Một ngày mới lại bắt đầu. Ngoài trời những giọt mưa rơi rả rích, trong căn phòng ấm áp, trên chiếc giường màu trắng rộng lớn, Khánh Anh cười nhẹ ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc của nó. Đôi mắt bất giác di chuyển lên phía trên trán nó, miếng gạc đã thấm một màu đỏ thẫm. Hắn ngước lên hôn nhẹ vào trán nó. Đôi mắt nó cử động rồi từ từ mở ra. Trước mắt nó chính là hắn. Thực sự là hắn! Nó cười nhẹ rồi vùi đầu vào lòng hắn ôm chặt lấy người hắn.
Hắn cũng cười rồi cúi đầu xuống hôn lên mái tóc nó, hương thơm này hắn rất nhớ!
Nằm yên trong lòng hắn một lúc lâu sau đó như nhớ ra điều gì, nó chống tay dậy chúi đầu ra phía sau lưng hắn, sờ nhẹ lên vết bầm ở gáy hắn, rồi quay lại nhìn hắn nói nhỏ:
" Có đau không? "
Hắn vuốt lọn tóc xõa xuống trước mặt nó rồi lắc đầu. Nó lại tiếp tục hỏi:
" Tại sao hôm đó lại bỏ đi? "
" Anh không muốn em phải khó xử chọn lựa giữa anh và Fin " - hắn nhìn vào mắt nó như dò xét
" Anh nghĩ em có tình cảm với Fin nên tránh mặt em? "
Hắn gật gật đầu. Nó nhìn hắn một lúc rồi lại ôm chặt lấy hắn:
" Bây giờ thì khỏi phải nghĩ nhiều nữa, đúng không? " - Nó ngước đầu lên nhìn hắn cười rồi lại nhíu mày - " Nhưng mà từ nay về sau anh không được vì em mà gặp nguy hiểm nữa "
Hắn sờ nhẹ lên trán nó rồi gật đầu:
" Vậy em cũng không được để mình bị thương nữa "
Nó đưa ngón út ra trước mặt hắn, hắn bật cười gõ nhẹ lên đầu nó rồi ôm chặt nó vào lòng, nói:
" Anh yêu em "
Giọng nói hắn ấm áp đến kì lạ, nó nở một nụ cười hạnh phúc nhìn hắn rồi đột nhiên nó ngồi bật dậy:
" Á. Người anh vẫn chưa hết sốt đâu. Để em mang cháo lên cho anh rồi uống thuốc nữa "
Khánh Anh cũng kéo chăn ra ngồi dậy, giữ lấy tay nó khi thấy nó đang quay người đi.
" Để anh đi với em "
" Anh còn mệt mà " - An Vy hơi nhíu mày nói
" Sợ em bỏ trốn " - Hắn cười nhẹ rồi khoác vai nó đi ra phía cửa. Nó bữu môi một cái rồi cùng hắn đi xuống.
Dưới chân cầu thang, Thái Điệp, Bảo Nam, Kevin, Ngọc Ngân, Leo đã đứng sẵn cả ở đó nghiêm nghị nhìn lên. An Vy giật bắn nhìn qua hắn mếu máo:
" Sao em có cảm giác bỏ nhà theo trai bị bắt quả tang thế này? "
Khánh Anh lắc đầu không hài lòng nhìn nó:
" Đây là nhà chồng em mà "
Chữ " Chồng " mà Khánh Anh nói ra nhẹ nhàng như không lại làm nó đỏ cả mặt lên. Nó lườm hắn một cái:
" Sao anh có thể nói với bộ mặt tỉnh như vậy chứ? "
" Nè nè, hai người còn không chịu xuống đây à? Còn to nhỏ chuyện gì nữa đấy? " - Bảo Nam không đợi được nữa mà lớn tiếng gọi.
Khánh Anh bật cười rồi khoác vai nó đi xuống, còn nó thì khép nép nhìn mấy con người phía dưới.
