Hứa Gia Ngôn bất ngờ trở về đúng là tạo niềm vui cho Thẩm Thanh Dứu, nếu anh không bị cậu bắt quả tang đang luyện đàn thì còn vui gấp đôi.
Thoạt nhìn Hứa Gia Ngôn gầy hơn một chút, đôi tay vốn không tinh tế nay còn thô ráp hơn, tuy đã cố gắng tỏ ra hào hứng nhưng vẫn không giấu được nét mệt mỏi khi chịu áp lực trong thời gian dài.
Thẩm Thanh Dứu hỏi cậu ăn cơm chưa, biết cậu mới ăn một cái bánh mì trên máy bay thì dẫn cậu về phòng ngủ, sau đó xuống tầng dặn dì Vương chuẩn bị ít đồ ăn.
Trong phòng ngủ, Hứa Gia Ngôn thay đồ ngủ rồi nằm dài trên giường.
Từ năm ngoái, Hứa Gia Ngôn đã dọn từ phòng khách tầng hai lên phòng Thẩm Thanh Dứu. Tuy cậu không ở đây nhiều nhưng không biết từ bao giờ, nơi này đã chứa đầy dấu vết của cậu.
Trên tấm ga giường là gối đầu thuộc về cậu, giữa chồng tạp chí cậu đọc không hiểu là bách khoa toàn thư về điêu khắc, phòng quần áo treo âu phục sang quý cắt may tinh tế và âu phục giá rẻ không đến ba trăm tệ, còn có áo thun treo cạnh sơ mi trắng, quần jean treo cạnh quần âu.
Đồ vật ở đây chênh lệch nhiều nhưng được đặt cạnh nhau, trông hòa hợp lạ thường.
Hứa Gia Ngôn ôm gấu bông Thẩm Thanh Dứu mua tặng mình, mơ màng nhắm mắt lại. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm thấy Thẩm Thanh Dứu về phòng, anh vốn bước đi bình thường, dường như nhận ra cậu ngủ nên bước chậm lại, tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Hứa Gia Ngôn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện ngủ, cố gắng mở mắt nhìn anh cười.
Thẩm Thanh Dứu thấy cậu vẫn tỉnh nên lại gần nằm xuống bên cạnh, ôm cả cậu và gấu bông vào lòng. Bọn họ đã lâu không gặp, hơn nữa còn một tuần không liên lạc, hẳn là có nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này ôm nhau lại giống như đã nói rất nhiều điều.
Hứa Gia Ngôn không có nhiều thời gian ở thành phố A, qua một đêm, cậu vội vàng quay lại thành phố S để theo ông Tô mang tác phẩm của mình ra nước ngoài.
Tác phẩm của Hứa Gia Ngôn là một bức tranh sơn thủy, từ sáng tác đến hoàn thiện đều do chính tay cậu thực hiện. Bức tranh ấy được trưng bày giữa phòng triển lãm như thể kéo khung cảnh từ thời thiên thu xa xưa tới trước mặt mọi người. Tác phẩm nhìn từ xa trông như núi sông hùng vĩ, đến gần lại tinh tế sắc nét, giữa hồ là một chiếc thuyền nhỏ chở ông lão mặc áo tơi thả cần câu cá, khuôn mặt ông lão rõ ràng chỉ nhỏ như hạt bồ đề nhưng lại được Hứa Gia Ngôn điêu khắc sinh động như thật, giống một vị tiên đầy lòng nhân ái đứng giữa làn mây.
Sản phẩm này một khi được trưng bày sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn của người trong giới.
Ngay cả ông Tô cũng không ngờ cậu có bản lĩnh như thế, vốn tưởng cậu có chút bản lĩnh, ai ngờ lại thâm sâu như vậy.
Hứa Gia Ngôn nắm chắc cơ hội lần này đồng thời giữ lại mặt mũi cho ông Tô.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cậu, giới điêu khắc như mặt hồ yên ả bất ngờ náo nhiệt hẳn lên, Hứa Gia Ngôn từ một thợ mộc vô danh trở thành nhà điêu khắc thế hệ mới nổi danh chạm tay là bỏng.
