Trì Ngữ Mặc thấy rõ, Lôi Đình Lệ cảm thấy Bạch Như Ngọc chướng mắt.
Đối với loại tiểu thư khuê các như Bạch Như Ngọc anh đều thấy chướng mắt, cô thật sự hiếu kỳ, cuối cùng anh sẽ lấy ai?
Trong lúc lơ đãng, Trì Ngữ Mặc bắt gặp ánh mắt của Lục Lệ Sính đang nhìn cô, vì chưa quen với ánh nhìn đó nên cô cảm thấy xấu hổ, chỉ biết cười ngượng ngùng.
Khóe miệng Lục Lệ Sính hơi giựt giựt, nhìn đi chỗ khác, nhìn cũng có vẻ lạnh nhạt, không thích nói chuyện cho lắm, có vẻ là một cậu nhóc điềm tĩnh.
Sau bữa ăn.
Lôi Đình Lệ, Lê Khang, Lục Lệ Sính, Đại Bàn 4 người ngồi đánh bài với nhau, chơi không nhỏ, 1 ván cả ngàn đồng.
Trì Ngữ Mặc đã từng thấy qua Lôi Đình Lệ đánh bài, bọn họ đánh bài với Lôi Đình Lệ không phải là tự tìm đường chết hay sao?
Cô không muốn đối diện với Bạch Như Ngọc nên chỉ biết ngồi kế bên xem Lôi Đình Lệ đánh bài.
Sau mười mấy ván, Lôi Đình Lệ đã thắng rất nhiều tiền.
Lê Khang cầm điếu thuốc, rất ra dáng, hỏi, “Đình Lệ, hai người sao còn chưa chuẩn bị có thai đi?”
Mặt của Trì Ngữ Mặc đỏ lên, anh ta nói cứ như hai người đã từng ngủ qua với nhau, đúng là đã từng ngủ qua, nhưng thật sự rất ngại.
“Ừm, còn chưa có.”
“Tôi có thể hút thuốc không?” Lê Khang cười hỏi.
“Cô ấy không thích.” Lôi Đình Lệ chỉ nói 4 chữ đơn giản.
Lê Khang nhìn về phía Trì Ngữ Mặc bằng ánh mắt đáng thương.
“Không sao, mấy anh hút đi.” Trì Ngữ Mặc tâm trạng tốt, trả lời.
“Cám ơn a.” Lê Khang lập tức châm điếu thuốc.
Lê Khang vừa châm điếu thuốc, Đại Bàn cũng nhanh chóng châm thuốc hút.
“Đình Lệ, cậu hút không?” Lê Khang hỏi.
Bình thường anh cũng có hút thuốc lá nhưng hút không nhiều, anh lắc đầu.
“Đại ca, anh đừng có kêu nhị ca hút chứ, nhị ca còn phải hôn môi với chị dâu, chị dâu sẽ không thích đâu.” Bàn Bàn trêu chọc nói.
Trì Ngữ Mặc lúng túng hơn, quan trọng là Lôi Đình Lệ nhìn về phía cô một cây âu yếm cứ như bọn họ đã nói đúng vậy.
May mắn là điện thoại của cô đột nhiên reo lên, “Em ra ngoài nghe điện thoại.”
Cô cũng không nhìn ai gọi tới, cầm điện thoại nhanh chóng đi ra ngoài hít thở không khí vì mặt đã quá nóng.
Cô nhìn điện thoại, là Tống Nghị Nam gọi, tâm trạng lập tức lắng đọng xuống.
Anh ta vẫn còn ở bệnh viện, không biết bây giờ thế nào rồi?
Cô nghe điện thoại.
“Còn ở thành phố Khang Lãng sao?” Tống Nghị Nam ôn nhu hỏi.
“Ừm.” Trì Ngữ Mặc đáp.
“Có mệt không?” Tống Nghị Nam quan tâm hỏi.
Chỉ một câu mệt không của anh ta đã để lại trong tim cô một cảm giác chua chát, đắng đắng, cô trả lời, “Ừm.”
“Mệt thì nghỉ ngơi đi, dù sao em cũng còn có anh, không đi làm cũng không sao, anh nhớ ước muốn từ nhỏ của em là được đi du lịch vòng quanh thế giới, anh có thể bán hết thị phần của công ty, cùng em đi du lịch khắp nơi.” Tống Nghị Nam nói một cách dịu dàng, giọng nói ấm áp, truyền tới tim cô một cảm giác như được ủ ấm.
Những lời nói ngây ngô khi cô còn nhỏ, vậy mà anh ta vẫn còn để trong lòng.
Cô rất dễ mềm lòng khi được người khác quan tâm, lau nước mắt, cô nức nở nói, “Nghị Nam, thật xin lỗi.”
“Sao vậy?” Tống Nghị Nam lo lắng nói, “Em xảy ra chuyện gì hả? Đợi anh, anh sẽ qua đó ngay. Anh sẽ không để em phải một mình nữa.”
“Không phải. Anh phải nằm trên giường nghỉ ngơi, anh quên rồi sao?” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.
“Anh có thể chết vì em mà, nghỉ ngơi thì có là gì, em có nhớ sinh nhật năm18 tuổi em đã nói gì với anh không?” Tống Nghị Nam hỏi.
Cô nhớ rất rõ.
Hôm đó là sinh nhật của anh ta, hai người đều có men rượu trong người, đi ra sau núi.
