“Tôi sẽ đứng ở ngoài cửa, có việc gì điện thoại cho tôi.” Hồ Đình nói xong, đứng lên còn lắc lư, hướng đi thẳng ra ngoài.
Lê Khang đóng cửa lại.
Phòng họp cách âm với bên ngoài, cho dù là đứng ngoài cửa phòng họp, người bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy nội dung đàm phán bên trong.
Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng cười mỉm, nhìn Hồ Tùng Lâm nói: “Tình huống của Hồ Đình, ngài cũng đã biết rồi, ví dụ như là chuyện cô ta từng buôn ma túy chưa.”
Lê Khang thay Hồ Tùng Lâm nói: “Biết rồi, tôi cũng đang sắp xếp coi nên bắt cô ta như thế nào.”
“Nếu như bà ta bị bắt, nói mình là con cháu của Hồ Gia, anh cảm thấy, đối với Hồ Gia sẽ phải chịu một đả kích lớn như thế nào.” Trì Ngữ Mặc bình thản nói.
“Không có giới truyền thông nào dám đưa tin này.” Hồ Anh Lan tự tin nói.
Trì Ngữ Mặc cười, “Thực ra, có những thứ không cần giới truyền thông đưa lên, chỉ cần tự mình đưa lên mạng là được.
Ngoài mạng lưới trong nước, còn có rất nhiều thiết bị phục vụ đặt tại nước ngoài.
Giới truyền thông không dám đưa tin, nhưng với hành vi tự phát tán đó, còn đáng sợ hơn người tưởng tượng.
Dù gì, hào phú, con riêng, ma túy, xã hội đen. Chuyện ngoại tình, những từ hot đầy mê hoặc đó, cũng sẽ thu hút một lượng khá lớn sự chỉ trích.”
Hồ Anh Lan nhăn mày lại nhìn Lê Khang, muốn xác thật những lời của Trì Ngữ Mặc nói.
Lê Khang gật đầu, trả lời Hồ Anh Lan: “Quả đúng như vậy.”
“Nhưng miệng mọc trên người nó, nếu nó bị bắt, vẫn là bị a Khang bắt, vẫn nói ra, vẫn phát tán trên mạng đó thôi.” Hồ Anh Lan lo lắng nói.
Lúc này, hợp đồng vô cùng quan trọng, các người có thể phủ sạch mọi mối quan hệ, sau đó lại lợi dụng giới truyền thông dẫn dắt đề tài này, thảo luận nó, tin rằng, bà ta cũng biết nặng nhẹ, Hồ Đình cái thứ phiền phức như thế, các người cũng có thể triệt để loại bỏ.” Trì Ngữ Mặc cười nhẹ nói.
“Tôi, thực ra đúng là bảo mẫu của nhà Lôi Tổng, tuy là chỉ là việc làm thêm, nể mặt của Lôi Tổng, tôi chắc chắn sẽ không chống lại người nhà Hồ Gia, hai triệu thôi, nếu như các người đồng ý, giờ tôi sẽ định hợp đồng, bảo bà ta kí.” Trì Ngữ Mặc từ tốn nói.
Âm thanh vừa hết, Hồ Anh Lan và Hồ Tùng Lâm hai người hai mắt nhìn nhau với biểu hiện kì lạ.
Trước đó bọn họ vì Lôi Đình Lệ dẫn Trì Ngữ Mặc đến gặp Hồ Lão Gia Tử, đã bực mình oán trách, sau này phát hiện Trì Ngữ Mặc là luật sư, tức đến hắn muốn điên lên, đối với Lôi Đình Lệ càng thêm phản cảm và ghen ghét.
Giờ đây, chỉ cần dùng 2 triệu để vứt bỏ mối phiền phức là Hồ Đình, còn là vì có mối quan hệ với Lôi Đình Lệ mà được giảm 1 triệu.
Họ cảm thấy trước kia họ thật sự là bụng dạ nhỏ nhen, tiểu nhân, cảm thấy ngại ngùng.
“Vậy như thế đi, cám ơn luật sư Trì.” Hồ Tùng Lâm khách khí nói.
Thái độ hắn đã tốt hơn trước đó khá nhiều.
Lôi Đình Lệ cũng nở nụ cười.
Anh vốn dĩ muốn ra tay giúp cô, cũng đã bàn xong với Lê Khang rồi, bất luật cô muốn bao nhiêu, anh đều trả hết.
Cô đúng là đã thông qua sự đàm phán khéo léo của chính mình, vả lại, làm rất xuất sắc, nhiều điểm, đều là những gì anh không ngờ tới, còn thêm một món nợ ân tình, khiến anh trở thành anh hùng của Hồ Thị.
“Các người có máy tính không? Tôi xin mượn một chút?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Có. Cô đi theo tôi.” Hồ Tùng Lâm nói.
Trì Ngữ Mặc ngồi vào máy tính, gửi tin nhắn cho Hồ Đình, “Đã đàm phán xong, 2 triệu, bà cứ tiếp tục đợi bên ngoài, tôi làm xong hợp đồng sẽ gọi bà vào.”
Hồ Đình ở ngoài đợi lại nhận được điện thoại từ chồng cô, nóng ruột vô cùng, 2 triệu đã làm cô ta yên lòng rất nhiều, “Bao giờ đưa tiền tôi?”
