanh “Vậy tôi nên ngồi chỗ nào?”

Nhưng ngẫm nghĩ lại, Chu Doanh là nhân viên bình thường như cậu, chắc hẳn không thể giúp cậu trả lời câu hỏi này, vẫn nên hỏi Vu Bằng thì hơn, chỉ là Vu Bằng giao việc cho cậu xong thì rời đi, bây giờ vẫn chưa thấy bóng người.

Hứa Gia Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định về phòng sao chép ngồi. Vì vậy dọn ghế, cầm bình giữ nhiệt tạo một góc làm việc nhỏ ở phòng sao chép.

Hai giờ chiều, văn phòng chợt ồn ào hẳn lên.


Hứa Gia Ngôn đã đánh máy mấy tiếng đồng hồ, lúc này nhân lúc giải lao, lén lút thò đầu ra hóng chuyện.

Không ít người trong văn phòng có động tác như cậu, trông giống chuột đất chui khỏi lỗ trong trò chơi đập chuột.

Vị trí trống không suốt nửa tháng nay có thêm một người.

Hứa Gia Ngôn thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi, tay cầm khăn giấy đứng cạnh bàn làm việc, cất cao giọng: “Ai ngồi chỗ của tôi?”

Văn phòng im lặng như tờ, cô gái giơ gói kỷ tử đã bóc lên, hỏi lại: “Rốt cuộc ai ngồi chỗ của tôi?”

Mấy hôm nay, ngoại trừ Hứa Gia Ngôn thì không ai đến chỗ Lộ Lộ cả, cậu không ngờ nhân vật chính của câu chuyện lại là mình, vội vàng tắt máy rồi chạy đến cạnh Lộ Lộ, dũng cảm thừa nhận: “Tôi, tôi ngồi.”

Cô gái cao tầm một mét bảy ba, đi một đôi giày cao gót năm phân, thoạt nhìn cao hơn cả Hứa Gia Ngôn. Cô vứt tờ khăn giấy vừa lau bàn không dính một hạt bụi vào thùng rác, lại nhìn gói kỷ tử gần nửa cân giờ chỉ còn lại mười mấy quả, hỏi: “Cậu còn uống được? Không sợ nóng trong à?”

Hứa Gia Ngôn không ngờ câu đầu tiên cô hỏi lại như thế, trả lời: “Gói này tôi uống gần hai năm rồi, mỗi lần chỉ bỏ hai, ba quả, không nóng trong đâu.”

Cô gái đúng là Trần Lộ, hai ngón tay kẹp gói kỷ tử, đánh giá cậu: “Người mới? Ai bảo cậu ngồi đây?”

Hứa Gia Ngôn: “Quản lý Vu, lúc tôi tới không có chỗ nên anh ta bảo tôi ngồi đây.”

Trần Lộ nghe là quản lý Vu thì trừng mắt rồi nói với Hứa Gia Ngôn: “Nghe anh ta làm quái gì, vừa lên quản lý thì hất mặt lên trời, chỉ biết bắt nạt người mới, quản lý oai lắm chắc.”

Chuyện bắt nạt nhân viên mới Hứa Gia Ngôn không dám nói, dù sao trừ việc không để ý đến cậu, hắn không làm gì cả, cậu không biết nhân viên mới đến sẽ được những gì.

Trần Lộ thấy vị trí của mình ngoài việc được Hứa Gia Ngôn lau sạch sẽ thì không có vấn đề gì khác nên không nói thêm gì nữa, sau khi trả gói kỷ tử cho cậu thì gõ bàn mình, nói với mấy đồng nghiệp nữa thân quen: “Bên phía tổng công ty có tin tức mới, ai muốn nghe không?”

Chu Doanh nằm trong số đồng nghiệp nữ đó, nghe vậy bèn hỏi: “Tin tức gì thế?”

Trần Lộ nhướng mày tỏ vẻ thần bí, cho đến khi khơi dậy được tò mò của tất cả mọi người mới lấy một poster tuyên truyền trong túi ra, giơ lên giữa không trung.

Hứa Gia Ngôn chưa kịp nhìn rõ nội dung trên poster thì đã nghe thấy tiếng hét “Aaaaa…” vang vọng khắp văn phòng.

Chu Doanh vốn là một cô gái điềm tĩnh, lúc này đứng bật dậy với poster trong tay Trần Lộ, hưng phấn hô: “Điền Dã! Đúng Là Điền Dã!!!”

