Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 30: C30: Chương 30



Người ở đầu dây bên kia tên là Hoắc Bạch Từ – ông chủ của Vân Sơn Cư đồng thời là người bạn thứ hai trong số bạn bè không nhiều lắm của Thẩm Thanh Dứu. Giống Tiền Phi Phàm, y là bạn từ nhỏ của anh, quan hệ giữa hai nhà thân thiết, tên Thẩm Thanh Dứu cũng có phần công của mẹ Hoắc Bạch Từ.

Hoắc Bạch Từ cầm điện thoại, ngồi bật dậy, lấy một chiếc áo len mặc vào, xỏ dép lê, bước ra từ một cánh cửa nhở ở sân sau Vân Sơn Cư, cưỡi xe đạp dựa ở ngoài đi qua con đường nhỏ tới đại sảnh, rồi từ đại sảnh ra tới bãi đỗ xe.

Bên ngoài trời lạnh, Thẩm Thanh Dứu đã cõng Hứa Gia Ngôn ra xe, vừ đặt cậu vào ghế phụ lái thì nghe thấy tiếng phanh xe chói tai bên ngoài xe.

Hứa Gia Ngôn ngủ rồi, Thẩm Thanh Dứu giúp cậu cài dây an toàn, sắp xếp ổn thỏa xong mới nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này Hoắc Bạch Từ đang ngó nghiêng sau lớp cửa kính, Thẩm Thanh Dứu liếc y, hạ cửa sổ xe xuống, hỏi: “Nhìn cái gì?”

Hoắc Bạch Từ: “Tôi nhìn hình như ghế phụ có người thì phải… DM! Có người thật kìa?”

Y nghển cổ muốn nhìn vào bên trong thì Thẩm Thanh Dứu đã chắn lại với dáng vẻ ghét bỏ, để mặc người nào đó hai mắt còn dính nghèn đứng bên ngoài.

Hoắc Bạch Từ không từ bỏ, vẫn cố rướn người nhìn vào: “Ai đấy?”

Thẩm Thanh Dứu: “Hứa Gia Ngôn.”

Hoắc Bạch Từ: “Hứa Gia Ngôn là ai?”

Thẩm Thanh Dứu đang định mở miệng giới thiệu thì Hoắc Bạch Từ cướp lời: “Cậu đừng nói, để tôi đoán! Có phải đối tượng kết hôn làm cậu phát điên đấy không?”

Thẩm Thanh Dứu bác bỏ tin đồn ngay lập tức: “Đừng nghe cậu ta nói linh tinh.”

Hoắc Bạch Từ: “Thế rốt cuộc có phải không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Đúng là đối tượng kết hôn.”

Nhưng không phát điên.

“Thật hả?” Hoắc Bạch Từ còn muốn nhìn kĩ xem đối tượng kết hôn trong truyền thuyết của Thẩm Thanh Dứu trông như thế nào thì thấy anh giơ lên một thứ – bóng đèn?


Hoắc Bạch Từ nhìn bóng đèn không phù hợp với địa vị của của Thẩm Thanh Dứu, ngẩn ngơ mười mấy giây mới hỏi: “Cái gì đây?”

Thẩm Thanh Dứu: “Lúc nãy trong điện thoại tôi nói rồi, tôi muốn mua đèn đá trong sân nhà cậu, sợ cậu không tìm thấy nên lấy bóng đèn xuống xem như đánh dấu, cậu về tìm đi, gửi đèn đá thiếu bóng kia cho tôi.”

Cái gì?

Hoắc Bạch Từ nghe anh nói xong, đứng tại chỗ không trả lời.

Có lẽ Thẩm Thanh Dứu không muốn ở lại lãng phí thời gian, bỏ bóng đèn vào ngăn kéo, đóng cửa xe, đánh lái nghênh ngang rời đi.

Hoắc Bạch Từ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi một đợt gió lạnh nữa thổi tới khiến y hắt xì, lúc này mới như sống lại, lập tức thò tay vào túi lấy điện thoại ra, gọi cho Tiền Phi Phàm mới liên lạc cách đây không lâu.

Dường như Tiền Phi Phàm còn chưa ngủ, vừa nhận cuộc gọi đã hỏi: “Sao thế? Hơn nửa đêm rồi.”

Hoắc Bạch Từ nhìn đèn xe ngày càng xa, như thể bị bóng đèn trong tay Thẩm Thanh Dứu rút hết trí thông minh, cảm thán với giọng điệu ngớ ngẩn: “Thẩm Thanh Dứu… hình như điên thật rồi.”

Bạn bè không có bí mật, huống chi bạn bè Thẩm Thanh Dứu chỉ có tổng cộng hai mống, xem như quá hiểu nhau, mọi người một truyền hai, hai truyền ba, tất cả đều biết đến sự tồn tại của Hứa Gia Ngôn.

Chỉ có Hứa Gia Ngôn không biết.