“Hôm nay kí xong hợp đồng, trong vòng 3 ngày làm việc, bọn họ sẽ chuyển tiền vào tài khoản bên sở luật sư chúng tôi, bên phòng luật sư chúng tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản của bà trong 3 ngày làm việc.”
Hồ Đình gấp rút gọi điện thoại hỏi, chất vấn với khẩu khí rất to “Tại sao đều phải là 3 ngày làm việc, nếu vậy tổng cộng mất hết 6 ngày làm việc, không thể trực tiếp chuyển tiền cho tôi sao?”
“Đây là thủ tục bắt buộc, bà cứ an lòng đợi đi.” Trì Ngữ Mặc bình tĩnh đáp.
“Sao tôi có thể yên lòng đợi được, nếu tôi không phải đang kẹt tiền, sao lại đưa ra điều kiện đó? Tiền bắt buộc trong 3 ngày làm việc chuyển đến tài khoản của tôi.” Hồ Đình ngang ngược nói.
“Tôi sẽ đấu tranh giúp bà, tôi soạn hợp đồng trước, chút nữa nói sau.” Trì Ngữ Mặc nói, không muốn tốn thời gian lải nhãi với Hồ Đình, trực tiếp cúp máy.
Cô mở hộp thư lên, lựa chọn biểu mẫu hợp đồng, tiến hành sửa đổi, thêm vào đó, rồi kiểm tra lại hai bên, xác nhận không có vấn đề, in hợp đồng thành 4 phần.
Một phần cô đưa cho trợ lý của Hồ Tùng Lâm, “Phiền cô đưa cho Hồ Tổng xem qua, nếu không có vấn đề gì, 10 phút sau ở phòng họp, song phương sẽ kí hợp đồng.”
“Dạ, được.” Trợ lý đem hợp đồng cho Hồ Tùng Lâm xem, Trì Ngữ Mặc bảo Hồ Đình vào phòng họp.
“Chuyện chuyển khoản lo giúp tôi xong hết chưa, trong vòng 3 ngày tiền phải ở trong tài khoản của tôi.” Hồ Đình vừa gặp Trì Ngữ Mặc đã lập tức hỏi.
“Tôi với tập đoàn Hồ Thị đã kí kết ghi rõ trong hợp động vào 23h ngày mai sẽ chuyển tiền đến phòng luật sư, bên phòng luật sư tôi sẽ hối giúp bà, sau đó bọn họ sẽ trong vòng 23h chuyển tiền cho bà.” Trì Ngữ Mặc hứa.
Hồ Đình nở nụ cười tươi, thở một hơi nhẹ nhõm, vui mừng nhìn Trì Ngữ Mặc, “Không ngờ cô tuổi còn nhỏ, khả năng làm việc tốt vậy.”
Trì Ngữ Mặc chớp mắt.
Cô hiểu rõ đàm phán, chính là phải hai bên đều có lợi.
Cho tiền, cảm thấy đáng, nhận tiền, cảm thấy nhận đủ, hai bên đều vui.
Vì vậy nếu cô đòi 5 triệu, có thể lấy thêm 50 ngàn tiền hao hồng, chia cho công ty 25 ngàn, mình vẫn còn 25 ngàn.
Nhưng, cô lại không muốn vì một kẻ phẩm chất thối nát tranh giành quyền lợi tối ưu nhất, tổn thất 25 ngàn, bán món nợ ân tình cho Lôi Đình Lệ, thật đáng.
Dù sao, cô nợ anh rất nhiều ân tình, trả xong rồi, cô cũng thấy đỡ gánh nặng.
Hợp đồng kí xong, Hồ Đình vui vẻ đi về, Trì Ngữ Mặc cũng chuẩn bị rời khỏi, điện thoại rung lên, là của Lôi Đình Lệ.
“Ở ngoài cửa đợi anh cỡ 10 phút.”
“Dạ.” Trì Ngữ Mặc đáp, từ tập đoàn Hồ Thị đi ra, cô nhớ ở gần đây có một tiệm photo..
Cô vừa đi tới chỗ photo, vừa gọi điện thoại cho Trương Vân Huệ, “Sư phụ, con kí xong rồi, chút nữa sẽ chuyển cho người, còn có việc nhờ người.”
“Ừ, nói đi.”
“Bên Hồ Đình cần tiền gấp, mai tập đoàn Hồ Thị chuyển tiền đến công ty, có thể nhờ công ty chuyển gấp cho bà ta.”
“Ngày mai là thứ 7, phòng tài vụ bên công ty không đi làm, muốn chuyển, chắc phải đợi thứ 2.” Trương Vân Huệ nhắc nhở.
“Hả, nay thứ 7 rồi à.” Trì Ngữ Mặc kinh ngạc lấy tay đập trán.
Gần đây phát sinh rất nhiều vấn đề, đầu cô cứ quay vòng vòng, đến cả mai là thứ 7 cũng quên.
Cô hứa với lớp trưởng thứ 7 này giả làm bạn gái anh, còn phải về Tần Châu chăm sóc Tống Nghị Nam...cô phải phân thân ra làm.