Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 169



Trì Ngữ Mặc nghe khẩu khí của anh, là muốn cô ngủ cùng anh đây mà.

Cô thỉnh cầu anh giúp đỡ, bây giờ liền phủi mông bỏ đi, làm vậy cũng không phải cho lắm.

Dù sao trên danh nghĩa, bây giờ cô cũng là bạn gái của anh, vẫn chưa chia tay thành công.

Cô rũ mắt xuống, bò lên giường của anh, nghiêng người nhìn anh một cái.

Anh ta đúng là đang nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.

Cô không dám đối mặt, lấy chăn che đầu lại, bên trong chăn đều là mùi hương cơ thể thơm ngát của anh, đều là mùi hương mà cô đã quen thuộc, cảm thấy có chút buồn bực, lén lút ló đầu ra nhìn trộm anh.

Lôi Đình Lệ đang đứng trước mặt cô, cô giật nảy người, cô thức lại chui vào trong chăn.

Làm xong động tác này, cô liền hối hận, lại len lén hé hé chăn nhìn anh.

Anh đi ra ngoài

Trì Ngữ Mặc không hiểu anh muốn gì, ló đầu ra ngoài.

Cô một chút cũng không thể nhìn thấu nội tâm của Lôi Đình Lệ.

Nhưng cũng may, chuyện của Lâm Miễu xem như tạm ổn, tâm tình cô đã khá hơn, nhắm mắt lại.

Nghe được tiếng mở cửa, cô lại mở mắt.

Anh cầm theo đồ dùng tình dục và một số đồ dùng hỗ trợ đi đến.

Trì Ngữ Mặc: “...”

Cô xấu hổ quay đi chỗ khác, anh ta còn chưa làm gì cô đã thấy đau nhức.

Lôi Đình Lệ ngồi xuống giường, như có điều suy nghĩ, nhìn xem cô.

Trì Ngữ Mặc cũng không nói gì, bầu không khí rất kỳ lạ, cô cảm thấy rất không tự nhiên.

Anh lại đứng dậy, nhét đống đồ cầm khi nãy vào đầu giường phía bên cô.

Trì Ngữ Mặc không biết anh đang có ý gì, tức giận, hay không có hứng làm?

Cô từ phía giường bên này liếc nhìn anh đang ở phía giường còn lại, anh vén chăn leo lên giường, nhìn Trì Ngữ Mặc.

Cô không phải con sâu trong bụng anh, thật sự không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Anh cũng không nói gì, hai người cứ 4 mắt nhìn nhau.

“Em không tẩy trang sao?” Lôi Đình Lệ hỏi.

Trì Ngữ Mặc: “...”

Thì ra anh nhìn cô cả nửa ngày là vì vấn đề này.

“Tẩy trang rồi, lông mi này là cấy nhân tạo, không cần tẩy trang.” Trì Ngữ Mặc nói.

“Ừm.” Anh trả lời một tiếng nặng nề, tiến lại gần cô.

Trì Ngữ Mặc động cũng không dám động, buông thõng đôi mắt, cảm giác được sự sung mãn của anh đang tiến tới trên da thịt của cô, anh hôn môi cô một cách chậm rãi, nhịp nhàng, không vội tiến vào trong miệng cô.

Trì Ngữ Mặc trong đầu trống rỗng, không thể suy nghĩ gì thêm, chỉ có thể cảm nhận nụ hôn của anh.

Nụ hôn của anh chậm rãi tiến xuống xương quai xanh và cổ của cô.

Dấu hôn lần trước anh để lại đã nhạt bớt, nhưng vẫn còn ửng đỏ.

Tại chỗ đã để lại dấu, anh lại dùng sức để lại dấu lần nữa, như muốn đánh dấu đây là đồ vật cho anh sở hữu.

Trì Ngữ Mặc kêu lên một tiếng.

“Đau?” Lôi Đình Lệ hỏi cô.

“Ưm.” Cô không hề phủ nhận.

“Đau mới khiến em nhớ được lâu.” Lôi Đình Lệ nghiêm nghị nói.

Trì Ngữ Mặc ngậm miệng, không nói gì thêm.

“Sau này mặc kệ cái gì mà Tống Nghị Nam hay Niên Cung Duật, đều ném đi hết cho anh, không được trêu hoa ghẹo bướm nữa, có bao nhiêu đóa hoa đào anh sẽ ngắt hết bấy nhiêu.” Lôi Đình Lệ nghiêm nghị nói.

Niên Cung Duật?

Trì Ngữ Mặc chấn kinh, ngay cả Niên Cung Duật mà anh cũng biết, còn cái gì anh không biết không?

“Anh ngắt hết hoa đào xung quanh em, vậy em có thể ngắt hoa đào của anh không?” Trì Ngữ Mặc hỏi ngược lại.

“Tùy tiện mà ngắt, nếu cần anh sẽ đưa luôn kéo cho em.” Lôi Đình Lệ nhẹ nhàng nói.

Anh không chờ cô nói thêm gì, lại hôn lên môi cô.