Lúc này cậu ngồi trên xe Thẩm Thanh Dứu ngủ say, dọc đường đi không tỉnh lại lần nào, đến khi thức dậy đã là sáng hôm sau.

May mắn hôm nay là ngày nghỉ, không cần dậy sớm.

Hứa Gia Ngôn nằm im trên giường một lúc, đang định vào phòng vệ sinh rửa mặt thì nhận ra mình nằm trong phòng Thẩm Thanh Dứu.

Hôm qua về nhà thế nào, không cần nghĩ cũng biết là công lao của anh.

Thói quen là một điều kì lạ, đối với một chuyện nào đó, lần một lần hai có thể cảm thấy mới lạ, nhưng đến lần thứ ba đã cho người ta cảm giác tự nhiên hóa.


Hứa Gia Ngôn nhớ khi còn nhỏ mình rất sợ nước, sau đó ông nội dẫn cậu tới bể bơi tập thể trong thị trấn học bơi lội, thực hiện lặp đi lặp lại vài động tác, thế mà như hòa làm một với dòng nước, cậu cảm nhận được sức nổi đồng thời khắc phục nỗi sợ hãi. Tứ chi mặc sức vẫy vùng, cậu có thể tự do chìm xuống đáy nước, cũng có thể dễ dàng trồi lên mặt nước, giống một con cá chứ không phải một người sợ nước.

Ban đầu Hứa Gia Ngôn cảm thấy áp lực vì Thẩm Thanh Dứu giúp đỡ, sau đó hai người tâm sự, trở nên thân thiết hơn, loại giúp đỡ ấy như biến thành tự nhiên, trở thành một bộ phận trong cuộc sống ở chung của hai người. Không biết từ bao giờ, cùng không biết từ phút giây nào, hoặc như mỗi phút mỗi giây trong quá khứ, mối quan hệ giữa bọn họ đã gần hơn theo dòng thời gian trôi đi.

Hứa Gia Ngôn xuống giường, đang định về phòng thay quần áo, nhưng vừa ra khỏi phòng ngủ của Thẩm Thanh Dứu, đi đến phòng khách tầng ba đã thấy cạnh sô pha có thêm một thứ không phù hợp với trang trí của toàn bộ tầng ba?

Nó là không hợp với trang trí tầng ba không bằng nói là không hợp với trang trí của cả biệt thự.

Hứa Gia Ngôn không hiểu biệt thự với phong cách trang trí hiện đại đơn giản lại thêm một chiếc đèn đá ba, bốn chục cân là sự kết hợp kim cổ kiểu gì?

Là kiến thức của cậu hạn hẹp? Không biết giới trang trí đã tiến bộ tới mức này?

Hơn nữa sao cậu cứ cảm thấy đèn đá này quen mắt nhỉ?

Hứa Gia Ngôn quên mất ý định ban đầu, ngồi trước đèn đá ngắm nghía, bệ đèn còn dính bùn đất chưa khô, chao đèn phong cách điêu khắc nhân vật của Tô Đại Chương.

Đây chẳng phải…

“Đây chẳng phải đèn đá trong sân Vân Sơn Cư hay sao!?”

“Ừ.”

Hứa Gia Ngôn bất cẩn nói lên tiếng lòng, vừa lúc Thẩm Thanh Dứu ra khỏi phòng làm việc, tiện thể trả lời luôn.

Hứa Gia Ngôn nghe thấy tiếng bèn quay đầu, hỏi: “Sao đèn lại ở đây?”

Thẩm Thanh Dứu không đáp lại, im lặng đứng sau cậu.

Hứa Gia Ngôn chớp mắt: “Chẳng lẽ liên quan tới tôi?”


Thẩm Thanh Dứu vẫn không nói gì, nhưng biểu cảm đã cho thấy đúng là có liên quan đến cậu.

Hứa Gia Ngôn nhớ mang máng hôm qua sau khi Kiều Mộc Sâm và Điền Tiểu Viên ra về, cậu có bảo Thẩm Thanh Dứu ra sân tìm chiếc đèn đá này, cậu còn phổ cập kiến thức về hàm ý của bản điêu khắc trên chao đèn cho anh, chuyện sau đó cậu không nhớ lắm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là cậu đã thiếp đi. Chẳng lẽ cậu không ngủ?

Không đúng? Tuy tửu lượng của cậu không cao nhưng đâu đến mức uống hai chén đã không nhớ gì cả.

Hứa Gia Ngôn trầm tư suy nghĩ, nghĩ thế nào vẫn không nhớ rốt cuộc hôm qua ở Vân Sơn Cư đã xảy ra chuyện gì. Cậu đang định hỏi Thẩm Thanh Dứu, nhưng anh không muốn giới thiệu, chỉ nhìn chiếc đèn đá mang ý nghĩa “hôn nhân thuận lợi, hạnh phúc mỹ mãn” và nói: “Mua đã mua rồi, cứ đặt ở đây đi.”