Chẳng qua người ngoài đánh giá thế nào, giới điêu khắc ca ngợi ra sao đều không ảnh hưởng tới hướng phát triển của Hứa Gia Ngôn. Được mọi người tán thưởng đương nhiên khiến cậu vui vẻ, nhưng dù sao cậu vẫn không quên công việc của mình, vẫn theo ông Tô, sửa chữa các tác phẩm điêu khắc hư hại từ phương xa gửi tới.
Sau đó ông Tô đã quyết định di dời phòng làm việc về thành phố A đồng thời giao toàn quyền quản lý cho Hứa Gia Ngôn. Phòng làm việc cũ ở thành phố S không đóng cửa mà để lại cho anh em Trình An và Tiểu Mao tự kinh doanh.
Cứ tưởng về thành phố A, công việc của Hứa Gia Ngôn sẽ nhẹ nhàng hơn, song từ việc chọn địa điểm đến trang trí đều tự cậu làm lấy, công việc càng bù lu bù loa hơn.
Trong một phòng ở Vân Sơn Cư.
Thẩm Thanh Dứu, Hoắc Bạch Từ và Tiền Phi Phàm tụ tập theo thường lệ.
Ba người quen biết nhiều năm, tính cách lại như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Cả ba tụ tập chẳng có gì để nói, nhưng tình bạn không thoái hóa theo thời gian nên thi thoảng lại hẹn một bữa để tránh việc quên mặt lẫn nhau.
Tiền Phi Phàm cầm điện thoại lướt trang web điêu khắc, nhìn đi nhìn lại tác phẩm của Hứa Gia Ngôn không dưới mười lần, mỗi lần đều phải phát ra một thành ngữ tán thưởng.
Nếu là những lần trước thì Thẩm Thanh Dứu đã bảo hắn im miệng từ lâu, hôm nay thái độ lại khác thường, không những lắng nghe mà còn rót trà cho hắn.
Tiền Phi Phàm lại khen ngợi tài điêu khắc của Hứa Gia Ngôn xuất thần nhập hóa, cầm chén trà Thẩm Thanh Dứu rót cho uống một ngụm, do dự một lát mới hỏi: “Cậu và Hứa Gia Ngôn rốt cuộc có phải đang yêu nhau không đấy?”
Thẩm Thanh Dứu nghe câu hỏi này thì nhíu mày: “Có ý gì?”
Tiền Phi Phàm: “Tôi nhớ lúc ấy cậu tiếp cận Tiểu Hứa có phải đơn giản chỉ muốn yêu đương với cậu ấy đâu.”
Hoắc Bạch Từ không ngờ còn có chuyện này, đặt chén trà xuống hóng hớt: “Là sao?”
Tiền Phi Phàm: “Cậu không biết hả? Ông Thẩm vì muốn Thẩm Thanh Dứu mau tìm đối tượng kết hôn mà quyết định giao bốn mươi lăm phần trăm cổ phần cho cậu ấy, nếu không có ích lợi dụ hoặc, một người như cậu ấy sẽ đồng ý để Tiểu Hứa ở nhà hay sao!”
Hoắc Bạch Từ trợn mắt há mồm, nhìn Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Thật à?’
Thẩm Thanh Dứu nhìn hai người bạn, không phủ nhận, dù sao đúng là có chuyện này, anh đang định gật đầu thì lại nghe Tiền Phi Phàm nói tiếp: “Đừng nói gì, dù cậu có nhận cổ phần của ông Thẩm hay không thì đừng thừa nhận ngay lúc này!”
Hoắc Bạch Từ tò mò: “Tại sao?”
Tiền Phi Phàm: “Cậu không biết? Cảnh này trong phim dễ gây ra hiểu lầm nhất, chẳng may ba chúng ta thảo luận ở đây lại bị Hứa Gia Ngôn nghe thấy thì làm sao bây giờ?”
Tối nay đúng là Hứa Gia Ngôn sẽ tới, cậu vốn định ăn tối cùng Thẩm Thanh Dứu và bọn họ, nhưng bên công ty nội thất gọi tới rồi kéo cậu sang trao đổi.
Hoắc Bạch Từ: “Chẳng lẽ trùng hợp như thế, chín rưỡi Tiểu Hứa mới đến mà, làm sao đột nhiên xuất hiện được, đm!” Hoắc Bạch Từ còn chưa dứt lời, vừa ngẩng đầu đã thấy Hứa Gia Ngôn đứng ở cửa phòng?!
