Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 145



“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu, sao điện thoại của anh ấy lại ở chỗ cô không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.

Cô không muốn cứ tự suy diễn nữa, chuyện gì cũng không rõ làm cho tâm tư cứ nghĩ ra bao câu chuyện, điều này khiến tim cô như bị nhành cây siết chặt lấy, những chiếc gai trên đó sẽ đâm vào nó cô, khiến cho trái tim cô biết hoang mang, tức tối, bất an và bất lực. Cô thấy mệt mỏi, đau lòng và hơi thở khó nhọc.

“Anh ấy đang tắm, có cần tôi gọi giúp cô không?” Người nữ nhiệt tình nói.

Tim Trì Ngữ Mặc như bị ai đập mạnh, cô cảm thấy choáng váng.

Cô cứ tưởng Lôi Đình Lệ không giống như những người giàu có khác. Anh không cưỡng chế cướp lấy cô, dường như rất trân trọng cô.

Hóa ra, những điều dường như này, chỉ là do cô tự suy diễn ra.

Trước giờ cô tự mình chìm đắm trong sự tưởng tượng và mộng mơ. Kết quả thì, cô chưa kịp mơ mộng đến tương lai, thực tế đã cho cô một cái tát tỉnh người.

Cô và Lôi Đình Lệ quen nhau không quá 2 tháng, cô không hiểu anh của hiện tại, lại càng không hiểu anh của quá khứ.

Tình cảm anh dành cho cô là tình, hay là dục, cô vẫn không thể hiểu được, cứ như vậy mà cô bắt đầu biết thích anh. Không ổn, thật sự không ổn, tranh thủ ngay bây giờ, khi vẫn còn chưa lún sâu vào mối tình này, cô vẫn có thể rút lui trong an toàn.

Ông trời đối với cô không tồi, để cho cô nhìn rõ mọi chuyện sớm như vậy.

“Không cần đâu, ngày mai tôi sẽ liên lạc với anh ấy.” Trì Ngữ Mặc tắt điện thoại.

Phùng Như Ngọc không nghe thấy Trì Ngữ Mặc nhắc đến chuyện của Tần Dĩ Thuần, bà ta tức giận, một cái tát rơi trên má Trì Ngữ Mặc, “Con đĩ này, chuyện tao bảo mày nói sao mày không nói!”

Trì Ngữ Mặc không để ý đến sự đau đớn trên mặt, tỉnh táo nhìn Phùng Như Ngọc, “Anh ta quên điện thoại chỗ người khác, người nghe máy không phải anh ấy, tôi có nói chuyện của Tần Dĩ Thuần có ích gì, hay tôi gửi tin nhắn thoại cho anh ấy?”

“Mày nói thật?” Phùng Như Ngọc không dám tin.

“Chẳng việc gì tôi phải lừa bà. Có cần tự bà đích thân gọi không, để xem đầu bên kia có phải là Lôi Đình Lệ hay không?” Trì Ngữ Mặc đưa điện thoại ra trước mặt Phùng Như Ngọc.

Phùng Như Ngọc thận trọng nhận lấy điện thoại từ tay Trì Ngữ Mặc, gọi cho Lôi Đình Lệ.

Trì Ngữ Mặc nhân cơ hội cởi trói chân.

Phùng Như Ngọc nghe thấy đầu bên kia đúng là của một giọng nữ, lập tức tắt điện thoại, “Tao tạm thời tin mày, bao giờ thì mày nói cho Lôi Đình Lệ biết.”

“Muốn gì thì tôi cũng phải gặp được anh ấy trước chứ.” Trì Ngữ Mặc bước xuống giường, đứng trước mặt Phùng Như Ngọc.

Nếu như bên ngoài không có người của bà ta, với năng lực của cô thì chắc có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Phùng Như Ngọc.

“Sau khi gặp được Lôi Đình Lệ, mày sẽ không nói cho hắn biết tao bắt cóc mày chứ?” Phùng Như Ngọc lo lắng, trong mắt bà ta có sự hoang mang. Giống như bệnh thần kinh tái phát vậy, bà ta nắm lấy tay Trì Ngữ Mặc, “Bây giờ tao không thể thả mày ra được.”

“Giờ bà không thả tôi đi, đợi cho Lôi Đình Lệ phát hiện tôi mất tích, sau này bà có muốn thả tôi cũng không còn cơ hội đâu. Phùng Như Ngọc, tôi lại nhắc nhở bà lần nữa, nếu muốn Tần Dĩ Thuần được thả ra, chỉ có thể xem tâm trạng của tôi thôi.” Trì Ngữ Mặc hất tay Phùng Như Ngọc.

Cô cũng thấy hơi sợ, nếu để bà ta biết được với Lôi Đình Lệ, cô chẳng là cái gì thì chắc chắn bà ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

Phùng Như Ngọc vẫn chưa yên tâm, “Mày chắc chắn rằng sẽ buông tha cho tiểu Thuần?”

“Tôi nói rất nhiều lần rồi.”

“Vậy được, nếu ngày mai tiểu Thuần không ra khỏi tù, tao sẽ sống chết với mày.” Phùng Như Ngọc nói rồi, tránh sang một bên nhường đường.

Trì Ngữ Mặc mở cửa, nhanh chóng bước ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, cô mới phát hiện mình đang ở một khu nhà xưởng bỏ hoang tại ngoại ô phía bắc của thành phố. Phía trước kia, đang có một chiếc xe chạy đến.

Cô lập tức trốn trong thùng xăng rỗng.

Người ngồi trên chiếc xe đó, có thể là ai?

