Ăn xong điểm tâm, Lôi Đình Lệ quả quyết đem toàn bộ quà tặng ném xuống cống, dẫn cô rời đi.
Máy bay riêng của anh đã đậu ở khu VIP, không nhỏ.
Cô còn tưởng chỉ là chiếc máy bay nhỏ, chứa được 10 mấy người thôi.
Đi lên máy bay, bên trong cũng không giống những chiếc máy bay bình thường khác, mọi thứ đều rất tân tiến.
Trên máy bay có phòng khách, nhà bếp lộ thiên, phòng vệ sinh, phòng tắm, còn có một phòng đơn rộng rãi, nhìn không khác gì khách sạn năm sao, xem mà phải choáng ngợp khó thở.
Lôi Đình Lệ ngồi vào bàn tiếp tục làm việc.
Cô nhất thời không liên lạc được với Lâm Miễu, dẹp điện thoại, nằm trên chiếc giường bên trong phòng đơn suy nghĩ.
Sau khi cô về thành phố A, quan hệ của cô với Đình Lệ tốt nhất đừng để bà nội biết.
Nếu không lúc cô và Đình Lệ xa nhau, chắc chắn bà nội sẽ thất vọng, tìm cách giúp hai người ở bên nhau.
Càng không thể để người trong công ty biết, bọn người Lý Diễm là fan cuồng của Lôi Đình Lệ, còn xem Lôi Đình Lệ như chồng của mình, nếu để bọn họ biết bây giờ cô là bạn gái của Lôi Đình Lệ chắc chắn sẽ hành hạ cô tới chết.
Còn về bạn bè của Lôi Đình Lệ, bọn họ tụ họp ăn chơi, Lôi Đình Lệ chắc chắn sẽ dẫn cô theo, lúc đó muốn làm bộ cũng không làm bộ được a, thật là phiền phức.
Cô phải nhanh chóng cứu Lâm Miễu ra, còn cuộc hẹn tụ hội với Từ Ích Nguyên tối nay nữa, dù gì cũng đã hẹn với anh ta, trước đây còn nhận sự giúp đỡ của anh ta.
Nếu như tối nay Lôi Đình Lệ muốn cô ở bên cạnh, cô có nên nói với Lôi Đình Lệ cuộc hẹn với Từ Ích Nguyên không.
Nếu Lôi Đình Lệ mà biết chắc chắn sẽ không cho cô đi, vậy sau này sao cô đối mặt với học trưởng đây.
Thật là nhiều vấn đề phức tạp nan giải, nghĩ tới đầu cô cũng muốn nổ rồi.
Cô còn chưa nghĩ ra phương pháp giải quyết, cảm thấy tai có chút đau, ngồi xuống.
Cô đoán chắc là máy bay đang giảm độ cao, cho nên mới sinh ra áp lực cực lớn, một khi thân thể không quen sẽ sinh ra cảm giác lỗ tai đau, choáng đầu, đau đầu, toàn thân không thoải mái.
Cô nhanh chóng nuốt nước miếng, lỗ tai vẫn chưa thoải mái, liền ngáp 1 cái.
Trong lỗ tai bụp một tiếng, giống như đã thông khí, tốt, âm thanh cũng đã nghe rõ ràng hơn.
Nhưng mà vừa được vài phút lỗ tai cô lại không thoải mái, cô lại ngáp 1 cái.
Lôi Đình Lệ đi vào phòng, nhìn Trì Ngữ Mặc đang nằm trên giường, nói, “Khoảng 10 phút nữa sẽ tới, trên giường có dây an toàn, cài vào.”
“A a, còn có dây an toàn.” Trì Ngữ Mặc nhìn hai bên không thấy, nhìn lên trên, lấy gối ra, thấy được dây an toàn.
Cô còn chưa kịp cầm dây an toàn, Lôi Đình Lệ đã cài giúp cô, rồi tự cài cho mình, ngồi bên cạnh cô.
“Nhanh vậy a, còn chưa có cảm giác cất cánh đã tới rồi.” Trì Ngữ Mặc hỏi, nuốt một ngụm nước bọt.
Lôi Đình Lệ mở ngăn kéo ở đầu giường, lấy ra một cái hủ nhỏ, “Đây là kẹo ngậm ho, ăn 1 cục đi, sẽ thấy dễ chịu hơn.”
“A a a, cám ơn anh a.” Trì Ngữ Mặc lấy 1 cục, trả lại hủ kẹo cho Lôi Đình Lệ.
Lúc Lôi Đình Lệ ném hủ kẹo vào lại trong ngăn kéo, “Thành phố Khang Lãng cách thành phố A chỉ có 40 phút, nên rất nhanh.”
“40 phút nhanh vậy a, vậy nếu mình có máy bay riêng thì đi đâu cũng rất tiện lợi a.” Trì Ngữ Mặc cảm thán nói, bỏ viên kẹo vào trong miệng.
Mùi vị ngọt ngào, ăn thật ngon.
