Trì Ngữ Mặc ngủ đến tự tỉnh dậy, mở đôi mắt ra, đầu đau, không nhớ gì, lật người, nhìn thấy Lôi Đình Lệ.
Cô lạ thường mở căng đôi mắt, nỗ lực hồi tưởng lại chuyện tối qua
Cô chỉ nhớ Lâm Miễu khuyên cô hiến thân, những thứ khác, không có một chút đoạn trí nhớ nào cả
Ông trời của tôi ơi, cô sẽ không muốn uống rượu nữa
Lật bỏ tấm chăn thảm bên cạnh mình, cha, quần áo cô đều không có mặc, khỏa thân à
Nhưng, hình như, ở chỗ đó không có cảm nhận khác lạ.
Cô tối qua ngủ với Lôi Đình Lệ rồi hay là chưa ngủ à?
Cô nhẹ nhàng cẩn thận lật bỏ tấm chăn bên cạnh anh ấy
Anh ấy là có mặc áo, quần cũng mặc rồi. Còn là chiếc quần ngủ rất dài
“Đang nhìn cái gì thế, có muốn anh cởi bỏ hết để em nhìn rõ hơn” giọng nói của Lôi Đình Lệ nổi lên
Cô giật mình một cái, lập tức hạ xuống, quan sát sắc mặt của anh ấy
Nhưng, anh ấy một chút biểu cảm đều không có, yên tĩnh dè dặt nhìn cô
Mặt cô phút chốc đỏ lên, “chúng ta, tối qua, cái đó rồi à?”
Lôi Đình Lệ bật cười một tiếng, “quả nhiên uống say đãng trĩ rồi. Em còn nhớ tối qua nói cái gì không?”
Cô nói gì, cô có thể nhớ được mới lạ đó, nhưng mà nhìn biểu cảm đó của anh ấy, chẳng lẽ lại nói cái gì không nên nói sao
“Lôi tổng, anh đừng cáu giận, tôi say khi uống rượu say rồi sẽ nói lung tung, không phải là thật lòng” Trì Ngữ Mặc xin lỗi trước, nói chung là sẽ không sai
Ánh mắt của anh ấy lạnh xuống, biết ngay mà, cô ấy tỉnh dậy sẽ không chịu thừa nhận
“Vì vậy, nói lời như làm bạn gái của anh, cũng là giả phải không?” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nhìn cô
Lại còn có chuyện làm bạn gái nữa à, cô hôm qua thật sự to gan, âm thầm tự cho bản thân một lời khen
“Cái đó, là thật” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng nói, không biết rằng tô hôm qua có nói ra lời cầu xin của cô không, bay giờ nói lại một lần nữa sẽ không quá bất ngờ chứ.
“Lôi tổng...”
Lôi Đình Lệ vốn dĩ nhìn cô ấy không phủ nhận, sắc mặt dễ coi hơn chút, nhưng câu Lôi tổng, lại khiến anh cau mày lại, “là bạn gái của anh rồi vẫn gọi Lôi tổng? Anh không có hứng thú quan tâm đến quy tắc ngầm của nhân viên”
“Hứ, Đình Lệ?” Trì Ngữ Mặc gọi
Anh nhớ đến dáng vẻ cô ấy gọi anh Đình Lệ tối qua, có chút cảm giác rung động nóng bừng bừng, âm thanh cũng mềm xuống, “em tối qua nói uống rượu rồi, vì vậy không có chuẩn bị tốt, bây giờ chuẩn bị xong chưa?”
Không chuẩn bị tốt? vì vậy bọn họ không làm à?
Cô mất công cởi bỏ quần áo rồi
“Về sau em uống say rồi, những điều này anh đừng tin. Uống rượu say là lúc em chuẩn bị rồi”
Lôi Đình Lệ cốc lên trán cô, “chính xác là làm rồi, lần sau tiếp tục nghĩ lung tung, anh không quản em chuẩn bị hay chưa chuẩn bị xong”
Vì vậy, bọn họ ngoài chút bảo hộ cuối cùng đó ra, cái gì cũng làm rồi?
Cô làm sao lại cảm thấy bản thân mình bị thiệt thòi chứ, “em lần mò anh rồi hay chưa?”
Lôi Đình Lệ sắc mặt có mấy phần khác lạ, nhìn lên khuôn mặt vô tội lại muốn thăm dò của cô ấy, nắm lấy tay của cô, ấn lên trên phần bụng của anh, “em là nói như thế này, vậy thì em chưa có”
Trong lòng cô có cảm giác lạ thường
Anh ấy sẽ không phải sáng sớm muốn phát sinh quan hệ với cô chứ, muốn rút tay lại, lại không dám, dù sao thì cách cả tấm chăn mà, cũng không có cái gì
Chỉ là, Lôi Đình Lệ nhìn thấy ánh mắt cảu cô quá kỳ lạ
Anh dịch chuyển qua chỗ cô, khuôn mặt trước mặt bản thân phóng lớn
Cô không dám hít thở mạnh, cũng không có động đậy, lông mi rung lên liên tục, may mắn sao điện thoại reo lên, cô nhanh chóng bật dậy, cuốn lấy tấm chăn một hơi tóm lấy điện thoại trên bàn, không quản là điện thoại của ai, nhanh chóng ấn nút nghe máy, chỉ sợ đối phương tắt đi mất.