“Mua?!” Hứa Gia Ngôn kinh ngạc.

Thẩm Thanh Dứu: “Nếu không sao nó xuất hiện ở đây được?”

Hứa Gia Ngôn: “Đây là tác phẩm của ngài Tô Đại Chương đấy, cứ… cứ thế mà mua?”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu: “Khá đẹp.”

Lúc đầu Hứa Gia Ngôn cảm thấy kinh ngạc, lúc này lại cảm thấy vui vẻ: “Anh cũng cảm thấy đẹp?”

Thẩm Thanh Dứu nhìn đàn đá với hai nhân vật điêu khắc rất ống động, trả lời bằng giọng điệu chân thành: “Đúng là không tồi.”

Nếu anh cảm thấy đẹp, mua về đặt ở nơi nào là quyền của anh.

Hứa Gia Ngôn không nói thêm nữa, đứng lên về phòng rửa mặt sạch sẽ rồi thay quần áo bình thường hay mặc để quét dọn.

Nói là làm theo giờ nhưng trên thực tế, công việc của cậu không vất vả như thế, đại khái bởi biệt thự của Thẩm Thanh Dứu không có nhiều người ở, không gian hoạt động mỗi ngày cũng có hạn nên diện tích tuy lớn nhưng vẫn sạch sẽ.

Hơn nữa dụng cụ dọn dẹp nhà Thẩm Thanh Dứu đều chạy bằng điện, Hứa Gia Ngôn chỉ cần chờ robot quét nhà làm việc xong thì cầm chổi dọn lại những góc nó không chạm tới là được.

Nhiều lúc Hứa Gia Ngôn cảm thấy công việc của mình quá nhàn, cho nên cuối tuần thường cố gắng tìm gì đó làm thêm, thời gian làm thêm giờ sẽ không tính phí.

Đương nhiên Thẩm Thanh Dứu chẳng so đo với cậu mấy tiếng đồng hồ, nhưng cậu làm vậy để lương tâm không cắn rứt.

Với những nơi như phòng khách hay nhà ăn có thời gian sử dụng nhiều, hoặc gian gác mái chỗ sân có mái che, cậu thường quét dọn cuối cùng.

Nói là gác mái chứ thật ra rất rộng, nằm ở nóc nhà, có cửa sổ kính trong suốt, tuần trước Hứa Gia Ngôn lên dọn chỗ này vốn không có gì, thế mà hôm nay lại thấy một cây đàn dương cầm tam giác màu đen đặt ở chính giữa căn phòng?


Dương cầm?!

Hứa Gia Ngôn như phát hiện lục địa mới chạy vọt lên cầu thang, vây quanh dương cầm thoạt nhìn mới tinh, đi hết một vòng thì chạy thẳng xuống tầng ba, đứng trước cửa phòng làm việc, ngó đầu vào.

Thẩm Thanh Dứu đang đứng trước một chiếc tủ cạnh cửa, thấy cậu tìm mình thì bước tới hỏi: “Sao thế?”

Hứa Gia Ngôn không nói gì, có có hai mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào anh.

Trong đôi mắt kia tràn ngập ngôn ngữ không cần nói cũng có thể đọc hiểu, giống như anh là bầu trời sao hay mặt trăng giữa những đám mây.

Thẩm Thanh Dứu bị ánh mắt ấy nhìn đến nỗi hơi xấu hổ, che miệng hắng giọng rồi hỏi: “Sao thế?”

Hứa Gia Ngôn: “Anh biết đàn dương cầm?”

Thẩm Thanh Dứu trả lời dứt khoát: “Biết.”

Hứa Gia Ngôn: “Thật á?”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu.

Ánh mắt Hứa Gia Ngôn càng sáng ngời, vô cùng ngưỡng mộ cảm thán: “Anh giỏi ghê!”

Trong suy nghĩ của Hứa Gia Ngôn, những kĩ năng như đàn dương cầm và ca hát là thiên phú, đây cũng là nguyên nhân Hứa Gia Ngôn ngưỡng mộ Điền Tiểu Viên. Hiện tại biết Thẩm Thanh Dứu đàn được dương cầm, cậu như thấy anh ngầu hơn bao nhiêu.

Cậu hỏi xong thì quay lên gác mái dọn dẹp tiếp.

Thẩm Thanh Dứu nhìn theo bóng lưng dần biến mất, giơ tay khép cửa phòng làm việc từ khi Hứa Gia Ngôn bắt đầu công việc làm theo giờ chưa bao giờ đóng lại.

Không những khép mà còn khóa trái.

Khóa xong, anh đi qua đi lại mấy lượt, như đang tự hỏi một vấn đề khó giải quyết.

Ví như một người trưởng thành hai mươi tám tuổi, chỉ với mười lăm buổi cơ bản hồi lớp hai thì học lại đánh đàn dương cầm có khó không?

~Hết chương 30~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.