Cô có một dự cảm, anh nói là thật,. Trong tâm cô có chút cảm giác rất lỳ lak.
Biết là không thể trốn tránh được nữa rồi, cô cũng không còn chờ đợi.Nhưng, cô hình như cũng không còn từ chối như trong suy nghĩ.
Trong não âm thanh ù ù cả đi, không thể tập trung được.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, đi theo anh ấy vào trong phòng rồi.
Là một căn phòng Vip rất hào nhoáng hoa lệ, chỉ có một chiếc giường.Nhưng, bồn tắm rất lớn, bồn tắm chiều ngang dọc cũng phải bốn mét – hai mét, phía bên cạnh còn có một chiếc giường nhỏ, ở bên cạnh cửa sổ, đặt quang minh chính đại là đồ kích dục.
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô muốn baidu một chút, xem người con gái khác khi người yêu của họ muốn phát sinh quan hệ, thì họ thường làm gì”
Nhất là cô chưa từng yêu ai bao giờ, lại nghĩ, nếu như tình trạng của cô so với những người khác không giống nhau thì sao.
Nếu như cô và Lôi Đình Lệ bắt đầu mối quan hệ một cách bình thường, cô nghĩ, cô sẽ cự tuyệt. Bởi vì, vẫn chưa tới mức thích hợp để cô có thể yên tâm giao phó bản thân mình cho anh.
Nhưng, cô và anh vốn bắt đầu bên nhau bởi vì những điều khó có thể đoán được.
Mà, nếu như hôm nay không có anh, cô chắc cũng phải ngồi tù vài năm cũng nên.
Nếu như kiểu gì cũng sẽ phát sinh, có cố kháng cự, cũng chỉ là muộn vài ngày mà thôi.
Sớm phát sinh, sớm phục hồi.
Cô cũng nghĩ thoáng rồi, cởi bỏ y phục, bắt đầu tắm.
Bởi vì không có quần áo để thay, cho nên chỉ quấn mỗi chiếc khăn.Đem quần áo của cô giặt, phơi ở ngoài ban công.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cô hít sâu, nhìn qua lỗ hổng kính mắt mèo trước, là Lôi Đình Lệ.
Vẫn chưa mở cửa, mặt đã đỏ ửng lên rồi.
Tiếng chuông cửa lại vang lên.
Cô cố lấy hết dũng khí, mở cửa phòng ra.
Lôi Đình Lệ đứng ở trước cửa, đôi mắt đen tuyền có chút gì đó kích động, tiến vào trong, ôm lấy eo của cô dùng chân đóng cửa lại.
Lòng bàn tay của anh ấy rất nóng, chạm vào da thịt của cô đều tỏa nhiệt nóng bừng.Còn nóng bỏng cả hơn chính là đôi mắt của anh ấy, dường như muốn làm tan chảy cô ra vậy.
“Anh, đồ dùng, anh mua xong rồi à?” Trì Ngữ Mặc hỏi không được tự nhiên cho lắm.
Anh ấy cúi đầu, hôn nhẹ lên gương mặt của cô một cái, âm giọng có chút khàn: “Đợi anh.”
“Ồ.”
Anh ấy thả cô ra, đặt túi đồ lên trên bàn trà, đi vào trong phòng tắm.
Trì Ngữ Mặc dồn hết tầm nhìn vào túi đồ trên bàn, rất hiếu kỳ, anh ấy mua cái gì, nhưng lại cũng sợ nhìn thấy đồ mà anh ấy mua, có chút gì đó lo lắng, sợ hãi và còn cả xấu hổ.
Tốt nhất, mở tivi lên, chuyển đổi tầm suy nghĩ của bản thân.
Một lúc sau, Lôi Đình Lệ bước từ nhà tắm ra.
Anh ấy chỉ quấn một chiếc khăn tới bùng bụng, để lộ ra một cơ thể cơ bắp và từng múi cơ bắp hiện ra rất rõ ràng.
Anh ấy vào lúc này, so với vẻ lạnh lùng của anh ấy hoàn toàn không giống nhau.
Anh ấy lúc nào rất nguy hiểm, mạnh mẽ, hoang dã.Đồng thời, lại có chút đong đầy lực bộc phát, so với ấn tượng ban đầu của cô dành cho anh hoàn toàn không giống.
“Xem đồ dùng chưa?” Lôi Đình Lệ hỏi.
Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Thật ra, không cần dùng, đau một chút là đủ mà.”
Trong ánh mắt của anh ấy lại càng tăng thêm thương xót.Khi cô uống say, ánh cảm nhận rõ ràng được sự kháng cự và nỗi lo sợ của cô.” Bởi vì là lần đầu của em, anh không muốn để cho em có một ấn tượng không tốt.”
Trì Ngữ Mặc có chút cảm động.
Rất ít người đàn ông khi muốn được thỏa mãn lại đi có thể nghĩ cho cảm nhận của phái nữ, vẫn còn có thể nhịn được vài ngày chính là muốn được cho đối phương có một đêm hoàn mỹ.
Trong tim cô, có chút dao động, gật đầu.
“Cái đó...anh tự tìm cách đi, em không am hiểu.”Cô quyết định giao phó cho anh, nếu như anh đã không muốn cho cô ấn tượng không tốt, thì chắc chắn sẽ không làm hại tới cô.
Anh hướng về phía cô bước tới.
Cô thẳng lưng, không để cho bản thân mình lùi ra sau.
