“Em hi vọng một giường, hay là hai giường?” Lôi Đình Lệ nhìn chằm chằm vào cô, hỏi ngược lại. Trì Ngữ Mặc, “...” Cô phát hiện bản thân tự ném đá lên chân mình, “Tâm trạng em hôm nay không tốt lắm, em sợ sẽ ảnh hưởng tâm trạng của anh.” Lôi Đình Lệ cười rồi. Chỉ là nụ cười này, cô làm sao cảm thấy so với không cười vẫn khiến cô hoảng sợ. Anh xoa tóc của cô, “Một giường ngủ, bữa tối chúng ta làm những chuyện vui.” Trì Ngữ Mặc, “...” Ha ha, ha ha, ha ha, chuyện vui à...cô làm sao cảm thấy, cô có thể sẽ không vui đấy. Anh đi về hướng phía trước. Trì Ngữ Mặc đi theo anh, nhìn qua tiệm cơm Gia Hòa mới hồi thần lại, kéo anh lại, chỉ vào tiệm cơm nằm trong hẻm. Lôi Đình Lệ nhìn thấy cửa tiệm nơi này cũng khá lớn, còn là hai tầng lầu.
“Chúng ta ăn ở đây.” Trì Ngữ Mặc gật đầu, kéo anh vào trong góc ngồi xuống, nhìn một lượt vào thực đơn, nở nụ cười lên, nói với người phục vụ đã qua đến, “Cho chúng tôi món Kinh Điển Lưu Thủy Tịch.”
“Vâng ạ, xin đợi lát.” Phục vụ đi order món. Trì Ngữ Mặc cười ha ha nói, “Tiệm này mở ở đây được ba mươi mấy năm rồi, em lúc nhỏ muốn ăn món Lưu Thủy Tịch ở đây nhất, tại vì gia đình nghèo, mẹ em chỉ có thể lúc sinh nhật em mới dẫn em đến ăn một lần.”
“Uhm, nếu như em thích, anh mua hẳn cái tiệm này.” Lôi Đình Lệ nghiêm túc nói. Cô biết là anh nói thật đấy.
“Lôi Đình Lệ, anh đừng có cứ ra tay hào phóng suốt, sẽ dọa chết em đấy, vật chất rất dễ hấp dẫn người khác, nhưng biến chất cũng rất nhanh, chúng ta không thể có một tình yêu bình thường như bao người khác sao?” Trì Ngữ Mặc nhẫn nại thương lượng. Anh nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô. Ngày xưa, anh cảm thấy thú vị duy nhất của đời người là có thể hưởng thụ được sự thành công của mỗi một hạng mục, đặc biệt là hạng mục mà người ta cảm thấy làm không được, anh sẽ biến nó trở thành hạng mục kiếm được nhiều tiền. Còn tiền lời được bao nhiêu đối với anh, chỉ là số liệu, anh không mấy quan tâm. Tiền của anh, cho dù anh mỗi ngày đều ra tay hào phóng, lãi suất cũng tiêu không hết. Cho nên, anh không có quá nhiều hứng thú với tiền lắm. Nhưng, cô xuất hiện rồi. Anh muốn cô tiêu tiền của anh, để cô tiêu tiền của anh, cũng trở thành một trong những sở thích của anh. Nhưng, cô quá đặc biệt.
“Đàn ông không phải là nên kiếm tiền cho phụ nữa tiêu sao? Đây không phải là vật chất, hơn nữa vốn dĩ nam nữ là mối quan hệ không bình đẳng. Cấu tạo cơ thể của nam và nữ đã định sẵn người nam là kẻ xâm lược, người nữ là bị kẻ bị xâm lược, người nam trong lúc hưởng thụ đồng thời người nữ lại phải đi một vòng ở quỷ môn quan, có thể phải chịu một vết dao, với nguy cơ sức khỏe và thân hình bị biến đổi, em xứng đáng nhận.” Lôi Đình Lệ nghiêm túc nói. Cô lần đầu tiên nghe được lý luận như thế này, còn là từ miệng của một người đàn ông nói ra, rất là mới mẻ, rất giống như là giáo sư đang giảng bài vậy, “Không được, em vẫn chưa phải là vợ anh mà.”
“Chí ít, bị xâm lược rồi, không phải sao? Vậy thì nên nhận được bồi thường.”
“Không, vẫn chưa bùng nổ chiến tranh mà?” Trì Ngữ Mặc cười đùa nói. Anh nhìn vào khuôn mặt tinh tế của cô, “Bỏ đi, chuyện của sau này sau này tính, anh cho thì em nhận đi.”
“Em không cần đâu, lúc em cần thì sẽ hỏi anh lấy.” Trì Ngữ Mặc nhìn sang tay phải, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Phục vụ bưng trà đến.
“Lôi Đình Lệ anh dùng thử, trà ở đây cũng rất ngon, là trà hoa quả, chua chua ngọt ngọt, rất khai vị.” Trì Ngữ Mặc giới thiệu, chủ động bưng một ly đặt trước mặt Lôi Đình Lệ, vẻ mặt rất là cần cù. Lôi Đình Lệ bất lực, cầm lấy ly trà, nhẹ nhấp một ngụm.