" Nè cậu... " - Thái Điệp vừa nhìn thấy bọn nó đi xuống gần vội lên tiếng ngay
" Khoan khoan, Ken đang bị sốt, vào ăn trước đã " - Nó vội cắt ngang lời Thái Điệp rồi kéo nhanh hắn vào phòng ăn
" Rain làm em nghi ngờ quá " - Ngọc Ngân nhìn theo hai đứa nó gãi gãi cằm
" Chị cũng nghĩ như em hả? " - Thái Điệp bật cười nhìn Ngọc Ngân
" Nghi ngờ chuyện gì? " - Kevin dí sát mặt Ngọc Ngân khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ mà đi vào ánh mắt Ngọc Ngân lại trở thành một nụ cười nguy hiểm. Cô hắng giọng một cái rồi cũng chạy tuột vào bên trong.
" Linda nhà mình trưởng thành rồi " - Leo bật cười khoác vai Kevin
" Là nhà tớ " - Kevin đẩy tay Leo ra rồi cũng đi vào.
Leo nghe xong thì tắt luôn nụ cười hậm hực nhìn Kevin rồi quay qua Thái Điệp Bảo Nam làm mặt đáng thương.
" A tao cũng chưa ăn sáng, đói quá chồng " - Thái Điệp vội quay sang nhìn Bảo Nam
" Vậy đi thôi " - Bảo Nam kéo tay Thái Điệp đi vào bỏ lại một mình Leo đang lườm nguýt hậm hực.
" Tôi là ai giữa cuộc đời này " - Leo lắc đầu than thở rồi cũng đi vào bên trong.
Bàn ăn đã dọn lên rất nhiều món ngon còn riêng hắn thì phải ăn cháo để hạ nhiệt, nó còn khoác lên người hắn một cái áo khoác dày.
Mọi người ăn uống vui vẻ cho đến lúc Kevin lên tiếng:
" Tập đoàn Huỳnh Thị có lẽ sẽ không trụ vững đâu "
" Bọn họ hành động nhanh vậy? " - Khánh Anh hơi ngước lên nhìn Kevin
" Lần trước An Thị vừa mất một nguồn vốn nhanh như vậy đã có thể phục hồi sao? " - Bảo Nam hơi nhíu mày khó hiểu
" Đó chắc có lẽ là lí do vì sao Key một tuần nay không đến trường " - Ngọc Ngân tiếp lời
" Em không hiểu tại sao An Thị và Hoàng Thị lại muốn thu mua tập đoàn Huỳnh Thị nữa. Em đã từng nghe ba mẹ kể về chuyện trước đây, bình như bọn họ là người hợp tác với nhau mà " - Thái Điệp vừa nói vừa không quên nhiệm vụ ăn
" Mọi người đang nói chuyện gì thế? " - An Vy kéo kéo tay áo hắn hỏi nhỏ
Hắn làm bộ mặt nghiêm túc rồi cúi đầu nói vào tai nó:
" Làm thế nào để thu mua hết đùi gà rán trên thị trường, loại thực phẩm cần loại bỏ "
" Nè " - Nó bực bội đánh vào tay hắn quát lên làm mọi người giật mình nhìn lại
Hắn bật cười nắm lấy tay nó đang cầm đùi gà đưa lên bỏ vào miệng nó rồi quay sang Kevin:
" Anh thấy thế nào? "
" Trước mắt vẫn chỉ nên theo dõi tình hình " - Kevin nhìn hắn nói
" Sở dĩ An Thị có thể vượt qua là nhờ một công ty nước ngoài đầu tư vào, công ty này là đối tác với KML. Maris cũng đã điều tra được, chủ tịch công ty đó chính là cậu ruột của Key. - Leo khoanh tay dựa người vào thành ghế.