Anh ôm cô lên, nhẹ nhàng đặt lên trên giường.
Gối lún xuống.
Cô thấy anh rất đẹp trai, cũng có thể là do ảnh hưởng của ánh đèn, gương mặt anh không hề có khuyết điểm, hoàn mỹ ba trăm sáu mươi độ.
Thật không nghĩ được rằng cô và Lôi Đình Lệ có ngày hôm nay.
Cô vẫn còn nhớ khi anh và cô mới quen nhau, anh rất bài trừ cô, kể cả chiếc xe nào mà cô ngồi vào, anh cũng đều bắt Lý Hạo rửa sạch.
Cô, bây giờ có được gọi là phản công không?
Anh cũng nằm tới bên cạnh cô, tay tự nhiên đặt lên eo cô.
Hai người dựa rất sát nhau, cô đều có thể cảm thật được thân nhiệt phát ra từ phía bên cơ thể anh rồi. Không khí trong phòng, tràn ngập là hơi thở của anh, như bao trùm khắp cô.
Anh cúi đầu, chạm vào môi cô.
Nhiệt độ môi anh rất cao, đầy đặn, mềm mại, cũng có thể do anh vừa đánh răng, trong mũi đều toát lên mùi hương man mát.
Cô nghĩ tới việc trưa hôm nay phát sinh giữa hai người, vẫn còn chưa kịp xấu hổ, anh đã cởi bỏ lớp khăn trên người cô rồi,bàn tay bắt đầu mân mê lên.
Cô như nhận thức ra nhanh chóng túm chặt lấy tay của anh.
Anh nhìn cô, “Sao vậy?”
Cô cũng biết không nên kháng cự, “Anh nhẹ một chút nhé.”
“Ừ.”
Cô thả tay anh ra.
Anh cúi đầu, lại hôn chặt lên môi cô, rất nhẹ nhàng, rất tinh tế, còn có chút nhẫn nại, như xoa dịu bớt tâm trạng của cô.
Đôi môi từ môi cô đến cổ cô, tiếp đó đến xương đòn của cô, ở đó lưu lại một vết tích của nụ hôn.
Cô nghĩ tới vết tích hôn trên người, nghĩ tới lúc khi cô uống say kia, anh chắc cũng làm như vậy.
Bàn tay còn lại của anh mơn trớn dần lên phía bên trên đầu gối của cô, nhưng không hề cố tiến vào phía giữa, chỉ là rất nhẫn nại xoa dịu.
Cô lúc đầu không được quen cho lắm, nhưng bây giờ, cũng không còn kháng cự nữa.
Anh cũng thuận theo phía trước ngực hôn xuống.
Cô run nhẹ, cảm nhận rõ có chút phấn khích, phát ra tiếng rên.
Vị trí trước lồng ngực có chút căng cứng, nhưng lại có cảm giác rất đầy, giống như một khoảng không cô đơn được lấp đầy vậy, bị mê hoặc cứ thế dần dần hòa nhập bị dẫn dắt vào trong thế giới của anh ấy.
Cho tới, bàn tay của anh ấy dần di chuyển vào phía giữa, cô đột nhiên bị giật mình, mở to mắt, lưng căng cứng.
Anh nói nhỏ nhẹ, “So với lần trước uống say tốt hơn nhiều rồi.”
“Khi uống say phát sinh ra chuyện gì em đều quên sạch rồi, Lôi Đình Lệ, khi anh uống say sẽ như thế nào vậy?” Cô hiếu kỳ hỏi, muốn chuyển đổi tâm trạng, tình hình bây giờ, thật làm người ta thấy ngượng ngùng.
“Không biết nữa, anh chưa uống say bao giờ, Tiểu Mặc, chuyên tâm chút nào, em phải động tình một chút mới dễ cho vào, nếu không, bị đau sẽ là em đó.”Lôi Đình lệ nói âu yếm.
Tim của cô, thình thịch thình thịch đập, cảm giác như bay ra đến nơi rồi.
Lôi Đình Lệ nhẹ nhàng như lúc này là lần đầu tiên cô được thấy, ngay cả nói cách nói chuyện của anh cũng phảng phát ma lực, làm cho tim của cô, không thể nào an định được.
Nhưng, quá an định.
Cô lại quá mẫn cảm, có thể cảm nhận được từng ngón tay chậm rãi của anh
Hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp hơn.
Cảm giác này từ trước tới nay không bao giờ có, rất muốn, lại có chút không muốn, muốn anh tiếp tục, nhưng lại không muốn anh tiếp tục, rất mâu thuẫn, nhưng là thoải mái, cảm giác kỳ lạ nói không thành lời.
Anh nhấc toàn bộ đôi chân của cô lên.
Cô quá đỗi ngại ngùng, căng cứng ngồi bật lên, bịt mắt của anh lại, “Không được nhìn.”
Anh có thể cảm nhận được sức mạnh bị kẹp chặt, chỉ là ngón tay, nhưng anh đã cảm thấy chặt, nếu như đổi thành... anh chắc chắn sẽ không muốn rút ra mất.
Lôi Đình Lệ nhẹ nhàng nói, giọng nịnh nọt: “Được, anh sẽ không nhìn, em đừng lo lắng quá, chúng ta sẽ từ từ.”
Cô cũng không biết bản thân đang ngụy tình cái gì, chỉ cảm thấy, bị anh nhìn, cảm thấy rất xấu hổ.