“Tiểu Mặc, cậu là luật sư, đến lúc đó phải giúp mình biện hộ a.” Lâm Miễu hỏi một cách không xác định.
“Tớ có thể biện hộ cho cậu, nhưng luật sư muốn biện hộ phải dựa vào chứng cứ.
Cậu nói cậu bị làm cho hôn mê, ai chứng minh, cậu nói cậu không giết người, ai chứng minh, cậu nói hung thủ là phó thị trưởng, ai chứng minh.
Vả lại, người cậu muốn kiện là phó thị trưởng, dù sự thật là hắn làm, quan tòa cũng phải nể mặt mà kiêng dè vài phần.” Trì Ngữ Mặc lo lắng nói.
“Tớ cũng biết lần này mình đã gây ra chuyện lớn.” Lâm Miễu khóc không ra nước mắt, trong đầu cũng trống rỗng.
“Có lần nào cậu không gây ra chuyện lớn đâu, tớ đã nói cậu đừng có đụng vào nhân vật lớn rồi, cậu lại không nghe.” Trì Ngữ Mặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Lần sau nhất định tớ sẽ cẩn thận cẩn thận lại cẩn thận, chỉ là lần này cao hứng quá nên lỡ vui quá hóa buồn, thật sự xin lỗi mà, Tiểu Mặc, người có thể giúp tớ chỉ có cậu thôi, cậu có thể nói một tiếng với Lôi Đình Lệ không, xem như cho chúng ta chút thời gian tra ra chân tướng, được không?” Lâm Miễu năn nỉ nói.
“Quan trọng là chân tướng không phải muốn là tra ra được, cậu trốn trước đi, tớ nghĩ cách.” Trì Ngữ Mặc bất đắc dĩ nói.
“Đã không còn trốn được nữa rồi, cảnh sát mà phát hiện ra tớ, tớ có muốn chạy cũng chạy không thoát, Tiểu Mặc, toàn bộ chỉ nhờ vào cậu, lần này nếu tớ có thể tai qua nạn khỏi, sau này cậu kêu tớ làm gì tớ liền làm đó, sau này sẽ là người của cậu. Không kịp nữa rồi, tớ cúp đây.” Lâm Miễu vội vã cúp máy.
Trì Ngữ Mặc thở dài một hơi, đúng là sóng này chưa yên sóng khác đã tới.
Cô đứng lên, suy nghĩ một lúc, mở khóa cửa, trong lòng đầy ủy khuất.
Quyền lực, đúng là một thứ rất tốt, chưa từng nghĩ sẽ dùng quyền lực đi hại người, nhưng lại muốn dùng quyền lực để bảo vệ chính mình và bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Cô cởi bỏ quần áo, đứng dưới vòi nước, nhắm mắt lại, đến khi nghe tiếng mở cửa vang lên, cô mới mở hai mắt, nhìn về phía Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ liếc cô một cái, như có lời muốn nói nhưng lại không nói gì, đóng cửa lại.
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô tắt vòi nước, lúc mặc quần áo mới nhớ, cô chỉ mua váy mặc ở ngoài, không có mua quần mặc bên trong, cũng không thể mặc lại cái cũ.
Cô quấn khăn tắm lên mình, giặt đồ cũ, đánh răng, rửa mặt xong, đi ra ngoài.
Lôi Đình Lệ không nhìn thẳng cô lấy một lần, cầm theo quần áo đi vào phòng tắm, tâm trạng vẫn như cũ rất tệ.
Cô đem quần áo đã giặt sạch phơi trên ban công, nằm trên giường.
Nếu như cô kêu Lôi Đình Lệ giúp cô, có phải là quá mặt dày vô sỉ, vả lại anh ta vẫn còn đang tức giận.
Nhưng người mà Lâm Miễu đắc tội là phó thị trưởng, ngoài Lôi Đình Lệ ra không ai có thể giúp cô.
Haizzz, không biết đây là lần thở dài thứ mấy trong ngày của cô rồi.
Mười lăm phút sau, Lôi Đình Lệ từ phòng tắm đi ra, anh không có đi tới phòng của Trì Ngữ Mặc mà đi về phòng của mình, đóng cửa lại.
Trì Ngữ Mặc từ trên giường ngồi dậy, suy nghĩ một lúc, lại nằm xuống, rõ ràng rất mệt nhưng trong lòng cứ có cảm giác như có một cục đá bự đè lên.
Lâm Miễu bây giờ tính sao đây?
Tống Nghị Nam tính sao bây giờ?
Điện thoại di động reo lên, cô tưởng là Lâm Miễu, lập tức bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền tới là giọng cười nhẹ nhàng của Từ Ích Nguyên, “Bắt máy nhanh vậy, em đang chơi điện thoại hả?”