“Ngon chứ.” Trì Ngữ Mặc hỏi. Anh nhìn thấy vẻ mặt hăng hái của cô, uống đến không nỡ buông tay, nhìn sang phục vụ hỏi, “Trà hoa quả này của các cậu mua ở đâu thể?”
“Chuyện này cũng không rõ lắm.”
“Hỏi quản lý của các cậu thử, cho tôi hai cân, sau đó nói tôi nghe làm sao pha.” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi. Phục vụ vẫn chưa đáp, thì liền nhìn thấy Trì Ngữ Mặc lắc cả đầu, “Em biết là anh cũng cảm thấy ngon mà.”
“Theo lý thuyết mà nói, anh rất không thích uống đồ chua.” Lôi Đình Lệ đem trà trong ly mình đổ cho Trì Ngữ Mặc. Cô lạ lùng nhìn vào anh, “Vậy tại sao anh lấy hai cân?”
“Em không phải thích sao?” Lôi Đình Lệ nói như lời lẽ đương nhiên. Trì Ngữ Mặc, “...” Cô bị anh hấp dẫn rồi, lấy tiêu chuẩn phụ nữ nhìn đàn ông, anh tuyệt đối trọn điểm. Phục vụ nhìn thấy Lôi Đình Lệ cũng đỏ cả mặt, lễ phép hỏi, “Thực khách, anh muốn từng món từng món lên, hay là cùng nhau lên.” Trì Ngữ Mặc nhìn thấy thời gian không sớm nữa, “Cùng nhau lên đi.” Phục vụ lui xuống. Chưa đến một lát, đẩy một chiếc xe qua đến. Trước tiên là một cái nồi, trong nồi đang sôi sục, bốc sương khói lên.
“Là đá khô à?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Là đá khô.” Phục vụ giải thích, lên món đầu tiên, “Hoa Khai Phú Quý.”
“Thật ra là sà lách với ba chỉ bò, lần trước lúc chúng ta tự nấu ăn qua, để ba chỉ bò vào trong sà lách mà ăn.” Trì Ngữ Mặc nói với Lôi Đình Lệ. Lôi Đình Lệ gật đầu. Phục vụ đưa lên món thứ hai, “Cát Tường Như Ý.”
“Ha ha.” Trì Ngữ Mặc cười, múc một chén Cát Tường Như Ý vào chén, bưng đến trước mặt Lôi Đình Lệ, “Lúc chúng ta qua tết ở Tần Châu, có những món ăn nhất thiết phải ăn, thịt gà, thịt vịt, thịt cá, thịt heo, măng, còn có đậu hũ, đậu hũ ki, Cát Tường Như Ý chính là làm những món này thành cơm nắm, lấy nhân gói vào trong, không cần làm nóng, trực tiếp có thể ăn.”
“Văn hóa Tần Châu của bọn em rất có ý nghĩa.” Lôi Đình Lệ cúi đầu nhai một miếng, vẫn ăn được. Phục vụ đưa món thứ ba lên, “Gia Hữu Tam Bảo.” Phục vụ đọc tên món ăn ra, Lôi Đình Lệ nhìn sang Trì Ngữ Mặc, đợi cô nói. Anh phát hiện, nghe cô giải thích nguồn gốc món ăn rất hay, còn khá là có ý nghĩa.
“Đình Lệ, anh đoán thử, Gia Hữu Tam Bảo là gì?” Trì Ngữ Mặc hỏi. Lôi Đình Lệ nhìn vào trong dĩa, dùng giấy bạc gói lại, anh không nhìn được bên trong, lắc đầu.
“Tần Châu là quê hương của cá và gạo, ở Tần Châu còn có một thứ, là nổi tiếng nhất đấy, rất nhiều khách nơi khác đến Tần Châu thông thường đều mua ăn, chính là ngọc trai. Những người thời xưa, chính là nhờ nuôi ngọc trai để kiếm sống.”
“Cho nên, là hào sông?” Lôi Đình Lệ cắt ngang lời nói của Trì Ngữ Mặc.
“Trong Tam Bảo, anh chỉ nói đúng được một thứ.” Lôi Đình Lệ giơ một tư thế tay nói tiếp.
“Phần lớn phụ nữ Tần Châu đều rất cần cù, mỗi lần đến lúc tết, trong nhà sẽ giết một con heo, nhưng, khẳng định là ăn không hết, một phần tặng cho ba mẹ, một phần tặng cho nội ngoại, một phần tặng cho họ hàng bạn bè, một phần để dành hết tết đãi khách, còn phần lớn thịt sẽ xử lý thành xúc xích, thịt mặn, thịt xông khói, và ba rọi, cho nên, Nhị Bảo là thịt heo.”
“Vậy Tam Bảo là gì?” Lôi Đình Lệ lại hỏi.
“Phụ nữ Tần Châu đó.” Nói đến đây, Trì Ngữ Mặc ngại ngùng cười.