“Đòi hỏi cũng thiệt nhiều, lúc qua nhà Tần Dương Hải, sao không nghĩ tới dùng tới anh hả?” Lôi Đình Lệ kì quái hỏi.
Chuyện này còn chưa bỏ qua sao...
“Thật xin lỗi nha, sao em nghĩ tới sẽ đao phong kiếm ảnh thế này chứ, em ban đầu chuẩn bị lấy đồ xong là đi liền, sớm biết thế, ta chắc chắn để anh dẫn em đi, dù sao bọn họ là phàm phu tục tử, không giống với anh.” Trì Ngữ Mặc nịnh hót nói.
Lôi Đình Lệ gắp một miếng thịt cá, lấy xương ra.
Trì Ngữ Mặc nhìn ngón tay ngọc ngà của anh.
Anh giống như thiên thần vậy, người đàn ông có cuộc sống sung sướng, thế mà đang nghiêm túc lấy xương cá cho cô.
Sao cô có cảm giác như đang lãng phí tài năng vậy, có chút áy náy, quá phiền đến anh.
“Anh biết vì sao người lớn đều nói ăn cá thông minh không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Gạt con nít.” Lôi Đình Lệ nói nhỏ nhẹ, đưa thịt cá tới cạnh miệng cô. Giọng nói dịu dàng hơn, “thịt cá quả có công dụng làm khép lại miệng vết thương.”
Cho nên, anh là đang quan tâm cô, mới cố ý mua canh cá quả lóc.
Trong lòng Trì Ngữ Mặc chua chát, còn có chút ngọt ngào, so với cảm động, càng nhiều cảm xúc.
Cô ăn một miếng, trở lại vấn đề lúc nãy, nói: “Bởi vì có xương cá, lúc trẻ em hoặc người già ăn, có thể luyện độ nhạy cảm của đầu lưỡi, độ tư duy nhanh nhẹn, cùng tính tình cùng sự kiên nhẫn.”
“Em từ nhỏ đã ăn nhiều cá?” Lôi Đình Lệ hỏi.
Trì Ngữ Mặc cười, “vậy anh cho em một cơ hội trở nên thông minh đi nha, cá tự em có thể ăn.”
Lôi Đình Lệ nghe hiểu rồi, “em đủ thông minh rồi.”
Anh tiếp tục lấy xương cá cho cô.
Khi còn bé, cô nhìn Tần Dương Hải cũng lấy xương cá cho Tần Dĩ Thuần, trên cơ bản đều đem thịt ở bụng cá cho Tần Dĩ Thuần ăn.
Cô mặc dù rất ghen tị, nhưng cho tới nay đều không nói, dần dần, đã chay rồi.
Không nghĩ tới sự đại ngộ khi còn bé không có được, lại có được từ Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ nếu có con, chắc chắn cũng là một người ba tốt, mặc dù anh ngầu ngầu, lạnh lùng, nhưng trái tim, hẳn là nóng.
Cô ăn xong, nằm lỳ trên giường, nhìn Lôi Đình Lệ ăn.
Anh ăn rất nhã nhặn, nhưng ăn không nhiều.
Lôi Đình Lệ liếc nhìn cô một cái, “nhìn cái gì?”
“Sao anh có thể đẹp trai như vậy, ăn đồ cũng đẹp.” Trì Ngữ Mặc nghiêng người, chống đầu cảm thán nói.
Mặc dù biết lời cô nói, ba phần thật, ba phần giả, đặc biệt là lời nói nịnh, trên cơ bản là câu cửa miệng của cô.
Nhưng những lời này, vẫn làm anh vui.
Khóe miệng anh có chút giương lên, ôn nhu hỏi: “Trên lưng còn đau không?”
Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “ không đau, bị thương khá tốt.”
“Cái gì?” Lôi Đình Lệ kinh ngạc nhìn cô.
Trì Ngữ Mặc mặt mày hớn hở, “thế này thì có thể hưởng thụ sự chăm sóc của bạn trai rồi.”
“Em là trách anh ít chăm sóc em?” Lôi Đình Lệ nhíu mày.
“Không có, dù sao mới bắt đầu hẹn hò mấy ngày, ha ha.” Trì Ngữ Mặc che miệng cười.
Bây giờ nhìn cô giống như một chút cũng không bị thương vậy.
Ánh mắt của Lôi Đình Lệ cũng dịu dàng chút, buông bát đũa xuống, “nằm xuống, anh xem vết thương chút, bôi thuốc cho em.”
“Anh ăn trước đã, ăn xong mới bôi thuốc cho em.” Trì Ngữ Mặc thấy anh chỉ ăn một chút xíu.
“Những thứ này không ngon bằng em làm, anh không ăn.” Lôi Đình Lệ nói, trực tiếp đổ canh cá lóc vào trong món sườn.
Trì Ngữ Mặc nghe mà vui, không uổng phí công cô vì anh mà tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn.
Cô nằm xuống, tự lẩm bẩm: “Em phải mau khỏe lại, buổi tối hôm nay sẽ làm món ngon cho anh ăn.”
