Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 121



“Nó thì có việc gì được chứ, Dĩ Thuần gọi điện thoại cho nó, nó cũng tắt máy, tôi gọi cho nó cũng tắt máy, Dĩ Thuần hôm nay ở chỗ Tống Nghị Nam qua đêm, không thể về nhà được, nên cố tình gọi điện thoại tôi qua đây coi sao, em gái tôi có việc gì vậy?” Phùng Hương Cầm vừa hỏi vừa chạy đi chạy lại tìm kiếm, ánh mắt sắc bén của bà lập tức hướng nhìn Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc đưa mắt nhìn Phùng Hương Cầm một cái.

Ngày đó bà ta và Phùng Như Ngọc hai người đó toàn bắt nạt cô, dù đã 6 năm không gặp, cô cũng còn ấn tượng sâu đậm, hướng mắt xuống chớp một cái, tiếp tục ăn cơm của mình.

Tần Dương Hải cười nhìn đánh trống lãng, “Không biết nữa, có thể một chút sẽ về ngay.”

Phùng Hương Cầm ngồi xuống đối diện Trì Ngữ Mặc, ánh mắt kì lạ đầy ám khí, “Tôi đã thấy lạ rồi, rõ ràng là đi chung một chiếc xe ra ngoài, sao lại chỉ về có một mình. Tôi sẽ đợi một tiếng đồng hồ, nếu như trong một tiếng Như Ngọc không về, tôi còn có một người em họ, giờ đang làm cục trưởng cục cảnh sát, thế nào cũng có thể giúp được.”

Trì Ngữ Mặc nghe qua đã hiểu, Phùng Hương Cầm chính là cố ý nói cho cô ta nghe, cục trưởng, cũng là cố ý nói ra để đàn áp cô.

Lúc đó khi cô bị nhốt ở trong đồn cảnh sát, người khác không cần ngày nào cũng bị đánh, chỉ mình cô lại bị đánh.

Giờ nghĩ lại, cô đã nghĩ thông rồi, chắc là do Phùng Như Ngọc nhờ người anh họ làm cục trưởng này đây.

Giờ nghĩ lại, chỉ là bỏ rơi Phùng Như Ngọc ở giữa đường, thật là quá nhẹ cho bả rồi.

Phùng Hương Cầm nhìn Trì Ngữ Mặc không thèm để ý tới lời ả, nổi nóng, càng nói lời cay độc, “Tôi nói lão Tần nè, giờ con gái khác họ của ông đang làm gì thế, hình như càng vô lễ hơn xưa thì phải, còn không biết chào hỏi người khác cơ?”

Tần Dương Hải nhìn Trì Ngữ Mặc một cái, nhìn dáng vẻ của Trì Ngữ Mặc chắc chắn sẽ không chào hỏi bà ta.

Trước đây ông có thể ép Trì Ngữ Mặc chào hỏi người khác, nhưng giờ bạn trai của Trì Ngữ Mặc là Lôi Đình Lệ, ông không có cái gan đó, chỉ đành cười đáp: “Mấy năm rồi nó không về, khi ra đi nó còn nhỏ, giờ nhìn ai cũng có chút lạ lẫm.”

“Sao mà mới bây lớn mà như bị chứng đãng trí thế, giống y hệt mẹ nó, nghèo, còn tự cho mình thanh cao, cuối cùng thì sao, chả phải tự mình vả vào mặt mình, xin phép chồng người khác lo hậu sự, còn để lại nghiệp chủng này thật là quá hèn.”

Ánh mắt Trì Ngữ Mặc bỗng trở nên sắc bén, người cô kính trọng nhất là mẹ, bất kể ai đụng chạm đến mẹ cô, cô đều xù lông nhím ra, tiện tay vứt luôn ly rượu vào mặt của Phùng Hương Cầm, mạnh miệng hỏi: “Bà nói ai hèn.”

Phùng Hương Cầm điên tiết đứng lên la lớn, “Phản rồi, phản rồi, lão Tần, nghiệp chủng của ông là chó điên hả?”

Tần Dương Hải khẽ nhăn mày, nhưng cũng làm lơ.

Tuy ông cũng rất kính trọng Phùng Hương Cầm, nhưng là vì chồng của Phùng Hương Cầm làm phó chủ nhiệm bưu cục vệ sinh an toàn thực phẩm, nhưng bình thường Phùng Hương Cầm cứ hay nói bày nói nọ ông, cứ lớn tiếng la hét, ông đã sớm không vừa mắt.

Cho nên không thèm đứng dậy.

Trì Ngữ Mặc lấy miếng thịt sườn kho tàu vứt lên mặt của Phùng Hương Cầm, đứng dậy nói: “Bà nói là ai chó điên hả, có biết nói tiếng người không hả, bảo bà ăn thì cứ ăn, không ăn thì cứt đi, ai cho bà cái quyền nói này nói nọ ở đây hả.”

Phùng Hương Cầm lùi một bước chân, chỉ vào Trì Ngữ Mặc, hỏi Tần Dương Hải, “Con gái này của ông ông có quản hay là không, nghiệp chướng mà, trước đó đáng ra không nên thả nó từ trong nhà lao ra, nên tử hình, để nó chết đi.”

Giờ Trì Ngữ Mặc mới rõ, tại sao trong đồn cảnh sát đó, người khác không cần chịu đòn, còn cô ngày nào cũng bị đánh đập, trên mặt ngày ngày đều là vết bầm tím.

Thì ra là do Phùng Như Ngọc và Phùng Hương Cầm bảo anh em họ gì đó của chúng làm.