Trì Ngữ Mặc hơi thất vọng, “Không có.”
“Anh có thể cho rằng em đang chờ điện thoại của anh không?” Từ Ích Nguyên cười nói.
“Cũng không có.” Trì Ngữ Mặc trực tiếp phủ nhận.
“Haizzz, nghe em nói vậy thật là đụng phải vết thương lòng cũ, buổi tụ họp ngày mai, em không có quên chứ?” Từ Ích Nguyên thăm dò tình hình.
“Không có.”
“Không có không có không có, ngoại trừ không có em còn biết nói câu nào khác không?” Từ Ích Nguyên châm chọc nói.
Nếu như không phải tâm trạng cô đang nặng nề, khẳng định nói chuyện phiếm với Từ Ích Nguyên sẽ cảm thấy rất thoải mái, nhưng tâm trạng bây giờ của cô đến nói chuyện cũng không còn sức lực, “Vậy tối mai gặp.”
“Anh đón em ở đâu?” Từ Ích Nguyên tâm trạng tốt hỏi lại.
“Ở trước cửa quán cà phê biển Simba dưới lầu Quốc tế Kim Ưng đi, học trưởng, em có chút việc, cúp trước đây.” Trì Ngữ Mặc nói.
Từ Ích Nguyên nghe giọng điệu không chút sinh khí của cô, “Ừm, vậy mai gặp, em nghỉ ngơi đi.”
“Ngày mai gặp.” Trì Ngữ Mặc cúp điện thoại, trong túi lấy ra giấy và bút, viết ra tên của ba người, Trương Xuân Hoa, phó thị trưởng, Lâm Miễu.
Nếu như sự việc xảy ra ở khách sạn, khách sạn nhất định có truyền hình cáp.
Đáng tiếc, cô chưa nói được gì nhiều với Lâm Miễu bên Lâm Miễu đã ngắt điện thoại.
Không được, cô không thể ngồi chờ chết, kiểm tra lại, gọi đến cục cảnh sát, “Alo, xin chào, bên chỗ mấy anh vừa bắt một người tên Lâm Miễu, tôi là luật sư của cô ấy.”
“À, tạm thời bên hệ thống vẫn chưa có tên của người này, nhưng nếu là vừa bắt, thì mời luật sư cũng không được gì đâu, phải 23 giờ sau mới có thể bảo lãnh.”
“Vậy tôi có thể gặp đương sự của tôi không?” Trì Ngữ Mặc nghiêm túc hỏi.
Cô chỉ lo lắng nếu mình không xuất hiện uy hiếp một chút, bên cảnh sát sẽ dùng thủ đoạn gì đó.
“Có thể, nhưng phải chờ sau khi lập xong hồ sơ, hiện tại đã trễ như vậy rồi, theo trình tự thì mai sáng sẽ lập tức lập hồ sơ, bây giờ chỉ là thẩm vấn thông thuờng thôi, sau khi lập hồ sơ cô có thể gặp đương sự của mình.” Nhân viên phục vụ ôn tồn nói.
Thẩm vấn tối hôm nay, chỉ sợ, đêm nay Lâm Miễu chịu không ít đau khổ.
Không được.
Trì Ngữ Mặc đi tới trước cửa phòng của Lôi Đình Lệ, gõ cửa 1 cái.
“Vào đi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
Trì Ngữ Mặc mở cửa.
Anh đang ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào máy tính, cả người bốc lên nộ khí hung mãn, muốn sống thì chớ đụng vào.
Cô đã quyết định tìm đến thì không thể hối hận quay đầu.
“Cái này, Lôi Đình Lệ, bạn của em vừa bị cảnh sát bắt đi, anh có thể nói giúp một tiếng, kêu bọn họ khoan thẩm vấn trước không?” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng hỏi.
“Em nói Lâm Miễu?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.
Trì Ngữ Mặc gật đầu.
“Anh đã gọi điện qua đó rồi, tối nay sẽ không thẩm vấn, chỉ là giam giữ, cũng sẽ không sử dụng tư hình gì, mọi chuyện gì để mai qua đó xem rồi nói tiếp.” Lôi Đình Lệ nói
Trì Ngữ Mặc chấn kinh, “Anh, sao anh lại biết?”
“Em nói chuyện điện thoại lớn tiếng như vậy, anh không muốn nghe cũng phải nghe thôi. Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, mai còn có sức giúp bạn của em.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
“Cái đó, Lôi Đình Lệ, cám ơn anh nhiều.” Trì Ngữ Mặc cảm thấy có chút cảm động, “Vậy em không làm phiền anh làm việc nữa.”
Cô xoay người, định đi ra khỏi phòng của Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ nheo mắt, mắt âm trầm, bực bội nói, “Em định ngủ ở đâu?”