Lôi Đình Lệ không hề biết chuyện này, cho nên khả năng là người của anh rất ít, còn Phùng Như Ngọc thì đã bị cô thuyết phục rồi, không có lý do gì phải gọi thêm người đến.

Cô đang định quay lại xem xem là ai, chợt nghe thấy có người vừa chạy vừa gọi điện thoại báo cáo, “Đại ca, Trì Ngữ Mặc chạy rồi, bây giờ em đang đuổi theo.”

Đại ca?

Đại ca là ai?

Vì sao họ lại đuổi theo cô.

Cô trốn kỹ, đợi đến khi nhóm người kia đi xa liền lập tức gọi điện báo cảnh sát, “Alo, tôi là Trì Ngữ Mặc, bây giờ có người muốn bắt tôi, tôi sẽ gửi định vị cho các anh, có thể gửi người đến giúp tôi được không?”

“Cô add tài khoản wechat của chúng tôi sau đó lưu lại lời nhắn trên đó, sẽ có người chuyên trách mảng này liên hệ với cô.”

Trì Ngữ Mặc có cảm giác muốn đập điện thoại ngay tức thì, cô đang gấp như vậy mà còn muốn cô add wechat của họ, còn để lại lời nhắn. Có phải là sau khi để lại lời nhắn, bọn họ còn phải báo cáo lên cấp trên, có khi bên trên lại đang đánh mạt chược thì đợi đến khi họ phái người xuống, cô chắc chắn đã bị bắt vài lần rồi.

Cô không thể chỉ dựa vào cảnh sát. Cô xem lại điện thoại, nhìn vào số liên lạc của Lôi Đình Lệ.

Giờ này chắc anh cũng tắm rửa xong rồi, muốn trả lời điện thoại của cô thì cũng sớm gọi rồi, không phải chờ cho đến giờ.

Nếu như anh đang bận, vậy thôi.

Người có thể giúp được cô, lại đang ở Tần Châu, chỉ còn có Tống Nghị Nam.

Cô do dự đôi chút, sợ rằng nhóm người kia sau khi đuổi theo lại nghĩ lại, nếu biết cô vẫn còn ở khu xưởng, lại bị họ bắt được thì đúng là gọi trời trời không thấu, gọi đất không thưa.

Cô bấm điện đi.

“Tiểu Ngữ.” Tống Nghị Nam vui mừng reo lên.

“Tống Nghị Nam, bây giờ có người đang muốn bắt em, em không biết họ là ai, anh có thể đưa người đến cứu em được không?” Trì Ngữ Mặc hỏi một cách rụt rè.

“Anh qua đó ngay, em tìm một chỗ ẩn náu cho kỹ, đừng để bị phát hiện.” Tống Nghị Nam nhanh chóng dặn dò.

Trì Ngữ Mặc mỉm cười, khóe mắt ươn ướt.

Hình như, chỉ có Tống Nghị Nam là đối tốt với cô mà không cần lý do.

Cô, từ trước giờ chưa từng oán hận số mệnh, cho dù có bị bỏ rơi thì ngày nào cô cũng sống tích cực.

Ngay lúc này đây, cô không thích số mệnh của mình, lần này đúng là một trò đùa quá đáng dành cho cô.

“Để em add nick wechat của anh, số điện thoại này phải không, em gửi định vị cho anh.” Trì Ngữ Mặc lấy lại lý trí, nói.

“Anh đang trên xe rồi, sau khi em gửi định vị nhớ tắt tiếng điện thoại đi.” Tống Nghị Nam lo lắng dặn dò cô.

“Vâng, em tắt tiếng rồi.” Trì Ngữ Mặc khựng lại đôi chút, cô nói thêm, “Cảm ơn anh.”

Tống Nghị Nam cười, “Cho nên phải nhớ mời anh bữa cơm đấy.”

Trì Ngữ Mặc cũng cười, “Được.”

Cô dập máy, lập tức thêm bạn bè với Tống Nghị Nam rồi gửi định vị cho anh.

Nghĩ một lúc, cô follow trang mạng của cảnh sát và nhắn tin, “Là thế này, bây giờ có người muốn tìm bắt tôi, các anh có thể phái cảnh sát đến được không?”

“Cho hỏi ai đang bắt cô?”

“Tôi không biết.”

“Bắt cô vì lý do gì?”

“Tôi không biết.”

“Cảm phiền cô điền vào bảng khai báo trước đã.” Phía họ gửi đến một văn bản.

Trong lòng Trì Ngữ Mặc lại hỏi han một vòng phụ huynh của cảnh sát, may là bây giờ cô đang trốn được, nếu mà đang chạy thì ma mà có thời gian điền đơn cho họ.

Cô cố kiên nhẫn điền hết rồi gửi văn bản lại.

Đối phương nhắn lại một câu, “Cô có chắc chắn rằng giờ này đang bị tìm bắt, mà còn thời gian để điền đơn?”

Cô thật sự muốn nôn ra máu, điên rồ, “Tôi đang ẩn nấp được, nếu lần này có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi sẽ kiện anh.”

Đối phương lập tức trả lời tin nhắn, “Cô gửi định vị của mình cho tôi, tôi lập tức trình lên, chỗ chúng tôi có cảnh sát trực 24/24, yên tâm.”

Trì Ngữ Mặc mới gửi được định vị, chợt nghe thấy có tiếng người gọi điện phía bên ngoài, “Chúng mày cứ quay lại đây, tao nghi Trì Ngữ Mặc vẫn đang ở trong khu xưởng, về đây lục soát lại cho tao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.