“Vấn đề là, con trai của Viện trưởng trước đây ăn chơi đàn điếm, năm cái tật xấu đều dính đủ cả, thua đến nỗi em của mẹ ruột hắn phải bán luôn công ty Triệu Lập.”
“Vậy công ty Triệu Lập vốn dĩ là của viện trưởng hồi trước sao, mà sự suy tàn của Triệu Lập không thể không liên quan đến viện trưởng trước kia,” Trì Ngữ Mặc đoán.
“Anh cũng đoán vậy, sau khi mua công ty, mối quan hệ giữa vợ chồng Trương Xuân Hoa chỉ còn lại trên danh nghĩa, Trương Xuân Hoa cứ chơi đùa, hết thảy quen cả 3 người, 1 là anh Nam, 2 là Phó Thị Trưởng, còn có 1 người là minh tinh đang nổi tiếng Trương Đình Kiệt.”
“Bất kể là anh Nam, phó thị trưởng, Trương Xuân Hoa xảy ra chuyện cũng không có được ích lợi gì.
Nhưng, Trương Đình Kiệt rất muốn thoát khỏi Trương Xuân Hoa, hắn là người đáng nghi nhất.
Còn có người nhà của viện trưởng tiền nhiệm, họ chắc chắn ghét Trương Xuân Hoa đến cực độ.
Nhưng, mục đích hãm hại Lâm Miễu là gì chứ?” Trì Ngữ Mặc lại rơi vào vòng lẩn quẩn không thể hiểu nỗi.
“Tìm người thế tội chăng.” Lôi Đình Lệ nói.
Trì Ngữ Mặc bừng sáng tỉnh ngộ, nếu không có Lôi Đình Lệ ra tay, Lâm Miễu chắc chắn đã bị nhận định là hung thủ giết người, không thể kêu cứu.
“Cho nên, anh cảm thấy ai có khả năng là hung thủ nhất.” Trì Ngữ Mặc hy vọng nhìn Lôi Đình Lệ.
Cô tin vào phán đoán của Lôi Đình Lệ.
“Trong trường hợp này, hung thủ không thể nhận định theo ý kiến chủ quan được, không thể nói anh cảm thấy ai là hung thủ thì người đó là hung thủ, có 1 chi tiết, điện thoại Lâm Miễu đang ở đâu? Hình ảnh liên quan đến Trương Xuân Hoa trong đó đã đi đâu?” Lôi Đình Lệ nhắc nhở.
“Những chuyện này anh cũng đã biết rồi à?” Trì Ngữ Mặc hiếu kì.
“Cục trưởng của bọn họ đã đưa tư liệu chi tiết gửi cho anh một bản.” Lôi Đình Lệ giải thích.
Nên trước đó anh nói giúp cô, không phải là nói suông.
Trì Ngữ Mặc rất cảm động, nghiêm chỉnh nói: “Về vấn đề này, em cũng từng nghĩ qua, nếu là do Thị Trưởng làm, người anh ta nên giết là Lâm Miễu, chứ không phải Trương Xuân Hoa.”
“Theo tiến trình phát triển thông thường của sự việc, người làm Lâm Miễu hôn mê, 80% chính là hung thủ giết người, chắc chắn tới 80% hắn đã lấy tấm ảnh trong điện thoại đi, em thử nghĩ xem, nếu em là chồng của Trương Xuân Hoa, chuyện vợ của mình bị người khác đụng vào, có phát tán tấm hình ra ngoài hay không? Nếu thật là hắn ta, sao lâu vậy mà không gửi tấm hình ra ngoài? Lôi Đình Lệ hỏi liền 2 vấn đề.
“Em hiểu rồi, giờ người trong diện tình nghi, có thể giết Trương Xuân Hoa, Trì Ngữ Mặc là người bên cạnh chồng của Trương Xuân Hoa, 2 là Trương Đình Kiệt, nếu là người bên cạnh chồng của Trương Xuân Hoa, bọn họ lấy tấm hình, hoặc là tức điên gửi đi, hoặc là, do có chứng cứ trong tay, sẽ đi uy hiếp Phó Thị Trưởng.” Trì Ngữ Mặc ngộ ra chân lí.
Lôi Đình Lệ nhìn Thường Hâm căn dặn: “Ngươi đi làm 2 việc, bí mật chú ý động tĩnh của Phó Thị Trưởng, đặc biệt là bên phía tài vụ, hoặc là vấn đề kì lạ nào phát sinh, việc thứ 2 là, làm lộ chuyện của Trương Đình Kiệt và Trương Xuân Hoa ra ngoài, ngày mai tôi phải thấy nó ở đầu các mặt báo.”
“Tại sao lại công khai chuyện của Trương Đình Kiệt và Trương Xuân Hoa?” Trì Ngữ Mặc không hiểu.
“Một, em từng nghe hiệu ứng con bướm chưa? Tường bị sập đẩy hàng ngàn người chất đống, Trương Đình Kiệt không hợp tác, nhưng, chỉ cần anh ta xảy ra chuyện, sẽ càng ngày càng nhiều những người tiết lộ tin, thứ hai, Trương Đình Kiệt là nhân vật của công chúng, đối với công chúng mà nói, em thấy, khiến cho một người chưa từng nghe đến tên vào tù, hay là Trương Đình Kiệt vào tù, theo họ cái nào có khả năng hơn?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Trương Đình Kiệt.” Trì Ngữ Mặc thẳng thắn đáp.