Hai người họ Hoắc, Tiền kinh hãi, đều nhìn về phía Hứa Gia Ngôn, trăm miệng một lời hỏi: “Cậu tới từ bao giờ?”
Hứa Gia Ngôn: “Mười phút trước.”
Hai người họ Hoắc, Tiền lại hoảng hốt: “Thế cậu nghe được những gì rồi?”
Hứa Gia Ngôn khó hiểu, trả lời: “Bốn mươi lăm phần trăm cổ phần.”
Thế là nghe hết rồi còn gì!?
Tiền Phi Phàm lập tức cảm thấy không ổn, đang định đứng lên giải thích với Hứa Gia Ngôn thì thấy biểu cảm của cậu thay đổi, lùi lại vài bước rồi chạy ra ngoài.
Từ khi Hứa Gia Ngôn xuất hiện, Thẩm Thanh Dứu đã không mở miệng, chỉ im lặng cúi đầu, không biết nhìn cái gì, giờ phút này thấy Hứa Gia Ngôn chạy thì cau mày đi theo.
Hai người họ Hoắc, Tiền nhìn nhau, cảm thấy hỏng rồi, Tiền Phi Phàm vỗ đùi hỏi Hoắc Bạch Từ: “Cậu nói xem, liệu bọn họ có chia tay vì chuyện này không?”
Hoắc Bạch Từ: “Không thể nào?”
Tiền Phi Phàm: “Tại sao không thể, cậu chưa xem mấy tiểu thuyết ngược tâm bao giờ à? Hai nhân vật chính đều chia tay vì loại hiểu lầm này, bất kể to hay nhỏ, nói chung là do giải thích không rõ ràng nên mới chia tay, một lần chia tay kéo dài trên mười năm, không đến mười năm không gặp lại nhau, nhưng mười năm nữa Thẩm Thanh Dứu sắp bốn mươi tuổi rồi! Fuck.” Tiền Phi Phàm nói tiếp, “Chẳng lẽ vì một câu của tôi mà bọn họ thành “gương vỡ lại lành, bên nhau tuổi xế chiều” hay sao?”
Hứa Gia Ngôn và Thẩm Thanh Dứu một trước một sau, đúng là khung cảnh thường có trong phim.
Nếu lúc này có thêm tuyết hoặc mưa thì có lẽ còn có không khí yêu đương dằn vặt như mô tả của Tiền Phi Phàm.
Nhưng đêm nay bầu trời quang đãng, bên cạnh mặt trăng treo trên bầu trời là muôn ngàn vì sao.
Hứa Gia Ngôn thở hổn hển chạy tới cạnh xe ông Tô giao cho mình, kéo cửa ghế lái, lấy một túi giấy trên ghế phụ lái.
Thẩm Thanh Dứu cách cậu không xa, chờ cậu lấy được túi giấy thì đã đi đến bên cạnh.
Hai người đều thở hổn hển, chẳng hiểu ra làm sao.
Thẩm Thanh Dứu: “Em chạy cái gì?”
Hứa Gia Ngôn lấy một cây kem sắp tan trong túi giấy, ảo não trình bày: “Em mua kem cho anh, vừa nãy mải hóng chuyện mà quên mất!”
Thẩm Thanh Dứu nhìn cây kem ốc quế màu hồng phấn, cau mày hỏi: “Thế cũng không cần vội, dây giày tuột rồi kìa, em không chú ý à? Nhỡ ngã thì sao?”
Anh vừa nói vừa ngồi xuống thắt dây giày cho cậu. Hứa Gia Ngôn chờ anh đứng lên, đang định đưa kem cho anh nhưng nhận ra xung quanh không có chỗ rửa tay nên vẫn cầm và đưa tới bên miệng anh.
Tiền Phi Phàm và Hoắc Bạch Từ lo lắng chạy ra, kết quả nhìn thấy cảnh tượng này thì đồng thời dừng bước.
Tiền Phi Phàm chần chờ một lúc lâu mới hỏi: “Hướng phát triển của kịch bản này hơi lạ nha?”
Hoắc Bạch Từ vỗ vai hắn: “Cũng có thể là hướng suy luận của cậu không đúng.”
~Hết chương 60~