Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 151



Nghĩ nghĩ, cô cũng không cần làm chuyện dư thừa này, Lôi Đình Lệ là người kiêu ngạo, sẽ không gọi cuộc gọi thứ 2 đâu.

Cô vẫn nên dùng điện thoại để báo thức, mở nguồn điện thoại, cài báo thức.

Lôi Đình Lệ phiền não vặn vặn sóng mũi, tối qua bận đến không có hồi kết, cả đêm không ngủ, bây giờ đầu đau nhức, chỉ mới ngủ được 2 tiếng, mới mở mắt, phát hiện cô không ở đây, lập tức gọi điện cho cô.

Vậy mà cô nổi giận vô cớ với anh.

Trong lòng anh như bị 1 cục đá chặn lại, trong lòng buồn bực, nhưng không cách nào giải tỏa, chỉ có thể nhịn đến đau đớn.

Vẫn chưa có người nào có thể khiến tâm trạng của anh thay đổi nhiều như vậy, đến tâm tình để ngủ cũng không có.

Trì Ngữ Mặc, tốt lắm.

Anh trực tiếp ra khỏi cửa, lái xe đến trạm xe lửa.

Trì Ngữ Mặc đã lên xe rồi, mới lên xe, dựa vào ghế, nhắm mắt, liền ngủ.

Cô bị tiếng báo thức làm cho tỉnh, lần này ngủ được nhiều hơn 1 tí, tinh thần cũng tốt hơn, đi rửa mặt, chải lại tóc, trang điểm lại lần nữa, rồi về ghế ngồi.

Người đàn ông kế bên nhìn cô cười, nói: “Em xuống xe ở thành phố Khang Lãng à?”

“Ừ.” Trì Ngữ Mặc đáp 1 tiếng, bởi vì không quen, nên rất phòng bị.

“Thấy em vừa lên xe đã ngủ, còn bị báo thức làm cho tỉnh dậy.” Người đàn ông nói.

“Ừ.” Trì Ngữ Mặc lạnh nhạt trả lời.

“Em cũng xuống xe ở thành phố Khang Lãng, em là người Khang Lãng à?”

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, không thèm nhìn thẳng mặt anh, lạnh nhạt nói: “Không phải.”

“Hoa sen của Khang Lãng rất nổi tiếng, mùa này nhất định phải đi Khang Viên xem hoa sen, nghe nói, phiên bản 83 của “Thạch đầu mộng” đã có ở Khang Viên, rất nhiều phim cổ trang nổi tiếng cũng đến Khang Viên để quay, kế bên Khang Viên là một nhà chuyên làm sản phẩm nghệ thuật từ sen, sản phẩm của họ được đưa vào viện bảo tàng nữa, rất có ý nghĩa lưu niệm.” Người đàn ông lưu loát nói.

Trì Ngữ Mặc không quan tâm, lễ phép cười nhạt, cô xách túi lên đi về hướng cửa, chuẩn bị xuống xe.

Người đàn ông không bỏ cuộc, cũng cầm cặp lên, đứng sau cô, “Bạn anh lái xe đến đón, em muốn đi đâu, anh tiễn em 1 đoạn.”

“Không cần. Bạn trai tôi đến đón tôi.” Trì Ngữ Mặc ngăn chặn ý muốn của hắn.

“Ừ.” Người đàn ông có chút thất vọng, “Cũng tốt, quen biết là duyên, có thể kết bạn Wechat không?”

“Ngại quá, tôi không dùng Wechat.” Trì Ngữ Mặc cự tuyệt trực tiếp.

“Anh không phải người xấu, anh là viện trưởng của viện bảo tàng văn hóa của Khang Lãng.” Người đàn ông lập tức lấy danh thiếp ra.

Trì Ngữ Mặc hời hợt nhận lấy, “Bữa nào đến viện bảo tàng, sẽ liên lạc.”

Cô thấy người đàn ông muốn nói thêm, lập tức lấy điện thoại, gọi cho Lâm Miễu, “Honey, 2 phút nữa em đến Khang Lãng, anh đến đó chưa?”

Lâm Miễu ngưng 1 chút, “Cậu gọi lộn điện thoại rồi?”

“Ừ, biết rồi, yêu anh.” Trì Ngữ Mặc nói một cách sến súa.

Lâm Miễu hiểu ra, “Trời ơi, không phải cậu lại xem tớ là bia đỡ đạn cho mấy tên ba hoa chứ, cậu không gọi cho Lôi Đình Lệ, gọi cho tớ làm gì, cậu nên gọi cho Lôi Đình Lệ, nói anh ấy biết, cậu đào hoa như thế nào. Anh ấy sẽ không khinh thường cậu nữa.”

Khinh thường hay không khinh thường, không phụ thuộc vào cô đào hoa hay không, mà là anh ấy có thích cô hay không.

Có vài thứ, miễn cưỡng không được.

Trì Ngữ Mặc cụp mắt xuống, “Lát nữa gặp.”

Cô cúp máy, để điện thoại vào túi xách.