Lâm Miễu chả ai quen cô ra, chết thì cũng chả có ai quan tâm, nhưng Trương Đình Kiệt lại khác, minh tinh vào tù, chuyện lớn biết bao.
“Có anh dẫn dụ, ít nhất có thể kéo dài thời gian cho Lâm Miễu, có cơ hội tìm ra chân tướng, nếu hung thủ thật sự là người bên cạnh chồng của Trương Xuân Hoa, sẽ lơ là cảnh giác, càng quan trọng hơn, thế giới giải trí có phần lệch lạc đó, cũng nên chỉnh lí lại, nếu không, sẽ hỏng cả ngành giải trí.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, khí thế ngất trời.
Trì Ngữ Mặc có chút kính phục từ tận đáy lòng, đại thần ra tay, thật là khác với người thường, người thường sẽ không đạt được cảnh giới cao đến thế.
Trong lúc nói, Lôi Đình Lệ ngừng xe lại, nhùn hướng Sơn Khưu, “Đây, chắc là nơi xảy ra chuyện.”
Trì Ngữ Mặc đẩy cửa xe ra, nhìn thấy trên núi có rất nhiều dấu vết của bánh xe, xung quanh khoáng đãng, người bình thường chắc không ai đến đây.
Lôi Đình Lệ cũng từ xe đi ra, tay cầm một cây dù đen.
“Anh nói, nhân chứng là ngẫu nhiên qua đây, hay là đã thiết kế sẵn bẫy từ trước?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Chắc không phải tình cờ đi qua, nếu Lâm Miễu tỉnh dậy sớm, chạy thì sao, mọi thứ hắn làm là công cóc hết sao.” Lôi Đình Lệ nói, đi thẳng phía trước.
“Cho nên, nhân chứng chính là hung thủ?” Trì Ngữ Mặc đoán.
“Không phải, nhân chứng là cư dân sống gần đây, không có chút quan hệ gì với Trương Xuân Hoa hết, chính là làm việc ngay chỗ công ty sản xuất nước suối trước mặt, 17h là thời gian hắn xuống ca.” Lôi Đình Lệ đính chính.
“Vậy, hung thủ đã kiểm tra canh giờ trước rồi, hắn biết giờ này, sẽ có người đi qua.” Trì Ngữ Mặc suy đoán.
Lôi Đình Lệ đứng ở sườn cao nhất của ngọn núi, nhìn hoàn cảnh xung quanh, “Hung thủ chắc đứng đây canh giờ, sự mưu sát của hắn là có âm mưu từ trước, mà chết là, bạn em lại theo dõi Trương Xuân Hoa, có lẽ, hắn đã sớm đưa bạn em vào tròng, cho nên, tố chất của hung thủ rất tốt, vả lại, IQ cũng rất cao.”
“Trương Đình Kiệt em gặp rồi, thực ra, tố chất tâm lí của hắn cực tốt, IQ cũng không thấp, là người rất thông minh.” Trì Ngữ Mặc nói.
“Chỗ này, người thường sẽ ít tới, bên cạnh là Quốc Đảo, cho nên, người đến đây, chắc chắn là có việc ghé qua.”
Trì Ngữ Mặc không biết ý câu nói này của Lôi Đình Lệ là gì, cho nên không trả lời.
“Vậy giờ mình đến xưởng sản xuất nước suối, có lẽ, thu thập được nhiều thứ.” Lôi Đình Lệ nói, quay người đi.
“Không đi xem hiện trường sao?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Vết bánh xe dưới đất rất lộn xộn, bước chân cũng rất lộn xộn, cho dù em đến hiện trường, chắc cũng không thu thập được chứng cứ gì, chứng cứ rõ ràng, bên giám định chắc cũng sớm phát hiện rồi.” Lôi Đình Lệ nói.
Trì Ngữ Mặc gật đầu, trên mặt nhỏ xuống một giọt nước.
Cô nhìn lên trời, “Mưa rồi.”
“Ừ.” Lôi Đình Lệ giương dù, ôm chặt eo cô, kéo sát bên anh.
Trên đỉnh đầu là tiếng mưa kêu tí tách, bên cạnh là Lôi Đình Lệ, đi bộ dưới mưa mang đến cảm giác mới là, có chút kích động, trong lòng thoải mái.
Cô rất không tự tại, hắng giọng, hướng nhìn bên cạnh, một bóng màu đen lóe qua.
“Ê, là ai?” Trì Ngữ Mặc giật mình.
Người đàn ông chạy về phía trước, Trì Ngữ Mặc cảnh giác, Lôi Đình Lệ nhét dù vào tay của Trì Ngữ Mặc, đuổi theo người đàn ông.
Người đàn ông chuẩn bị lên xe máy, bị Lôi Đình Lệ tóm được kéo xuống, mới chốc lát đã khống chế người đàn ông, lớn tiếng nói, “Ngươi lén la lén lút nhìn lén chúng tôi làm gì.”
“Tôi không có, tôi không có.” Trì Ngữ Mặc khẩn trương nói.
“Không nhìn thì ngươi chạy làm gì?” Trì Ngữ Mặc càng dùng sức đè chặt.