Cô nhìn mặt trăng ở trên trời, nói như đang thổ lộ, “Nghị Nam, hình như có anh ở bên em, em liền không cảm thấy cô đơn nữa, trong lòng cứ như được sưởi ấm vậy, nếu như mình có thể ở bên nhau cả đời thì tốt quá.”
Anh nắm tay cô, “Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời.”
Lúc đó mọi thứ thật đẹp, lúc đó tâm hồn của cô vẫn chưa bị tổn thương, còn rất ngây thơ.
“Kỳ thật, câu nói đó, cũng là câu mà anh muốn nói với em, không có em ở bên cạnh nhiều năm như vậy, anh cảm thấy rất cô đơn, rất trống rỗng, chỉ biết lao đầu vào làm việc với hi vọng quên đi em, nhưng anh chợt nhận ra, công việc cũng không thể giúp anh quên đi em, Tiểu Ngữ, đừng vứt bỏ anh, anh không muốn mất em thêm lần nào nữa.” Tống Nghị Nam chậm rãi nói.
Trong lòng cô cảm thấy rất khổ sở, nếu anh về sớm 1 năm thì tốt biết mấy.
Không, xuất hiện sớm 2 tháng cũng đã tốt lắm rồi, trước khi Lôi Đình Lệ xuất hiện, nếu không cô đã không chọc phải Lôi Đình Lệ.
Trì Ngữ Mặc nức nở, “Em đã hứa với một học trưởng ngày mai giả làm bạn gái anh ấy nên ngày mai em không thể đến thăm anh được, thật xin lỗi.”
Tống Nghị Nam ở đầu dây ben kia trầm mặc, khẽ thở dài một hơi, “Nếu như anh cứ nhất quyết bắt em đến sẽ làm khó em, làm em cảm thấy khó chịu với áp lực a, thôi, không sao đâu, em muốn ở lại thành phố A làm việc cũng được, em không tới chỗ anh thì anh tới chỗ em.”
Trì Ngữ Mặc không cầm được nước mắt nữa, không nói gì thêm, vội cúp điện thoại, ngổi xổm xuống khóc nức nở. Chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, trong mắt có rất nhiều nước, chỉ biết trào ra.
Cô nên làm gì đây, rốt cuộc nên làm gì?
Không được, anh ta vì cô mà bị thương, còn xém chút chết, cô lại đem anh ta ném vào trong bệnh viện, làm vậy thật quá bất nhân, kệ đi, chết thì chết.
Trì Ngữ Mặc đem toàn bộ dây chuyền, bông tai, lắc tay bỏ vào trong hộp, đi về phía đường lớn.
“Em muốn đi đâu?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi, đổi mắt sắc như dao, lườm cô.
Trì Ngữ Mặc hơi khựng lại, trong lòng thấp thỏm.
Nhìn thấy anh, trong nháy mắt cô liền không dám làm gì cả.
Lôi Đình Lệ sẽ chơi chết Tống Nghị Nam, cô không thể liên lụy anh ấy.
“Em, em định ra ngoài mua thức ăn khuya cho anh.” Trì Ngữ Mặc viện đại 1 cái cớ.
“Thật không?” Lôi Đình Lệ căn bản không tin cô, đi về phía cô, nhìn xuống cô, tay khẽ lướt qua mắt cô, “Em khóc? Tại sao?”
Cô không rồi, tại sao vậy?
Trì Ngữ Mặc nhanh chóng lau mắt, tìm một cái cớ.
Nếu như cô nói khóc vì bị bụi bay vào mắt, quá giả.
Để xem? Không còn thời gian suy nghĩ.
Lôi Đình Lệ xem ra rất bình tĩnh, trong con ngươi đen láy đó đã mang đầy phong ba, xem ra đã hiểu rõ mọi chuyện, trầm giọng nói, “Đưa điện thoại đây.”
Nhịp tim Trì Ngữ Mặc tăng lên nhanh chóng, chột dạ kéo túi lại.
Cô không nghĩ sẽ đưa điện thoại cho anh, có dự cảm không lành.
Nhưng ánh mắt của Lôi Đình Lệ nhìn cô quá chăm chú, nếu cô không đưa khác nào tự khai lạy ông tôi ở bụi này.
Chậm rãi, mở túi xách, lấy điện thoại ra.
Anh nhớ rất rõ mật khẩu của cô, cầm điện thoại của cô, nhanh chóng mở khóa.
Nhìn lịch sử cuộc gọi.
Trong nháy mắt sắc mặt liền hóa đen, xám xịt âm u rất khó coi, trầm mặc nhìn Trì Ngữ Mặc bằng ánh mắt đáng sợ.
Nhưng, anh càng trầm mặc, càng khiến cô giống như đang ở giữa tâm bão, hít thở khó khăn, cô không dám nhìn anh, chỉ biết cúi đầu.
“Em khóc vì Tống Nghị Nam?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi, giọng nói lạnh như băng.
Trì Ngữ Mặc lấy hết dũng khí, nhìn về phía anh, không hề phủ nhận, “Phải, đã sáu năm rồi, em mới biết, Tống Nghị Nam ở bên Tần Dĩ Thuần là vì không muốn em gặp khó khăn, em có thể thoát khỏi ngục tù được hưởng tự do đều là nhờ anh ta giúp em.”