Trì Ngữ Mặc tâm tư có chút lung lay, chỉ đếm trong những người cô biết đã có Thường Lưu Nguyệt, Lâm Mỹ Na, Bạch Như Ngọc, còn có cô gái mà cô vẫn chưa thấy mặt.

Cô chỉ biết anh có 2 tháng đã có 1 đống hoa đào xung quanh anh rồi.

Anh còn ra ngoài dùng tiền qua lại với nữ nhân khác, còn các buổi hội họp nữa.

Cho dù có cây kéo chắc cô cũng phải bận rộn lắm.

Lôi Đình Lệ hung hăng cắn cô một cái, Trì Ngữ Mặc tỉnh táo lại, nhìn anh.

“Lại không chuyên tâm.” Lôi Đình Lệ bất đắc dĩ nói.

Những tình huống giống vậy. cô càng chuyên tâm càng thấy căng thẳng a.

Anh áp sát vào người cô, cô cảm nhận được lực lượng sung mãn của anh, như muốn nướng chín cô vậy.

“Anh xem xem vậy đã được chưa?” Trì Ngữ Mặc không hiểu, hỏi lại, âm thanh đặc biệt nhẹ nhàng.

Tim của anh cũng mềm mại theo, tay thuận theo chân cô vuốt xuống, cảm thấy cơ thể cô không được tự nhiên, bất đắc dĩ nói, “Được hay không em không biết hay sao?”

Cô thật sự không biết a, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.

“Vậy là được hay không được a?”

“Em hỏi anh à?” Lôi Đình Lệ bất đắc dĩ nói.

Trì Ngữ Mặc: “...”

Cô không hỏi anh thì hỏi ai?

“Đợi chút.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

Anh chỉ dùng tay cũng đã làm cô cảm nhận được một loại cảm giác không thể diễn tả, từ từ tiếp nhận liền cảm thấy thoải mái, cả người liền thả lỏng.

Lôi Đình Lệ cảm nhận được cơ thể của cô đã thả lỏng hơn.

Anh rõ ràng nhịn tới rất khó chịu, nhưng vẫn không muốn cô.

Lần thứ nhất anh đã miễn cưỡng cô, anh biết cô vẫn còn rất sợ anh, nhẹ nhàng hôn môi cô, dùng tay nâng chân cô đưa lên, cúi đầu.

Trì Ngữ Mặc ý thức được anh đang muốn làm gì, giật nảy mình, đẩy anh ra.

Cô thẹn thùng, “Cái này không được.”

“Tại sao không được?” Lôi Đình Lệ hỏi lại.

“Cái này, lần sau đi.” Cô chỉ là cảm thấy như vậy sẽ rất ngại, nghĩ tới thôi đã đỏ mặt, “Lần này không muốn.”

Lôi Đình Lệ thấy cô bài xích như vậy cũng không muốn miễn cưỡng, lần nữa hôn lên môi cô.

Mọi thứ đều do anh chủ động, tiết tấu, khí tức, đều là cô bị ép nhận.

Đột nhiên, cảm giác đau đớn tràn tới, so với lần đầu anh còn dũng mãnh hơn, như đụng đến tận cùng bên trong cô.

Trì Ngữ Mặc la lên.

Khi còn bé xem ngôn tình, đều nói lần đầu sẽ đau, lần thứ hai sẽ rất mỹ diệu, tất cả đều là gạt con nít a.

Lần thứ hai vẫn đau như cũ, nhất là lúc anh tấn công.

Lôi Đình Lệ cũng cảm nhận được cơ thể cô đang căng cứng, hai cánh tay cơ bắp lực lưỡng của anh chống hai bên cơ thể cô, thấp giọng rên rỉ như dã thú.

Cô rất hiếu kỳ, người con trai có bị đau không?

Dần dần, cô không biết là do đã quen hay sao mà cảm giác đau đã được thay thế bằng một cảm giác không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả.

Loại cảm giác như phiêu diêu trong nước, chìm chìm nổi nổi.

Có chút tê dại, cũng không phải bị điện giật đến tê dại, cả thân thể đều trở nên mềm mại.

Cô giống như đã tiếp nhận anh, suy nghĩ cũng bắt đầu mơ hồ.

Cô không biết nên làm như thế nào, chỉ biết nắm lấy cổ tay của anh, đầu ngón chân đều thẳng băng, khẽ kêu tên anh, “Lôi Đình Lệ.”

Anh nhìn sắc mặt hồng hào của cô, chau mày, nhìn cô đầy khát vọng và âu yếm, biết cô đã sắp tới cực hạn, tăng nhanh tốc độ, dùng tay nâng gáy cô lên, hôn lên môi cô, cảm giác sung sướng tăng cao.

Mười mấy giây sau, anh cũng cảm giác như có dòng điện đi qua người, xương sống tê dại, buông lõng môi cô, thở nhẹ một tiếng, cô cũng vô thức mà rên lên một tiếng.

Một lát sau, Lôi Đình Lệ vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt sáng rõ nhìn cô.

Cô xấu hổ buồn bực nép vào ngực anh, “Không được nhìn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.