“Sao con lại giúp cho Hồ Đình?” Hồ Nhã Huệ hỏi một cách khó hiểu.
“Tôi không phải là giúp Hồ Đình, tôi chỉ đang giúp cho bạn gái của mình làm điều cô ấy muốn, nhưng bà yên tâm, giờ cô ấy không muốn cãi cho Hồ Đình nữa, chỉ là đang cần thời cơ thôi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
Hồ Nhã Huệ thật sự không thể ngờ Lôi Đình Lệ có thể nói thẳng trước mặt bà rằng Trì Ngữ Mặc là bạn gái mình, đây là lần đầu tiên anh công nhận ai đó là bạn gái.
Không ai hiểu con bằng mẹ, có thể thấy được Lôi Đình Lệ thật sự thích Trì Ngữ Mặc.
Bà liền nở nụ cười hiền từ khi nãy, giấu đi cảm xúc trong mắt đến khi mà chính bản thân cũng không cảm nhận thấy, “Mới khi nãy mẹ có nói chuyện với nha đầu đó rồi, nó đúng là một cô gái dễ mến, ở cạnh nó mẹ thấy rất dễ chịu, thoải mái, vậy hai đứa cứ hẹn hò yêu đương, có điều gì cần thì lại nói với mẹ nhé.”
“Ừm.” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng.
“Còn nữa, con có muốn tài sản của ông ngoại không?” Hồ Nhã Huệ hỏi thẳng.
“Không quan trọng, số tiền đó đối với tôi không bằng làm một cái dự án.”
Hồ Nhã Huệ lại nở nụ cười, trong mắt bà toàn sự tự hào và yên tâm, “Dì của con rất muốn có được nó, chồng và con dì ấy đều theo lương nhà nước, cũng chẳng đầu tư làm ăn gì, chỉ dựa vào cổ phần của Hồ gia mà sống, họ rất để tâm đến số tài sản đó, nhiều lúc nói chuyện khó nghe, con thông cảm cho họ nhé.”
Lôi Đình Lệ nhếch khóe miệng nhưng trong mắt lạnh băng, nói chuyện hàm ý, “Làm gì cũng có cái cữ của nó thì mới không tự đưa mình vào rắc rối. Hôm nay đến đây thôi, tôi đưa cô ấy ra ngoài đi ăn sáng.”
“Hả? Mẹ cầm nhiều đồ ăn sáng lắm, đủ cho hai đứa ăn.” Hồ Nhã Huệ nhìn sang chiếc cặp lồng bà mang đến.
Lôi Đình Lệ vẫn ngầu ngầu, nói, “Cô ấy muốn ăn bánh bao khay.”
Hồ Nhã Huệ, “...”
Hẳn bà không vui trong lòng, cặp lồng cháo hải sản này do bà đích thân dậy sớm nấu 2 tiếng đồng hồ, trong đó toàn là tinh hoa, cũng là tình cảm của một người mẹ.
Nhưng rõ ràng là phần tình cảm đong đầy của bà chẳng bằng một câu muốn ăn bánh bao khay của Trì Ngữ Mặc.
Bà đố kỵ, kiềm chế, không vui, thậm chí là ganh ghét, cảm giác như thứ quan trọng nhất bị người khác cướp đi mất.
Nhưng bà vẫn nở nụ cười, “Tiểu Mặc còn trẻ người, đúng là nên chăm sóc kỹ một chút, tiếc là ông ngoại con giờ vẫn còn ở bệnh viện không thì mẹ thật lòng muốn đưa nó đi loanh quanh xem thành phố Khang Lãng này.”
“Sẽ có cơ hội thôi, hai ba hôm nữa con sẽ đưa cô ấy đến thăm ông ngoại, vậy đi, chúng con còn nhiều chuyện lắm.” Lôi Đình Lệ nhìn đồng hồ.
Hồ Nhã Huệ thấy anh đã đuổi bà đi hai lần rồi, còn là trước khi mà Trì Ngữ Mặc trở ra.