Lôi Đình Lệ nhìn cặp mắt đang phát sáng như ngôi sao của cô, “Em muốn đi đâu thì nói với Lý Hạo một tiếng, cần phải nói với bên quản lý hàng không, để bọn họ sắp xếp, nếu không sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Trì Ngữ Mặc chỉ cười hì hì, cô không dám sử dụng máy bay riêng của anh như phương tiện đi lại của mình, lỡ sau này chia tay, cô sẽ không quen với tốc độ xe lửa nữa, trở thành một người yêu cầu cao lại tàn phế thì không tốt.
Hai người đến sân bay, Lý Hạo đã chờ sẵn, ngoài Lý Hạo đến đón còn có một xe cảnh sát.
Lôi Đình Lệ nói với Trì Ngữ Mặc, “Bây giờ anh phải đến công ty, bên cảnh sát anh đã nói với bọn họ rồi, họ sẽ đối đãi với bạn em đàng hoàng, nhưng chứng cứ rất bất lợi cho cô ấy, cho dù có ra tòa khả năng thua kiện cũng rất lớn, nhưng bên cảnh sát đã cho chúng ta thời gian 3 ngày, dư dả thời gian.
Trì Ngữ Mặc đã biết, gật gật đầu, “Cám ơn anh nha, Lôi Đình Lệ.”
“Đi thôi, có việc gì thì liên lạc với anh.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
Trì Ngữ Mặc đi tới gặp cảnh sát, cảnh sát trực tiếp đưa cô tới đồn cảnh sát để gặp Lâm Miễu.
*
Trì Ngữ Mặc nhìn vào trong đồn cảnh sát đã thấy Lâm Miễu, nhưng cô không được giam lại như những người khác mà bị giam trong một căn phòng đặc biệt ở giữa, trước cửa có cảnh sát trông chừng.
Trì Ngữ Mặc đi vào, Lâm Miễu ở trên giường trở mình quay qua, “Bạn tốt, cuối cùng cũng chờ được cậu.”
Trì Ngữ Mặc nhìn quầng thâm mắt to đùng đen thui của cô, đoán chừng đêm qua cô đã không ngon giấc.
Cô lấy sổ ra, “Lâm Miễu, chứng cứ lần này rất bất lợi đối với cậu, cậu phải đem toàn bộ sự việc, một chín một mười kể hết cho tớ nghe, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào.”
“Ưm ưm ưm.” Lâm Miễu cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Hôm qua tớ vẫn tiếp tục theo dõi Trương Xuân Hoa, thấy bà ta cứ lét lút thập thò nhìn trái nhìn phải, tớ liền biết hôm nay sẽ moi được tin lớn, sau đó liền lén lút đi theo bà ta.” Lâm Miễu kể.
“Cậu lén lút đi theo bà ta có ai biết không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Có đồng nghiệp hỏi tớ, nhưng vì đây là một vụ lớn nên ai tớ cũng không cho biết.”
Trì Ngữ Mặc mở điện thoại, mở bản đồ của thành phố A ra, đưa cho Lâm Miễu, “Cậu vẽ lại lộ trình đã theo dõi Trương Xuân Hoa đi.”
Nói đến đây, cô đưa viết và sổ của mình cho Lâm Miễu.
“Ưm ưm ưm.” Lâm Miễu viết xong lộ trình liền đem sổ và điện thoại đưa lại cho Trì Ngữ Mặc.
“Cậu nói tiếp đi.” Trì Ngữ Mặc nhìn qua lộ trình, ngưng nói.
“Tớ đi theo bà ta tới trước cửa một căn biệt thự, thấy bà ta gõ cửa, người ra mở cửa là phó thị trưởng, tớ liền chụp lại.” Lâm Miễu kể.
“Xung quanh biệt thự có camera không?”
“Có camera chắc phó thị trưởng cũng tắt hoặc hủy bỏ rồi, không thể nào ông ta lại để lại chứng cứ qua lại với Trương Xuân Hoa.” Lâm Miễu phân tích.
“Sau đó thì sao.”
“Sau đó tớ thấy hai người họ có quan hệ với nhau, đây là tin động trời a, liền tìm mọi cách leo từ cửa sổ vào.
Tớ nghe được có âm thanh lạ liền mở hé cửa nhìn vào.
Tớ thấy phó thị trưởng và Trương Xuân Hoa đang làm chuyện đó, liền nhanh chóng chụp lại.
Nhưng mà tới không ngờ biệt thự còn có bảo vệ, liền bị người đó bịt mũi gây mê, đưa đi.
Lúc tớ tỉnh dậy thấy mình đang ở một chỗ hoang vắng cách thành phố tầm 40 cây số, trên tay đang cầm con dao, kế bên là Trương Xuân Hoa đã chết.
Còn có người dân đi ngang qua, nói là nhìn thấy tớ giết Trương Xuân Hoa.
Tớ chỉ biết được có vậy, tớ khẳng định là có người bày mưu hãm hại.” Lâm Miễu ngao ngán thở dài.
“Chẳng phải trước đây cậu có nói Trương Xuân Hoa có vấn đề lớn sao? Là vấn đề gì?” Trì Ngữ Mặc hỏi.