Thù cũ nợ mới cộng dồn vào, cô liền ném nguyên mâm trứng gà vứt vào người của Phùng Hương Cầm.

Phùng Hương Cầm kêu lớn chạy ra ngoài, giận dữ điên máu hét, “Trì Ngữ Mặc, mày đợi đó cho tao.”

Trì Ngữ Mặc bưng canh bí đao nấu sườn lên.

Phùng Hương Cầm không dám la lớn nữa, nhanh chóng chạy ra cửa.

Bảo mẫu chạy tới thu dọn sàn nhà.

Tần Dương Hải nhăn mày đứng dậy, hằn hằn giọng, nén cơn giận nói, “Tiểu Ngữ à, dù sao bà ta cũng là trưởng bối.”

“Trưởng bối gì, trưởng bối của ông hay là của tôi, bà ta chỉ vào mặt con gái ông chửi mẹ của con gái ông, ông cảm thấy tôi không nên phản đòn sao?” Trì Ngữ Mặc nhanh miệng đáp lại.

“Ba không có ý đó, con không cần đắc tội bà ta, bà ta chỉ là nhanh cái mồm, đừng để trong lòng làm gì.” Tần Dương Hải nhẹ nhàng giải thích.

“Được rồi.” Trì Ngữ Mặc nhấc ghế ra ngồi xuống, “Giờ tôi không để trong lòng, đồ mẹ tôi đâu, tôi lấy xong rồi đi.”

Ở đây, một phút cô cũng không muốn ở.

Người ở đây không ai hoan nghênh cô, bắt nạt cô, cô hà cớ gì ở lại đây cho người ta ức hiếp.

“Vậy được thôi, con về nghỉ ngơi trước, trễ tí mình liên lạc lại với nhau.” Tần Dương Hải nói với ngữ khí ôn hòa, đi lên lầu.

Cô cúi đầu xuống, hít một hơi, khống chế tính khí của mình,

Tần Dương Hải lấy ra một cái hộp, đưa cho Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc mở ra, bên trong có một số hình cũ: Của mẹ cô, của cô, mẹ cô đang ôm cô.

Nhìn khuôn mặt và nụ cười hiền lành dịu dàng của mẹ, trong lòng cô cảm thấy có gì đó chua xót, có gì đó cay cay.

Ngoài hình ảnh ra, còn có một cái bình đựng hương liệu.

Cô nhớ mẹ cô hay mang bình này bên người.

Mẹ cô thường hay bỏ vào đó những đồ vật nhỏ xinh, tuy chả phải cái gì đáng giá, nhưng nó gợi cho cô nhớ về những hồi ức ấm áp khi còn bé.

Mẹ cô rất nghèo, nhưng cho dù cuộc sống lúc đó khổ hơn mệt hơn nữa, cũng đều dành đầy tình thương cho cô, luôn khiến cô cảm thấy rằng mình không bao giờ thiếu thốn tình thương.

Cô mở bình đựng hương liệu ra, hít một hơi sâu.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, mùi hương đã lan tỏa đi nhiều, chỉ còn lưu lại một ít mùi hương nhè nhẹ.

Nhưng cô cảm thấy rất xúc động, tròng máy đỏ lên.

Cô cầm lấy cái hộp, không nói lời nào, cứ nhằm hướng cửa mà đi.

Phùng Như Ngọc hai mắt đỏ bừng đứng trước cửa, nhìn Trì Ngữ Mặc, lửa cháy bùng bùng la mắng lớn tiếng: “Cái con nghiệp chủng này, mày giỏi lắm, dám vứt tao giữa đường..”

“Xin bà nói cho rõ ràng, là bà chuẩn bị vứt tôi trước, nếu như không phải bà lòng dạ bất chính, sao tôi có thể để bà giữa đường được.” Trì Ngữ Mặc đáp lại.

“Đó là xe tao, tao không muốn dẫn theo mày, tao có thể không dẫn theo, ai bảo mày trước đó ngồi lên xe tao, giờ mày là ý gì, cướp xe tao, tao đã báo cảnh sát rồi.” Phùng Như Ngọc nói.

Trì Ngữ Mặc nhìn thấy cảnh sát đang qua đây, trong lòng có dự cảm không lành.

Tần Châu cái nơi này đối với cô mà nói chính là cái lò ngục.

Trong đầu của cô chỉ hiện lên duy nhất một người chính là Lôi Đình Lệ.

Cô biết mình rất vô dụng, nhưng, cô một thân một mình sao có thể đấu lại Phùng Như Ngọc với một thế lực ác bá chống lưng chứ.

Cô vừa rút điện thoại ra, điện thoại đã bị Phùng Như Ngọc giật mất, “Cô muốn báo cho bạn trai cô sao? Tôi nói cho cô biết, không còn cơ hội đâu, tôi không lột lớp da cô, tôi không phải Phùng Như Ngọc.”

Tần Dương Hải vội vàng, nếu Trì Ngữ Mặc ở đây xảy ra chuyện gì, theo như tính cách của Lôi Đình Lệ, hắn không ăn thịt ông mới lạ, lập tức nói, “Hồ đồ, đều là người một nhà, cướp xe gì, báo cảnh sát cái gì chứ.”

“Lão Tần tôi nói ông biết, ông đừng có bênh nó, tôi nhất định sẽ giáo huấn nó, để nó ở trong ngục mấy năm. Sẽ không giống như lần trước nghe lời ông thả nó ra nữa đâu.”

Tần Dương Hải biết với tính cách điêu ngoa của Phùng Như Ngọc, vội vàng nói: “Nó là bạn gái của Lôi Đình Lệ, em đừng động vào nó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.