Bà có một dự cảm, Tiểu Lệ đoán được bà đã nói gì với Trì Ngữ Mặc nên không muốn để cho hai người tiếp tục gặp mặt.
Một câu Trì Ngữ Mặc muốn ăn bánh bao khay thôi, mục đích chính là muốn nhắc bà rằng anh rất thích Trì Ngữ Mặc, câu làm gì cũng có mức độ kia có thể là đang nói cho bà nghe.
Đứa con trai này, sâu không thấy đáy, còn suy tính hơn cả ba nó, không thể đoán biết được.
“Vậy mẹ đi nhé, nếu đã thích nó thế lần sau đưa về nhà nhé, đừng để con bé chịu ấm ức đấy.” Hồ Nhã Huệ dịu giọng nói.
“Ừm.” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng.
Trì Ngữ Mặc bước ra khỏi phòng.
Cô vốn định cứ chờ đến lúc Hồ Nhã Huệ rời đi nhưng nghĩ lại, Hồ Nhã Huệ đi rồi Lôi Đình Lệ mà vào thì sao? Cô mà đóng cửa chắc chắn anh sẽ giận, hơn nữa, không đi ra tiễn rất bất lịch sự cho nên đành phải ra luôn.
“Cháo hải sản hai đứa còn cần không?” Hồ Nhã Huệ hỏi Lôi Đình Lệ trước khi rời đi.
“Không cần đâu.” Lôi Đình Lệ thẳng thừng nói.
Hồ Nhã Huệ cho dù tính tình có ôn hòa đến đâu, sắc mặt bà cũng hiện rõ vẻ không vui, bà bước tới lấy chiếc cặp lồng.
Trì Ngữ Mặc nhìn ra Hồ Nhã Huệ không thoải mái liền cười nói, “Woa, có cháo hải sản ạ, nghe đã thấy muốn nhỏ nước miếng rồi, dì giỏi thật đấy, con vẫn luôn muốn học nấu cháo hải sản đấy.”
Trong ánh mắt của Hồ Nhã Huệ phút chốc lướt qua sự khinh bỉ, đứa con gái này đang cố tình giả bộ thấu tình đạt lý trước mặt Đình Lệ sao?
Bà cúi thấp đầu không để ai nhìn thấy, tự điều chỉnh lại bản thân 3 giây mới nói, “Nếu con muốn học thì lần sau dì dạy cho con, nếu muốn nấu được bát cháo hải sản ngon, canh hầm và đồ hải sản phải biết cách chế biến.”
“Vậy thì tốt quá rồi, phúc ba đời con mới được theo học bếp trưởng như dì ấy, chắc chắn con sẽ chăm chỉ học tập ạ.” Trì Ngữ Mặc cười đáp.
Hồ Nhã Huệ cười rồi cầm lấy cặp lồng định ra về.
“Em muốn ăn cháo hải sản?” Lôi Đình Lệ hỏi.
Trì Ngữ Mặc không biết khi nãy giữa họ có xảy ra chuyện gì không, Lôi Đình Lệ bỗng hỏi vậy, cô cũng ngây ra một lát.
Giọng điệu của câu nói mà khác đi, ý nghĩa của cả câu cũng khác.
Nếu như dùng giọng điệu hỏi han và gương mặt bình thản thì là ý hỏi cô có muốn đi ăn cháo hải sản không.
Nếu như sẵng giọng và biểu cảm coi thường thì đang mỉa mai cô không biết tự lượng sức, ăn mày đòi xôi gấc.
Cô quan sát vẻ mặt của Lôi Đình Lệ, rất bình tĩnh, rất thả lỏng.
Cô gật gật đầu, “Cháo dì nấu chắc chắn sẽ rất ngon đấy.”
“Không muốn ăn bánh bao khay nữa à?” Lôi Đình Lệ phản vấn.
