Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 124



Trì Ngữ Mặc mặt mày xinh tươi, nhìn sang anh.

Anh cũng vừa đúng lúc nhìn vào cô, ánh mắt trầm ngâm, rất sâu thẳm, gần như là có thể hút người vào đấy vậy.

Lần này, cô không lẩn tránh.

“Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt anh, em đều cảm thấy anh đang nghĩ gì vậy, nhưng lại đoán không được anh đang nghĩ gì, cho nên sẽ tò mò, lại sợ tò mò, bản thân sẽ rớt vào đấy, cho nên, Lôi tiên sinh thân mến, anh có thể nói em nghe, anh đang nghĩ gì thế?”

Lôi Đình Lệ nhìn vào vẻ mặt lắc đầu nghịch ngợm của cô, trong lòng có chút dịu ý, tiêu tan đi hết sự mệt mỏi của hành trình, nói rằng, “Anh đang nghĩ, một lát em sẽ dẫn anh đi ăn cái gìu? Nhìn mặt của em, không giống là dẫn anh đi ăn sò, tại vì trong mắt em còn mang chút lém lỉnh, anh đoán là, cái gọi là món ngon của em, có thể trên ý nghĩa thông thường không phải là ngon.”

Trì Ngữ Mặc cảm thấy Lôi Đình Lệ không phải là trí thông minh thông thường thật.

Anh có thể phán đoán được như vậy, cô thật lòng muốn cho anh 36 cái like.

“Một lát anh dẫn đi ăn món ăn này tuy có chút hơi dọa người, nhưng rất là ngon miệng thật, hơn nữa, hàm lượng dinh dưỡng rất tốt, ở chỗ khác cũng ăn không được.”

Lôi Đình Lệ nhíu mày, “Em ăn qua rồi?”

“Em lúc nhỏ rất thích ăn, tại vì không biết nó là gì, sau khi lớn lên hiểu chuyện rồi, có chút không thích, nhưng tại vì biết được mùi vị, không đi suy nghĩ, vẫn ăn khá ngon đấy.”

Lôi Đình Lệ có điềm báo không lành, “Không phải là nước tiểu đồng tử nấu trứng gà chứ.”

“Phụt.” Trì Ngữ Mặc lắc đầu, Lôi Đình Lệ là người mắc bệnh sạch, cô lo lắng thật, anh không dám ăn đấy.

“Đi xem trước đã, nếu như anh không dám ăn, chúng ta đi ăn món khác.” Trì Ngữ Mặc nắm tay anh tiếp tục đi vào trong.

Hẻm rất là sâu, rất chật hẹp, vừa bước vào, liền ngửi được các loại mùi hương.

Bây giờ đã chín giờ mấy, người đến đây ăn rất nhiều, rất nhiều chỗ còn phải đợi xếp hàng.

Trì Ngữ Mặc kéo anh đến một trong những quán hàng rong, “Ông chủ, cho tôi một phần, một nửa mùi tiêu, một nửa mùi phô mai.”

“Biết rồi.” Ông chủ nhiệt tình chào đón.

Lôi Đình Lệ nhìn thấy ông chủ múc vài thứ đỏ đỏ xanh xanh vàng vàng vào nồi, trong nồi thêm bơ màu vàng vào, lốp đốp lốp đốp, đại khái rán hết năm phút, ông vớt hết những thứ này ra, bỏ vào trong hộp giấy, hộp giấy một nửa thêm tiêu, một nửa thêm phô mai.

Trì Ngữ Mặc nhận lấy, nói với Lôi Đình Lệ, “Vào đây.”

Lôi Đình Lệ đi theo cô vào đó, Trì Ngữ Mặc bẻ đôi đôi đũa dùng một lần, gắp lấy một miếng mùi tiêu, đưa đến trước miệng anh.

Lôi Đình Lệ nhìn vào cô, “Em không ăn sao?”

“Cũng ăn mà.” Trì Ngữ Mặc bỏ vào miệng, nhai được vài lần, “Uhm, rất ngon, rất lâu chưa thưởng thức được món ngon như vậy.”

Lôi Đình Lệ lại một lần lấy đôi đũa dùng một lần, bẻ đôi, gắp lấy một miếng, bỏ vào trong miệng, nhai một cái, đôi mày nhíu hẳn lên.

Trì Ngữ Mặc cười tít mắt nhìn anh, lại ăn thêm vài miếng.

“Anh đoán thử đây là gì?”

Lôi Đình Lệ buông đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Côn trùng, chắc là đại loại con tằm gì đó, lăn bộn mì rồi rán.”

Trì Ngữ Mặc kinh ngạc, “Anh như vậy cũng ăn ra được.”

“Bên ngoài rất giòn, bên trong rất mềm, mang theo vị hơi ngọt, không có mùi vị đậu hũ, có mùi vị của protein, chắc là côn trùng rồi.” Lôi Đình Lệ phân tích.

“Không ngon sao?” Trì Ngữ Mặc quan sát biểu cảm của anh.

“Có thể lựa chọn không ăn.” Lôi Đình Lệ đáp.