Không lâu sau, xe đến trạm, Trì Ngữ Mặc xuống xe rất nhanh, thấy người đàn ông đó theo sau không xa, cô dừng bước, để anh đi trước, bản thân đang gọi điện thoại.

Người đàn ông nhìn cô 1 cái, từ từ lướt qua cô.

Bên kia điện thoại cũng liên lạc được rồi.

“Trưa gặp ở gần tập đoàn Hồ thị, cái nhà hàng gần đó mà bà nói, tôi qua đó.” Trì Ngữ Mặc dùng giọng công việc nói.

“Ở đó còn có nhà hàng bán tôm, tôi qua đó trước, đến đó gửi địa chỉ cho cô.” Hồ Đình cũng nói trực tiếp.

“Ừ.” Trì Ngữ Mặc cúp máy, đi về hướng cửa ra.

Cô thấy người đàn ông đó chưa đi xa, như là cố tình đợi cô vậy, lúc nhìn vào mắt cô, còn cười với cô.

Từ nhỏ đến lớn, cô gặp qua rất nhiều người đàn ông như thế, gật đầu quen biết, biết khó mà lui còn đỡ, bám mãi không dứt, sẽ khiến người khác cảm thấy phiền phức.

Cô thật sự sợ người đàn ông như vậy, buồn phiền, bước nhanh về cửa ra.

Cô không có người được gọi là bạn trai ở ngoài cửa, trực tiếp đi đến khu bắt taxi.

Người đàn ông trước đó chạy đến, nắm lấy tay cô, “Cô nương đừng sợ, anh không có ác ý, chỉ là muốn làm bạn với em mà thôi.”

Trì Ngữ Mặc đẩy tay anh ra, đẩy không ra, tức giận, “Tôi không muốn làm bạn với anh, mời anh buông tay ra.”

“Chút mặt mũi cũng không cho tôi, chúng ta tốt xấu gì cũng ngồi chung đến đây, tôi không có ác ý.” Người đàn ông không buông tay.

Trong mắt cô, bây giờ không buông tay như vậy, chính là ác ý.

“Tôi không quen biết anh, đây không phải là vấn đề cho mặt mũi hay không, mời anh buông tay, nếu không buông, tôi sẽ kêu người đến.” Trì Ngữ Mặc chính nghĩa nói.

“Kêu bạn trai cô sao?” Người đàn ông cười nhạo, “Hoặc là, phải là bạn gái, tôi nghe bên kia điện thoại là tiếng phụ nữ.”

“Theo luật mà nói thì bây giờ anh đã cấu thành tội quấy rối, anh cũng là người có máu mặt, bị kiện là tòa thì rất khó coi.” Trì Ngữ Mặc thử kéo tay mình lại.

Hắn nắm càng chặt hơn, sắc mặt trầm xuống, “Tôi quấy rối cô chỗ nào, tôi là 1 viện trưởng của bộ văn hóa, sẽ đi quấy rối cô? Bây giờ cô đang làm tổn hại danh tiếng của tôi, biết không? Chúng ta tìm 1 chỗ nói chuyện cho đàng hoàng, tôi muốn biết, tôi quấy rối cô chỗ nào?”

Người đàn ông kéo cô đi.

Sức Trì Ngữ Mặc không bì được, trong đầu hiện lên rất nhiều vụ phạm tội.

Lần trước cô có thấy 1 tin tức, người phụ nữ nào đó bị người đàn ông nào đó ép buộc kéo đi ở công cộng. Người phụ nữ cầu cứu, nhưng không ai quan tâm, bởi vì người đàn ông nào đó nói bọn họ là vợ chồng, có chút mâu thuẫn vợ chồng, người qua đường cũng không dám bước lên phía trước, dù sao cũng không phải chuyện liên quan đến mình.

Cô càng nghĩ càng sợ, đột nhiên vai bị nắm lấy, cô bị kéo ra, tháo khỏi ràng buộc của người đàn ông đó.

Cô vô thức nhìn người vừa giúp cô, dừng 1 cái, người đến là Lôi Đình Lệ.

Anh đến thành phố Khang Lãng khi nào?

Người đàn ông thấy Trì Ngữ Mặc thoát ra, tức giận nhìn Lôi Đình Lệ, “Đây là chuyện nhà của chúng tôi, anh đừng quản.”

Lôi Đình Lệ kéo Trì Ngữ Mặc vào trong lòng, lạnh lùng nhìn người đàn ông, “Cô ấy là bạn gái tôi, lúc nào trở thành chuyện nhà của anh rồi.”

“Vị tiên sinh này, anh đừng làm loạn, cô ấy là vợ tôi, khiến tôi bị cắm sừng, hôm nay trốn đi cùng với tình nhân, đứa con của chúng tôi mới vài tháng, tôi nhất định phải đưa cô ấy về.” Người đàn ông nói giọng đàng hoàng.

Trì Ngữ Mặc cảm thấy sợ, người này, cái gì mà viện trưởng, đây là tên lừa đảo.

Lôi Đình Lệ nhếch miệng cười, ánh mắt sắc bén như dao, gọi 1 cuộc gọi, “Đến chưa? Tới khu bắt taxi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.