Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 182



“Hôm nay Lôi tổng sao vậy, khi nãy sau khi gọi một cuộc điện thoại là cứ như người mất hồn, vừa nãy câu hỏi của tôi, anh ấy cũng không trả lời.” CEO của bộ IT hỏi CEO của bên giải trí.

“Không biết nữa, Trước giờ chưa từng thấy Lôi tổng như vậy, càng không có chuyện nghỉ giữa buổi họp. Tôi nghi là nghỉ giữa giờ để đi gọi cuộc điện thoại đó, không phải là vì cô bạn gái kia đó chứ.” Vị CEO giải trí đoán.

“Cô gái đó là bạn gái của Lôi tổng à, khá là xinh đẹp đấy, ở đâu ra vậy, trước giờ chưa nhìn thấy bao giờ.” CEO IT hiếu kỳ.

“Lôi tổng chưa từng đưa phụ nữ đến công ty, chiều nay Lôi tổng đến họp muộn, nghe nói cũng là vì cô gái kia không chịu buông tha anh ấy ra, cô ta cứ ở rịt trong phòng nghỉ của Lôi tổng. Trong xọt rác còn có cả bao cao su nữa.” CEO giải trí nói giọng ẽo ợt.

CEO IT vỗ vỗ vai của CEO giải trí, “Thông tin của anh nhanh nhạy thật đấy, sau này còn nhìn thấy cô ta, chúng mình nên chịu khó cầu cạnh một chút, biết đâu rất nhanh thôi cô ta sẽ trở thành bà chủ của chúng ta.”

“Ha ha, cậu có chắc chắn rằng Lôi tổng thích cậu tiếp xúc với cô ấy chứ?” CEO giải trí mặt từng trải, nói.

CEO IT đã nghe ra.

*

Lôi Đình Lệ vừa từ công ty bước thẳng ra xe, nổ máy chạy tới nhà Trì Ngữ Mặc.

Tốc độ xe khá nhanh, chỉ nửa tiếng sau anh đã có mặt dưới chân khu nhà của cô.

Anh dừng xe, bước xuống rồi đóng cửa lại, sau đó bước về phía cầu thang bộ.

Anh còn nhớ trên tư liệu về cô có ghi cô ở tầng 3.

Nơi cô ở là một khu tập thể cũ, không có thang máy, chỉ có cầu thang bộ.

Từ trên tầng bước xuống một cậu trai mình trần lực lưỡng, Lôi Đình Lệ hơi cau mày lại, anh lách người cho cậu trai kia xuống trước.

Hai người có nhìn liếc qua nhau, rồi anh tiếp tục cao ngạo bước lên tầng trên.

Chẳng mấy chốc, anh đã đứng trước cửa nhà của Trì Ngữ Mặc, gõ cửa.

Trì Ngữ Mặc nghe thấy tiếng gọi cửa nhưng cô đang say giấc nồng nên mơ màng không muốn tỉnh dậy.

Người mở cửa là Tưởng Kỳ Nhị.

Cô nhận ra người đứng ngoài cửa là Lôi Đình Lệ, lập tức kinh ngạc không thốt nên lời.

Người đàn ông trẻ này là người nam đẹp nhất mà cô từng được thấy, giống như đã từng được thấy trên tivi, đẹp đến nỗi nổi cả da gà.

Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, “Xin hỏi anh tìm ai?”

Lôi Đình Lệ đoán ra người con gái trước mắt là con gái của mẹ nuôi Trì Ngữ Mặc, cái cô mà bị bệnh máu trắng, nên đáp lời bằng giọng khách khí, “Trì Ngữ Mặc có nhà không?”

“Ồ, Tiểu Mặc sao? Tiểu Mặc vừa về là vào phòng đi nghỉ rồi. Để tôi đi gọi nó dậy.”

“Không cần đâu, cô ấy ở phòng nào?” Lôi Đình Lệ hỏi trực tiếp, trong lời nói có chút ý của sự ra lệnh.

Tưởng Kỳ Nhị chỉ chỉ phòng của Trì Ngữ Mặc.

Lôi Đình Lệ rảo bước tiến về phòng của cô.

Trong lòng Tưởng Kỳ Nhị có một cảm giác kỳ lạ nên bước theo sau Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ đưa tay đẩy cánh cửa phòng của Trì Ngữ Mặc ra.

Trì Ngữ Mặc nghe thấy tiếng cửa phòng mình bị mở ra liền lập tức ngồi bật dậy.

Vừa nhìn thấy Lôi Đình Lệ, cô vô cùng kinh ngạc.

Tầm này không phải là anh đang họp hay sao?

Cô lại thấy chị gái đứng ở cửa phòng nhìn hai người khó hiểu.

Cô không muốn cho người nhà biết quan hệ của cô và anh, đặc biệt là với mẹ nuôi, để tránh cho mẹ nuôi lo lắng.

Cô lập tức bước xuống giường, vuốt vuốt mái tóc đương lù xù của mình, cười hì hì nói, “Lôi tổng, sao anh lại đến đây, về chuyện vụ án của anh, tôi đã và đang cật lực điều tra rồi.”

Lôi Đình Lệ lạnh lùng nhìn vào cô.