" Cái chuyện Hoàng Thị và An Thị muốn thu mua tập đoàn Huỳnh Thị là chuyện sớm muộn rồi. Key từng nói với em chuyện này là vì trả thù " - Ngọc Ngân nhìn Kevin nói
" Cái này thì em biết " - An Vy đột nhiên lên tiếng làm mọi người đều quay lại nhìn
" Cậu biết gì, Rain? " - Thái Điệp nhìn nó hỏi
" Em từng nghe ba mẹ của anh Key đã chết trong một vụ tai nạn xe. Nhưng không rõ nguyên nhân. Anh ấy vẫn luôn nói lớn lên sẽ đi tìm những kẻ đã hại ba mẹ anh ấy " - An Vy thuật lại
" Vậy bác Vũ Hiên không phải là ba ruột của Key? " - Bảo Nam
" Đó là chú của anh ấy " - Thái Điệp nói thêm
" Dù sao thì chuyện này cũng còn nhiều điều chưa rõ. Cứ để xem tình hình " - Kevin
" Anh có tính giúp Key không? " - Khánh Anh lên tiếng nhìn Kevin
Kevin chỉ nhìn vào mắt Khánh Anh rồi cả hai không nói gì thêm nữa. An Vy thì không hiểu gì nên ngồi ăn từ đầu đến cuối chẳng thèm quan tâm nữa. Mọi người lại tiếp tục ăn uống vui vẻ.
----------------------
" Thành ý mà cậu muốn gửi cho tôi là như vậy? " - trong một gian phòng của một quán cà phê có một cô gái tức giận hét lên.
" Huỳnh Thị có ngày hôm nay đừng trách ai cả, mà hãy về tự hỏi lại ba mẹ cô trước đây đã làm ra chuyện gì sẽ tốt hơn " - Một cô gái ngồi vắt chéo chân ngước lên nhìn Hải My. Người đó không ai khác chính là Dĩ Mai.
" Cậu nói vậy là có ý gì? " - Hải My vẫn tức giận nhìn Dĩ Mai
" Mọi chuyện thành ra như ngày hôm nay hãy về tự hỏi ba mẹ cậu đi " - Dĩ Mai đứng dậy đi ra, cô khẽ quay lại nhìn rồi bỏ đi.
Hải My lắc đầu rồi nhanh chóng trở về nhà. Ba mẹ cô đã ngồi sẵn trên sofa kế bên là Hải Minh.
" Rốt cuộc chuyện này là sao? " - Hải My đi tới gần phía ba mình
" Con ngồi xuống đi " - Ba cô thở dài rồi nói tiếp - " Năm xưa ba và An Nhất Tùng cùng Hoàng Vũ Trọng cùng nhau lập nghiệp. Bọn ta đã gầy dựng công ty trong suốt năm năm ở nước ngoài. Sau đó một ngày, bao nhiêu vốn của công ty đều không cánh mà bay mất. Công ty trên đà phá sản không cách này cứu được. Ông ngoại con lúc đó hay tin mới gọi ba về để lại hết tài sản cho ba và mẹ con. Bọn ta trở về nước không lâu thì Hoàng Vũ Trọng cùng phu nhân ông ấy đã chết trong một vụ tai nạn, nguyên nhân là do có kẻ đã cố tình cắt đứt dây thắng. Từ đó An Nhất Tùng luôn xem ba như cái gai trong mắt. Ông ta vẫn luôn nghĩ ta chính là kẻ lấy trộm vốn của công ty sau đó bỏ trốn về nước lập nghiệp một mình và cố ý giết chết vợ chồng Hoàng Vũ Trọng "
" Thật quá đáng mà " - Hải My tức giận đập bàn
" Trước giờ con vẫn không hiểu vì sao Key lại thay đổi như vậy. Giờ thì Con đã hiểu rồi " - Hải Minh nói rồi cúi đầu đi lên phòng.
Đúng lúc một người mặc một bộ vest đen đi vào:
" Hôm nay Chủ tịch An lại muốn đến bàn về vấn đề thu mua công ty ạ "