“Anh món này không ăn, em đoán là những thứ khác anh càng không ăn, cái này vẫn gọi là người ta vẫn chấp nhận được.” Trì Ngữ Mặc đóng hộp lại, “Đi, chúng ta đi ăn những món bình thường.”

Anh tuy rằng không ăn, nhưng đối với những món khác anh vẫn khá tò mò, “Món khác thì sao?”

Trì Ngữ Mặc nở nụ cười tươi, “Lúc chúng ta đi ngang qua có thể thấy được.”

Cô đang đi ở phía trước, kế bên thùng rác đang ngồi một người ăn xin bẩn thỉu.

Cô lấy hộp giấy trên tay đặt kế bên người đó, tiếp tục đi về trước.

Lôi Đình quay lại nhìn, nhìn sang hộp giấy đặt dưới đất, trong lòng có một cảm giác lạ lùng.

Thông thường con gái không ăn những thứ này.

Nếu như là bản thân thích ăn, không vì bạn trai không thích mà không ăn.

Cho dù không ăn, cũng sẽ không mang về, càng sẽ không cố ý để dành cho ăn xin.

Trong lòng anh có chút dịu ý, từ trong ví tiền lấy vài tờ một trăm tệ, đặt ở kế bên ăn xin.

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đi chung với cô, sẽ khiến anh muốn làm việc tốt.

Trì Ngữ Mặc nhìn thấy cảnh này, mỉm cười nhìn Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ, cũng chỉ là bề ngoài lạnh lùng mà thôi, trái tim của anh, đều ấm áp hơn so với bất kì người nào.

Cô nắm lấy tay anh, tiếp tục đi, đi đến chỗ đồ nướng thì dừng lại, chỉ vào thức ăn đang nướng, phao câu.

Lôi Đình Lệ nhíu đôi mày, “Thứ này cũng có người ăn sao?”

“Cậu nhóc, cậu không phải là người Tần Châu phải không, thứ này nướng lên là ăn ngon nhất, rất nhiều người đều thích ăn đấy, cậu nhóc bên kia, một người có thể ăn năm xiên, cậu muốn ăn một xiên không?” Ông chủ nhiệt tình chào đón.

Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, hồ nghi, “Em ngày xưa cũng ăn hả?”

Trì Ngữ Mặc cười, không hề trả lời anh, lại gọi món trong bệ cửa sổ.

Lôi Đình Lệ, “...”

“Em cũng ăn qua à?” Anh lạ lùng hỏi, trong mắt có chút thần sắc lạ lẫm.

“Cái này vẫn khá mắc đấy, em ăn không nổi, nhưng, là đặc sản lớn của vùng bọn em, đều nói ăn cái gì bổ cái nấy, cho nên rất nhiều đàn ông đều ăn.” Câu nói đằng sau, Trì Ngữ Mặc nói rất nhỏ tiếng.

Lôi Đình Lệ nghe hiểu ra rồi, “Anh lớn bao nhiêu em không phải biết sao? Em cảm thấy anh cần phải bổ nữa?”

“Không không không không, em không biết.” Trì Ngữ Mặc chỉnh lại.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, tròng mắt vừa đen vừa sáng.

Anh nghĩ ra rồi, lúc cô nhìn thấy, là lúc cô say rượu, lúc đó còn nhõng nhẽo nói cái của anh lớn quá, cô sợ hãi.

Tỉnh rượu rồi, thứ gì cô cũng quên sạch sẽ hết.

Được, được lắm.

Anh đi theo hướng ở phía trước.

.

Trì Ngữ Mặc lập tức đi theo, quàng lấy cánh tay anh, “Sao thế, giận rồi à? Em không phải nói anh nhỏ đâu, em chỉ là nói sự thật, ý nhầm, em nói sự thật không phải nói anh nhỏ, sự thật mà em nói là, em không biết thật.”

Lôi Đình Lệ dừng chân lại nhìn cô, “Anh không có giận, nhưng anh cảm thấy em cần phải tăng cường một chút trí nhớ, mỗi lần say rượu đều có thể quên sạch hết những gì chúng ta làm qua đúng không?”

Trì Ngữ Mặc có điềm báo không lành.

Lúc cô uống say rượu, không lẽ không phải là anh cái gì cũng thấy rồi, mà là, cô cũng cái gì thấy rồi?

Lôi Đình Lệ nhìn vào vẻ mặt hoang mang của cô, bất lực thở một hơi dài, “Ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta đi về, mấy ngày nay ở đây anh có một bữa salon, có chút thời gian.”

“Uhm.” Cô đáp một tiếng.

Cô làm sao từ trong câu nói này phân tích được ý nghĩa không nhất định, tim đập có chút nhanh, não có chút vấn đề, hỏi, “Chúng ta hôm nay ở cùng một phòng?”

“Anh đặt phòng tổng thống rồi.” Lôi Đình Lệ đáp.

“Oh, vậy phòng tổng thống, là một giường, hay là hai giường?” Trì Ngữ Mặc cẩn thận từng tí do thám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.