Nếu không nghe máy...cô lại không có cái gan đó. Nói gì thì giữa cô và anh không hề bình đẳng.
Anh có thể không nghe máy của cô, không gặp cô, giữ bí mật với cô, nhưng cô thì lại không được làm vậy.
Cô bắt buộc phải nghe máy.
“Ở đâu?” giọng nói trầm của Lôi Đình Lệ vọng từ bên kia điện thoại.
“Đang ở trước cửa của tiệm tiện lợi, cần mua ít đồ.” Trì Ngữ Mặc nói bâng quơ.
“Ừ, tối qua xảy ra một số chuyện đột suất, anh ngủ một lát, em về cũng không cần gọi anh dậy đâu.” Lôi Đình Lệ nói rồi tắt máy.
Trì Ngữ Mặc bỏ điện thoại vào trong túi, đúng là anh cũng chẳng cần phải báo cáo bất cứ chuyện gì với cô đâu. Với quan hệ giữa họ thì anh cũng chẳng việc gì phải nói với cô. Cũng giống như chuyện của cô, cô cũng chẳng việc gì phải nói với anh.
Trì Ngữ Mặc bước vào cửa hàng tiện lợi, cô mua hai tuýp thuốc đánh răng, hai bàn chải, hai khăn mặt, hai chiếc cốc và một chiếc chậu rửa mặt. Cô còn chọn thêm vài chiếc đồ lót nam và đồ thay rửa của mình. Khi quay về, tiện đường mua thêm hai phần cháo nóng.
Vừa về đến cửa phòng bệnh, đã nghe tiếng Tống Nghị Nam đang gọi điện thoại, “Cậu đem đến phòng bệnh cuối hành lang tầng 17...đừng để cho bố mẹ tôi biết chuyện...họ sẽ trút bực tức lên tiểu Ngữ mất. Từ đầu đến cuối tôi chỉ yêu mình cô ấy, tôi đã để cô ấy chịu khổ 6 năm rồi, giờ không muốn để cho cô ấy phải vất vả lang bạt nữa...đến bảo vệ mà tôi còn không làm được, nói gì đến hạnh phúc, vậy thôi nhé.”
Tống Nghị Nam dập máy, Trì Ngữ Mặc chưa vội bước vào phòng bệnh của anh, cô dựa lưng vào tường.
Định mệnh đang đùa giỡn với cô.
Khi cô yêu Tống Nghị Nam, anh và cô chia tay nhau vì hiểu lầm. Giờ đây, khó khăn lắm cô mới buông xuôi được tình cảm này, thì lại biết được hóa ra khi trước họ chỉ do hiểu lầm nhau.
Anh vẫn yêu cô sâu đậm, còn cô, lại phát sinh quan hệ với người đàn ông khác.
Cô không muốn lừa anh, nhưng bác sĩ đã nói rồi, trong vòng một tuần không được để cho anh bị kích động mạnh. Có những chuyện, những lời mà người ta thấy tàn nhẫn, hay là cứ chờ đến khi anh ra viện hẵng nói cho anh biết vậy.
Trì Ngữ Mặc đẩy cửa bước vào, Tống Nghị Nam đã nằm trên giường và đang truyền nước rồi, “Bác sĩ bảo anh hơi bị sốt, tối qua em đã trông anh cả tối rồi, cơ thể không chịu được đâu. Một lát nữa là trợ lý của anh sẽ đến đây, em nằm trên giường nghỉ ngơi một lát đi.”
Trì Ngữ Mặc bước đến bên giường anh, lấy một chiếc ghế và ngồi xuống.
Cô nhớ lại hồi bé có một lần bị sốt cao, Phùng Như Ngọc nói cô bị lây nhiễm bệnh SARS, nên bà ta cách ly cô ở căn nhà cũ của Tần gia.
Không ai đến thăm cô, cũng không ai đem cơm đến cho cô. Chỉ có một mình cô nằm trên giường, yếu đuối và khó chịu trong người.
Lần đó, cô còn tưởng bản thân mình không qua khỏi, nhưng anh đã đến. Anh đến để đem cơm cho cô, mang những thứ đồ ăn ngon lành đến rồi cứ vậy ở lại cùng cô, cho đến khi bệnh tình qua khỏi.
Khi đó, tuy họ còn bé, nhưng cô vẫn cứ nhớ lấy câu chuyện đó. Mắt cô thấy ướt nhòe, múc một muỗng cháo đưa lên miệng cho anh.
Tống Nghị Nam cúi đầu ăn, anh nhìn cô chăm chú, “Bạn anh có mở một văn phòng luật, tuy không làm lớn như văn phòng luật Thịnh Thiên nhưng làm ăn cũng khấm khá.”
“Ăn cháo cũng không bịt được mồm anh à.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhẹ.
Tống Nghị Nam cười.
Phụ nữ đứng trước mặt anh đều làm ra vẻ dịu dàng, thùy mị, ngại ngùng và duyên dáng. Cũng chỉ có cô mới dám nói chuyện với anh không e ngại như vậy. Nhưng cô như thế lại đúng kiểu phụ nữ khiến anh thích từ cái nhìn đầu tiên, cô khiến cho anh cảm thấy cuộc sống này thật chân thực và mới mẻ.
“Anh tự ăn được, em cũng chưa ăn mà.” Tống Nghị Nam cầm lấy bát cháo từ tay cô.