Cô thật sự sợ anh bóc mẽ cô ngay trước mặt chị gái của mình, hai bàn tay bất giác vuốt vuốt mái tóc.

Trong mắt Lôi Đình Lệ hơi lướt qua một sự khó chịu, “Đi theo anh.”

Anh quay người lại, ánh nhìn lướt qua rơi trên người của Tưởng Kỳ Nhị, rồi bước thẳng ra ngoài.

Tưởng Kỳ Nhị lo lắng hỏi Trì Ngữ Mặc, “Tiểu Mặc, không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là chuyện công việc thôi, em đi xem thế nào rồi sẽ về ngay.” Trì Ngữ Mặc vỗ vỗ lấy bàn tay Tưởng Kỳ Nhị rồi đút hai tay mình vào túi, bước theo sau Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ đi phía trước, anh bước đi, không nói gì.

Trì Ngữ Mặc thấy anh cứ lạnh lùng, khinh khỉnh.

Nên cô thử suy nghĩ xem hôm nay bản thân có phạm sai lầm gì không?

Lẽ nào là do chuyện cô từ chối nhận căn nhà mà anh tặng.

Lôi Đình Lệ đi tới dưới tán cây, anh dừng lại.

Hôm nay trời rất nóng, lúc này mặt trời đang đứng bóng, những nhánh cây kẽo kẹt đung đưa không dứt.

Một cơn gió thoáng thổi qua mang theo hơi nóng nực của mùa hè.

Cô mặc váy còn thấy nóng huống hồ anh còn đang đóng bộ comple.

Cô định quan tâm anh, hỏi, “Anh có nóng không?”

Lôi Đình Lệ nhìn cô chằm chằm, trên trán, trên mũi cô bắt đầu có những hạt mồ hôi trong suốt, đúng là một cô gái ưa đổ mồ hôi.

Anh không nói, chỉ tiếp tục bước về phía trước.

Trì Ngữ Mặc đành bước theo anh.

Anh mở cửa ghế lái phụ, ra hiệu cho cô lên xe.

Trì Ngữ Mặc không hiểu đang xảy ra chuyện gì, đờ đẫn làm theo anh bảo.

Cô không phải là con giun trong bụng anh, trong khi đó anh còn rất kiệm lời.

Người ta cứ nói im lặng là vàng, cô lại thấy nghi ngờ rằng có phải vàng của anh đều là do sự im lặng của anh mà có được?

Cô không biết chuyện gì, cũng không thể đoán ra nên hơi chột dạ.

Cô đã an tọa trên ghế lái phụ, trên xe vẫn còn một chút khí lạnh chưa tan đi, đúng là mát hơn ngoài trời rất nhiều.

Lôi Đình Lệ ngồi vào ghế lái, anh mở điều hòa trong xe rồi quay sang chăm chú nhìn cô.

Trì Ngữ Mặc thấy vậy, vội lấy tay vuốt tóc, nhưng vẫn thấy anh chăm chú nhìn mình không nói gì.

“Mặt em có dính nước miếng hay sao?” Trì Ngữ Mặc cẩn trọng dò hỏi, lấy tay xoa xoa lên mặt.

Trước khi theo anh ra ngoài, đáng lẽ cô nên chải đầu lau mặt trước đã.

Lôi Đình Lệ nắm lấy tay cô.

Trì Ngữ Mặc lập tức khựng người lại như một phản xạ.

“Em có thể sống dựa vào thực lực của mình, lại biết trân trọng bản thân, anh rất thích, cũng rất đánh giá cao thái độ làm việc nhiệt tình và nghiêm túc của em. Nhưng mình đã là người yêu thì có một số chuyện, em hơi để tâm thái quá? Thường thì càng để tâm là càng thể hiện sự tự ti.” Lôi Đình Lệ mở miệng nói.

Trì Ngữ Mặc lập tức hiểu ý của anh, “Tự ti, tự thương thân mình nên mới phải tự lập tự cường. Sau khi có được thứ mà trước kia người ta có mà em không có thì tự nhiên sẽ tự tin thôi.”

“Anh biết người nhà của em rất quan trọng đối với em, cho nên anh muốn họ có một môi trường sống tốt hơn, điều này đối với anh lại như trở bàn tay. Cho nên em đừng quá bận tâm, cũng đừng có từ chối ý tốt của anh.” Lôi Đình Lệ nói.

Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, rất nhẹ thôi. Nụ cười của cô nhẹ như làn gió mát trong ngày hè, thoảng qua nhưng làm người ta dễ chịu.

“Đó là bởi vì đối với người nhà của em, một ngôi nhà lớn không phải là điều họ mong mỏi, điều họ muốn chỉ là cả nhà có thể quây quần vui vẻ bên nhau. Không có lo âu, muộn phiền, càng không có áp lực. Em thấy sự giàu có trong tâm hồn tốt hơn là sự giàu có vật chất.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

“Điều này không đối lập với lòng tốt của anh.”

“Có đấy.” Trì Ngữ Mặc chỉnh lại, “Đình Lệ, chúng ta mới yêu nhau được mấy hôm mà anh nào là tặng trang sức, nào là tặng nhà. Em biết anh rất nhiều tiền nhưng tiền của anh cũng là những đồng tiền mồ hôi xương máu, anh làm vậy sẽ khiến em thấy có áp lực. Em thì...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.