Lôi Đình Lệ cau mày, liếc nhìn cô, sự tức giận tuôn chảy trong mắt của anh
Anh ngồi dậy, bỏ đi
Trì Ngữ Mặc rướn dài cổ nhìn anh ấy biến mất trước mặt cô, thở dài một hơi, “alô”
“Tối qua như thế nào rồi?” Lâm Miễu quan tâm hỏi
“Tớ uống say rồi, cái gì cũng không nhớ nổi nữa, nhưng mà, hình như không làm” Trì Ngữ Mặc nửa câu sau kìm nén giọng xuống nói
Lâm Miễu đã đoán được rồi, “đã trong dự tính, sau cậu uống say rồi là điên, bây giờ làm sao rồi? Lôi Đình Lệ còn muốn phong tỏa cậu không?”
“Anh ấy không nói, tớ nhìn sắc mặt của anh ấy vẫn ổn, không lạnh không nhạt nhẽo, vẫn không biết được anh ấy nghĩ thế nào?”
“Bà cô nội của tôi ơi, cậu chú tâm chút à, giao du với Lôi Đình Lệ cậu không bị thiệt đâu, thật sự đó. Anh ta một người đàn ông hoàn mỹ như thế à, lần sau, giới thiệu cho tớ quen biết quen biết, để tớ còn cùng cậu lên trời à”
“Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, cậu cẩn thận sau khi lên trời ngã xuống, chết càng thảm” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở
“Không phải nhỏ mọn sao, tớ không xinh bằng cậu, thân hình không như cậu, tính cách không như cậu, còn sợ tớ cưỡng đoạt anh ta nữa?”
“Tùy ý, cứ lấy đi, được rồi, tớ không nói với cậu nữa à, tớ còn phải dậy nấu bữa sáng nữa, hôm qua đồng ý làm cháo hải sản, tớ bây giờ hải sản đều không có mua, dập máy trước đây” Trì Ngữ Mặc dập điện thoại, nhìn thấy chiếc áo sơ-mi trên sàn nhà, hình như là của cô
Từ khi nào mà bị cô ném xuống sàn nhà vậy à?
Nỗ lực nhớ lại, một chút ấn tượng đều không có
Từ trong vali lấy ra quần áo vào trong phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại, chuẩn bị tắm xong mặc lên, nhìn thấy bản thân mình trong gương, ngờ nghệch luôn tại chỗ
Trên cổ cô, trên xương quai xanh, trên ngực, và cả trên chân, đều có vết tích màu đỏ, đều là do Lôi Đình Lệ gây ra?
Anh ấy nhìn vô cùng cấm dục, bình thường cũng rất lạnh lùng, cô cảm thấy, cho dù có làm chuyện đó, anh ấy cũng sẽ chuyện công giải quyết công, nhưng mà, rõ ràng là không phải thế à...bọn họ trước khi chuyện công giải quyết công, chắc đã mất không ít thời gian
Một khi nghĩ tới là do Lôi Đình Lệ tạo nên, cô cảm thất đặc biệt băn khoăn, hít sâu một hơi, thở ra.
Chẳng lẽ, cô trên con đường làm bạn gái của anh ấy một đi không trở lại sao?
Nhanh chóng, cô mở vòi hoa sen, tắm một lúc, không biết là do tâm lý sử dụng, cứ cảm thấy dính nhớp nháp, tắm xong rồi, lau khô cơ thể, mặc lên quần áo, đánh răng, rửa mặt, cố lên, hít một hơi lớn, quay người, mở cửa.
Lôi Đình Lệ đứng trước cánh cửa, mặt lạnh nhìn cô
Cô vẫn còn chưa có kịp phản ứng, anh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô
Trong khoang miệng của anh vị kem đánh răng tươi mát xông thẳng hơi thở của cô, Trì Ngữ Mặc trong chốc lát không biết làm sao, sững sờ không động đậy.
Anh nâng cằm của cô lên, mạnh mẽ hỏi: “em tắm khóa trái cửa làm cái gì, phòng ai à. Trên người có chỗ nào anh chưa nhìn qua chưa xờ mó qua, lần sau không chuẩn khóa cửa nữa, nghe thấy không hả?”
“Em...em...thói quen rồi” Tri Ngữ Mặc gượng gạo giải thích
Một khi nghĩ tới anh ấy cái gì cũng đều làm rồi, tim không điều khiển đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ ửng lên