Trì Ngữ Mặc lập tức lấy chiếc bàn để giường dựng lên cho anh.
“Xin lỗi, để em phải vất vả như vậy.” Tống Nghị Nam nói, vẻ có lỗi.
“Có gì mà vất vả đâu, người nên nói xin lỗi là em, là em gọi anh đến, làm cho anh bị thương nặng đến vậy.” Trì Ngữ Mặc cũng xin lỗi.
Thực ra, khi cô nguy hiểm nhất, người đầu tiên cô nhớ đến là Lôi Đình Lệ.
Chỉ là, những lời như vậy, bây giờ nói ra với anh, quá tàn nhẫn.
Cô cúi gằm mặt ăn cháo.
Tống Nghị Nam cười nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Sao vậy?”
“Hai chúng ta hình như đều chưa đánh răng.” Tống Nghị Nam mím môi nói.
“Tình huống đặc biệt, anh cũng đừng có kỹ tính như vậy. Sau khi ăn xong, em sẽ đi lấy nước cho anh đánh răng rửa mặt.” Trì Ngữ Mặc nói rồi, tiếp tục cắm mặt ăn.
Điện thoại của cô reo lên, cô thấy người gọi đến là Hồ Đình liền bỏ chiếc muỗng xuống và bắt máy.
“Người nhà họ Hồ nói sao?” Hồ Đình gấp gáp hỏi.
“Hôm qua tôi đã gửi văn hàm luật sư cho họ rồi, hôm nay tôi sẽ gọi lại để hỏi.” Trì Ngữ Mặc nói.
Hôm nay cô vốn định đến thành phố Khang Lãng để đàm phán, nhưng, bây giờ với tình trạng của Tống Nghị Nam như vậy, cô không thể bỏ anh ở đây mà đi được. Cô phải suy nghĩ cho thấu đáo, để rút ra một biện pháp trọn vẹn đôi đường.
“Tôi rất gấp, hai ngày nay tôi phải lấy được tiền, cô có nghe thấy chưa, giờ này cô đang ở đâu, chúng ta gặp mặt đi?” Hồ Đình dùng giọng mệnh lệnh.
Trì Ngữ Mặc nhìn đồng hồ, cô lấy một hơi sâu, “Trưa nay gặp đi, với danh nghĩa là luật sư đại diện của bà, chiều nay tôi sẽ đến tập đoàn Hồ Thị, đến khi đó chúng ta sẽ gặp mặt.
“Được, đừng có thả bom tôi đấy.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu.” Trì Ngữ Mặc dập máy, quay lại nhìn Tống Nghị Nam, vẻ khổ não, “Em xin lỗi, bên em còn một số chuyện cần kíp phải giải quyết, đợi đến khi trợ lý của anh đến đây, em cần đi tới thành phố Khang Lãng một chuyến, nhưng tối nay em sẽ quay lại.”
“Em di chuyển liên tục như vậy qúa vất vả, tối em cứ ở lại Khang Lãng nghỉ một đêm, đêm qua em chưa được ngủ nghỉ gì cả, cơ thể em sẽ không chống đỡ được đâu.” Tống Nghị Nam xót xa cho cô.
“Nếu em nghỉ lại ở đó, còn anh thì làm sao?” Trì Ngữ Mặc không yên tâm, nói gì thì anh bị thương cũng là do cô.
“Mặc dù rất muốn nhìn thấy em từng giờ từng phút, nhưng so với sức khỏe của em, anh thà khó chịu đôi chút còn hơn. Buổi tối em không cần lo cho anh, anh còn có trợ lý, hơn nữa tình trạng của anh cũng khá hơn hôm qua nhiều rồi, chỉ cần buổi tối không phải truyền nước thì không cần có người trông đâu.” Tống Nghị Nam dịu dàng nói.
“Thế anh muốn đi vệ sinh thì sao?” Trì Ngữ Mặc không yên tâm.
Tống Nghị Nam đặt bát cháo lên tủ đầu giường, “Từ bây giờ, anh hạn chế không ăn uống gì nữa, vì dù gì sau khi phẫu thuật xong cũng không nên ăn uống nhiều.”
Trì Ngữ Mặc biết anh đang suy nghĩ cho cô, nên cô càng cảm thấy nặng lòng, “Nghị Nam, anh có thể đừng đối xử với em tốt như vậy được không?”
“Anh chưa tốt với em, 6 năm nay, anh chưa từng liên hệ với em, càng chưa từng đến tìm em, thậm chí anh đã từ bỏ em.” Tống Nghị Nam khó khăn nói, “Nếu như, khi đó anh đừng trẻ con như vậy thì tốt biết bao.”
Trì Ngữ Mặc nhún vai, “Mọi chuyện đã qua rồi, dù sao khi đó chúng ta đều còn trẻ con, không có được sự tính toán hay mưu mô như người lớn, anh đã làm tốt hơn em rất nhiều rồi. Anh đang đối mặt, còn em thì chạy trốn.”
“Anh cũng chạy trốn, anh không dám đối mặt với em, anh sợ một phút nông nổi sẽ khiến em phải đi ngồi tù. Bây giờ, em có thể tha thứ cho anh chưa?” Tống Nghị Nam nhìn vào cô với ánh mắt hy vọng.