Cô lại nhớ lại chuyện khi trước Lôi Đình Lệ nói không muốn ăn cháo hải sản, lẽ nào là Lôi Đình Lệ muốn ăn bánh bao khay?
“Có thể vừa ăn cháo hải sản vừa ăn bánh bao khay mà, hai món này mà ăn với nhau, tuyệt cú mèo đó.” Trì Ngữ Mặc cố không đắc tội bên nào.
“Ừm.” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng, quay lại nhìn Hồ Nhã Huệ, giọng điệu vừa khách sáo vừa xa lạ nói, “Cháo cứ để lại đi, vất vả rồi.”
Trì Ngữ Mặc đoán chắc chắn giữa hai mẹ con họ có chuyện.
Cho dù Lôi Đình Lệ vẫn luôn ngầu ngầu như vậy, cảm xúc cũng hay lạnh tanh như thế nhưng khi nói chuyện với bà nội, vẫn có thể cảm nhận được tình cảm thân mật giữa hai bà cháu, cho dù có hay đùa quá đáng nhưng vẫn thấy bà cháu luôn tình cảm.
Nhưng, Lôi Đình Lệ và mẹ của anh thì không gần gũi cũng chẳng tình cảm, thậm chí còn có thể thấy giữa họ có một khoảng cách lớn.
Hồ Nhã Huệ đặt lại chiếc cặp lồng lên bàn, “Vậy mẹ đi trước nhé, tiểu Mặc, khi nãy dì còn nói với tiểu Lệ đấy, đợi ông ngoại của nó khỏe đôi chút, dì đưa con đi loanh quanh chơi, con rảnh rỗi khi nào thì điện cho dì nha.”
“Vâng, con cảm ơn dì, để con tiễn dì.” Trì Ngữ Mặc mở cửa tiễn Hồ Nhã Huệ ra về.
Cô đoán Hồ Nhã Huệ sẽ có lời muốn nói với cô, còn là về chuyện gì, trong lòng cô cũng đã rõ.
Hồ Nhã Huệ là dạng người nhìn thì ôn hòa vô hại, thực chất trong lòng suy tính khá nhiều thứ mà không bao giờ để lộ ra mặt. Nếu so với nhân vật hậu cung tranh đấu ngày xưa thì bà ấy chắc chắn phải là Boss, ha ha.
“Tiểu Mặc, tính khí của tiểu Lệ không được tốt cho lắm, con phải nhường nó nhé.” Hồ Nhã Huệ dặn dò.
“Dạ.”
“Chẳng ai hiểu con bằng mẹ, nó nhìn thì chín chắn trưởng thành vậy thôi, thực ra cũng mới hai mươi mấy tuổi, nhiều lúc không biết bản thân muốn gì, rất dễ bị những thứ mới lạ làm mờ mắt, cũng giống như hoàng đế Khang Hy đấy, khi còn trẻ đã có tiếng, khi đó hình như cũng thích kiểu con gái lanh lanh, lạ lạ.
Ha ha.
Trì Ngữ Mặc muốn ngửa đầu cười lớn, cô biết ngay Hồ Nhã Huệ sẽ kiếm cô nói mấy chuyện này, đuôi cáo có muốn giấu thì cũng vẫn lòi ra thôi.
Cô nói thuận theo ý của Hồ Nhã Huệ, “Đúng rồi ạ, mỗi lứa tuổi theo đuổi những thứ khác nhau mà.
Cứ như Khang Hy, khi còn niên thiếu tính cách vẫn như con ngựa bất kham nên mới bị những cô gái hoạt bát thu hút, nhưng tiếp xúc lâu ngày mới hiểu ra được cô gái nào có tính tình ôn hòa, khí khái hơn người lại có thế lực gia đình mới đủ tư cách làm mẫu nhi thiên hạ.
Chưa nói, người có quyền có thế, cứ phải thử các kiểu tính cách thì mới biết được cô gái như thế nào mới là người lý tưởng với họ chứ ạ.”