Ngoài Chu Doanh, những người khác trong văn phòng cũng kích động, trong có có một đồng nghiệp nam hỏi: “Là Điền Dã thật á? Cậu ấy về nước hoạt động?”


Trần Lộ: “Ừ, cậu ấy quyết định về nước từ tháng trước, buổi fanmeeting đầu tiên tổ chức ở công ty chúng ta, vào mùng mười tháng sau, tôi đã đặt trước mười vé nội bộ ở phòng Marketing, ai tới trước thì được!”

“Tôi tôi tôi…!”

“Cho tôi, cho tôi đi Lộ Lộ, tôi là fan của Điền Dã mười năm rồi, không ai hâm mộ Điền Dã hơn tôi đâu!”

“Tránh ra! Cậu là fan giả mạo thì có! Điền Dã mới ra mắt năm năm, cậu lấy đâu ra mười năm hả! Cho tôi đi, tôi bán mình cho tư bản mười năm rồi không có tiền ra nước ngoài, làm fan lâu như vậy mà chưa từng được gặp mặt Điền Dã! Nữ thần Lộ Lộ! Cho tôi cơ hội chiêm ngưỡng nhan sắc ấy đi!”

“Lộ Lộ, cho tôi đi! Cô xinh đẹp nhất phòng thiết kế này!”

Hứa Gia Ngôn đứng giữa tiếng thét chói tai, nhìn tấm poster trong tay Chu Doanh, giữa bối cảnh sắc màu rực rỡ là một người đàn ông trẻ tuổi, tay ôm cây đàn ghi-ta, ngồi trên ghế, mắt nhắm hờ.

Trước mặt người này có microphone, nếu cậu đoán không nhầm thì chắc là đang ca hát.

Hứa Gia Ngôn quan sát nhân vật trên poster một lát, cứ cảm thấy ngũ quan người này quen mắt, âm thầm ghi nhớ tên để tan làm tìm hiểu.

Kết quả tan tầm xong lại bận rộn, cho đến sau bữa tối, quét dọn xong hết mới nhớ lại chuyện này.

Cậu treo tạp dề và mũ vào phòng chứa đồ rồi vào phòng vệ sinh rửa tay.

Lúc này Thẩm Thanh Dứu đang ở phòng khách lướt máy tính bảng, Hứa Gia Ngôn đi ra ngồi bên cạnh.

Sau khi cùng đi du lịch, quan hệ giữa bọn họ được kéo gần lại không ít, Hứa Gia Ngôn cầm laptop Thẩm Thanh Dứu cho mượn từ trước tra tên “Điền Dã”, quả nhiên nhìn thấy người trong tấm poster hồi chiều.

Thẩm Thanh Dứu thấy Hứa Gia Ngôn vừa nhìn laptop vừa nghiêng đầu suy ngẫm bèn liếc màn hình.


Trên màn hình có vẻ là tin tức của một ngôi sao nam, Thẩm Thanh Dứu đang định hỏi đây là ai thì nghe thấy Hứa Gia Ngôn lẩm bẩm: “Không thể nào?”

Ngay sau đó cậu lấy điện thoại ra, mở album ảnh tìm bức ảnh tập thể chụp hồi cấp ba, sau đó phóng to một người giữa đám đông, hỏi Thẩm Thanh Dứu: “Ngài Thẩm, anh nhìn hộ tôi, xem hai người này có phải là một không?”

Hứa Gia Ngôn đặt cả điện thoại và laptop lên bàn, bảo Thẩm Thanh Dứu quan sát hai gương mặt trên màn hình.

Độ phân giải của điện thoại không cao, mặt người phóng to hết cỡ hơi nhòe, nhưng đúng là có nhiều nét tương đồng với bức ảnh HD trên laptop.

Thẩm Thanh Dứu so sánh một lát rồi đưa ra kết luận: “Hẳn là một người.”

Hứa Gia Ngôn hưng phấn: “Đúng không? Tôi cũng thấy giống!”

Thẩm Thanh Dứu nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Đây là ai?”

Hứa Gia Ngôn: “Điền Dã á! Là ngôi sao mới về nước! Cũng có thể là bạn học cấp ba của tôi! Là người tôi ngưỡng mộ mà tôi từng kể với anh đó!”

“Nhưng tôi nhớ cậu ấy tên là Điền Tiểu Viên, sao lại biến thành Điền Dã nhỉ?”

~Hết chương 20~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.