Anh nhìn cô 1 cách rõ ràng, mắt như sóng nước trong đêm, sâu không thể đoán, chỉ cần bước vào, sẽ bị nhấn chìm trong đó.
Trì Ngữ Mặc vô thức căng thẳng lên, cố điều chỉnh là tâm trạng, nở nụ cười, nói chuyện như bình thường: “Anh uống nhiều rượu quá.”
Anh nâng cằm cô lên, cô vẫn chưa phản ứng lại, đã bị anh hôn lên môi mình.
Mùi rượu nồng nặc từ miệng anh truyền qua miệng cô.
Lúc anh hít thở, như là 1 ngọn lửa phun ra vậy, như có thể nướng chín cô vậy.
Trì Ngữ Mặc muốn lùi về sau, anh kìm chặt eo cô lại, kéo gần thân thể anh.
Hai thân thể dính chặt lấy nhau, không có chút khoảng cách, anh ngày càng hôn mãnh liệt hơn, có thế chủ động tuyệt đối, quay người lại, kéo Trì Ngữ Mặc vào trong phòng.
Lý Hạo biết điều giúp họ đóng cửa lại.
Lôi Đình Lệ quay người thêm lần nữa, đã nhốt cô giữa tường và anh.
Anh hôn như điên dại, như là phong ba bão táp vậy, cô không có sức chống cự, hít thở không thông, mở miệng hít lấy hít để, chân mềm nhũn, đứng cũng không vững.
Anh hôn rất lâu mới thả cô ra, hơi thở cũng không bình lặng, ánh mắt nhìn cô mang theo lửa giận, cúi đầu, muốn hôn cô nữa.
Anh nhanh hơn nắm lấy tay cô, kéo cô quay lại, áp ở trên tường.
“Lôi Đình Lệ, dung tích phổi của em không nhiều bằng anh, sắp ngột chết mất.” Trì Ngữ Mặc lập tức nói.
“Sắp ngộp chết, anh thấy em chạy còn nhanh mà.” Anh không vui nói.
Cô biết phản kháng vô dụng, hai tay để trên eo anh, lấy lòng nói “Muốn chạy sẽ không đến đây, anh đang giận em sao?”
“Em cảm thấy sao?” Lôi Đình Lệ phản ứng lại hỏi, mắt sắc bén.
Cô hôn lên mặt anh 1 cái, “Bây giờ còn giận không?”
Anh nhìn cô thật sâu, mím môi không nói chuyện, nhưng rất hiển nhiên, lửa giận ít hơn lúc nãy rất nhiều.
Cô cảm thấy chiêu này hữu dụng, lại chạm vào môi anh 1 cái, đánh giá sắc mặt của anh.
Anh vẫn im lặng nhìn cô.
“Đừng giận nữa, lát nữa anh còn phải đi xã giao, giận đến tổn thương thân thể lại không có tác dụng gì.” Cô dịu dàng nói.
“Lần sau còn dám tự đồng ý làm bạn gái của người khác nữa không?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.
“Đó đâu phải đồng ý, là giả bộ thôi.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Anh biết là giả bộ, nhưng giả bộ em sẽ không bị người khác chiếm tiện nghi sao? Sau này không được phép.” Lôi Đình Lệ mệnh lệnh nói.
Trì Ngữ Mặc gật đầu, “Ừ, em biết rồi, lúc em đồng ý với anh ấy, vẫn chưa hẹn hò với anh mà.”
“Đoán được rồi.” Sắc mặt anh tốt lên rất nhiều, “Em ăn tối chưa?”
Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Chuẩn bị đi ăn bữa lớn, thì bị anh mang về.”
“Lát nữa em theo anh đi ăn.” Lôi Đình Lệ nói.
“Em theo anh, không tốt lắm đâu. Em chỉ lo ăn, bọn họ sẽ cười nhạo em.” Trì Ngữ Mặc kháng cự, nhíu mày.
“Có anh đây bọn họ sẽ không cười nhạo em, buổi xã giao này là bạn bè cùng ngành, không có ai nịnh nọt ai, em tùy ý ăn, sau thời gian đó, khoảng 9h kết thúc, anh đưa em về nghỉ ngơi.” Lôi Đình Lệ sắp xếp nói.
“Vậy anh thì sao?”
“Đây là ăn uống và giải trí tích hợp, anh còn phải xã giao, trước 12h về.”
“Anh thường xuyên phải xã giao như vậy sao?” Trì Ngữ Mặc tò mò, không che giấu sự lo lắng của cô.
Cứ như vậy, cơ thể nhất định sẽ bị tổn thương.
“Không cần, có rất nhiều buổi xã giao anh không cần đi, có cấp dưới đi là được, anh có thể lựa chọn đi hay không, hôm nay có chút đặc biệt, đều là bạn bè trong ngành, cho nên ở lại trễ 1 tí.” Lôi Đình Lệ giải thích.