“Buổi tối hôm nay em hãy nghỉ ngơi thật tốt cho anh, vết thương để lâu không tốt, dễ nhiễm trùng, nhiễm trùng sẽ để lại sẹo.” Lôi đình lệ nói, xốc quần áo cô lên.
Trên lưng cô có bốn vết thương, trong đó có một vết đặc biệt sâu, bây giờ vừa đỏ vừa sưng, trong mấy phút trên cơ thể trắng nõn của cô cực kì dễ thấy.
Ánh mắt anh nặng trĩu, vừa thương tiếc, vừa đau lòng, xoay mở bình thuốc, đổ xíu thuốc lên bông gòn y tế, nhẹ nhàng lau sạch.
Lúc bôi thuốc, anh có thể thấy được cơ bắp phần lưng cô siết chặt lại.
“Đau thì em nói.” Lôi Đình Lệ nói.
“Không phải anh nói sao? Dù là đau, nói ra, lại không thể giảm bớt đau đớn, chẳng qua là thân giả thống cừu giả khoái.” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng nói, quay đầu nhìn anh.
Anh cúi đầu, chạm vào môi cô một cái.
Trì Ngữ Mặc hơi sững sờ, ngắm nhìn anh.
“Không kêu đau trước mặt bạn trai mình, em kêu đau trước mặt ai hả.” Lôi Đình Lệ ôn nhu nói, thanh âm mang theo sự mê hoặc, Trì Ngữ Mặc thật cảm thấy mình sắp rơi vào sự nhu tình của anh.
“Vậy anh nhẹ một chút a.” Cô thuận theo anh, nhu thuận nói.
“Ừm.” Động tác trên tay của anh càng nhẹ, sợ sẽ làm đau cô vậy.
Trì Ngữ Mặc vẫn không có kêu, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Lôi Đình Lệ hành động theo tim mình, cúi đầu, hôn lưng cô.
Trì Ngữ Mặc có chút nhột, cười một tiếng.
Tiếng cười nũng nịu, hình như rơi vào lòng anh.
Anh tiếp tục hôn cô, cô cười ha ha ha, “nhột quá, Lôi Đình Lệ, đừng hôn chỗ này.”
“Vậy em muốn hôn chỗ nào?” Anh lên tiếng, phát hiện tiếng của mình đều câm.
Trì Ngữ Mặc quay đầu nhìn anh, nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng của anh, đỏ mặt.
Anh hắng giọng một cái, khắc chế ngọn lửa hừng hực trong cơ thể anh, bây giờ không phải lúc muốn cô, “anh đi bỏ rác trước, em nghỉ ngơi lát.”
“Ừm.” Cô trả lời, không khỏi, nhớ tới cảnh đêm hôm qua.
Mặc dù anh không trực tiếp muốn cô, nhưng, cái loại cảm giác này, hẳn là nó.
Thẹn thùng, cô hít sâu một hơi.
Cửa bị đẩy ra, cô theo bản năng nhìn về phía cửa.
Tần Dương Hải cười đi đến, hàn huyên nói: “Ba nghe ngóng rất lâu, mới biết được con ở bệnh viện này, thật xin lỗi con, ba không ở nhà, hại con bị ăn hiếp, đây là đồ của con.”
Trì Ngữ Mặc nhìn đồ trong tay ông.
Ông đem tuí xách của cô tới, cái hộp của cô, hành lý của cô.
“Cảm ơn.” Trì Ngữ Mặc xa cách nói.
Tần Dương Hải để túi xách và cái hộp trên tủ đầu giường, tự mình khiêng cái ghế, ngồi cạnh giường, hòa ái thân thiết nói: “Bị thương nghiêm trọng không?”
“Tiểu thuần cũng thật là, nó quá yêu Tống Nghị Nam, luôn lo con trở về sẽ giành bạn trai nó, mới làm quá trớn, cũng là ba không tốt, chiều hư nó, ba xin lỗi con, dù sao cũng là chị em với nhau, bây giờ...” Tần Dương Hải cười khổ, “rất nhiều người đều đang nhìn trò cười của ba, cũng là ba đáng chết.”
Trì Ngữ Mặc ngồi dậy, phòng bị mà ôm lấy đầu gối của mình, ý vị thâm sâu nói: “Thiện có thiện báo ác có ác báo, không phải không báo, mà chưa phải lúc, nói rất có lý.”
“Không thể bỏ qua cho Tiểu Thuần sao? Dù sao cũng là người một nhà, đúng không?” Tần Dương Hải thỉnh cầu nói.
“Lúc nó đẩy tôi từ trên cầu xuống, có nghĩ qua là người một nhà không? Lúc nó đổ oan cho tôi đưa tôi vào tù, có nghĩ qua tôi là người một nhà không? Lần này lúc nó lại hãm hại tôi còn ném hư di vật của mẹ tôi, có nghĩ qua tôi là người nhà của nó không? Không có, nó từ đầu đến cuối đều coi tôi là kẻ thù, không giây phút nào không đang hại tôi.” Trì Ngữ Mặc quả quyết nói.