Trì Ngữ Mặc đặt điện thoại lên mặt bàn, vào bếp múc một chén cơm trắng ra, một mình ăn cơm tối.
Ăn xong, rửa chén xong, lại nhìn vào thời gian, đã mười giờ rưỡi.
Trên điện thoại vẫn không có cuộc gọi đến của Lôi Đình Lệ.
Có lẽ, đây chính là cách yêu của Lôi Đình Lệ.
Anh như là một vị vua trên vị trí cao, xử lý những công chuyện trong triều của anh.
Thân là phi tử hậu cung của anh, không biết anh đang làm gì, cũng không biết anh có qua đây không.
Sống rất hoang mang, lại không có cảm giác an toàn.
Cô muốn đi về, nhưng nếu như Lôi Đình Lệ về mà nhìn không thấy cô, đoán chắc sẽ giận dỗi.
Cô nằm trên sofa, tiếp tục nghịch điện thoại, chơi được một hồi, đôi mắt cay xè, nhìn vào thời gian, mười hai giờ hai mươi ba phút sáng rồi.
Cô nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Nhưng ngủ không được an tâm, tỉnh dậy, nhìn thấy Lôi Đình Lệ vẫn chưa về, thời gian trên điện thoại hiển thị ba giờ hai mươi phút sáng rồi.
Cô đoán là Lôi Đình Lệ cũng sẽ không về nữa.
Cô đem tất cả đồ ăn trên bàn ăn dùng nilong gói lại, bỏ vào trong tủ lạnh.
Bận xong rồi, xem ti vi một lát, không còn ngủ nữa, cứ như thế đến sáu giờ rưỡi sáng, Lôi Đình Lệ vẫn là chưa về nhà.
Lúc đầu đã hẹn cùng nhau ăn cơm tối, thật ra anh bận, cô thông cảm.
Cô không hiểu là, tại sao, ngay cả thời gian gửi một tin nhắn cũng không có.
Cô đứng dậy, tối qua ngủ không ngon, đầu có chút choáng, choáng váng mặt mày, tim cũng không mấy dễ chịu.
Đi đến cửa sổ, mưa bên ngoài đã dừng hẳn.
Đợi nữa, cũng không có kết quả.
Cô gửi tin nhắn cho Lôi Đình Lệ, “Em về nhà thay đồ nhé.”
Cô vừa ra cửa, tin nhắn di động reng lên, là Lôi Đình Lệ, ngắn gọn một chữ, “Ừ.”
Cô muốn hỏi anh hôm qua làm gì, ở đâu, tại sao không có về ăn cơm tối, tại sao thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không nhắn một tin.
Nhưng nghĩ lại, chuyện này cùng với lần trước thật ra cũng gần như nhau.
Chỉ là lần trước, cô biết anh đang ở đâu.
Anh không nói, sẽ không nói, cô cũng không có tư cách hỏi.
Cô bỏ di động vào túi xách, ngồi xe bus về nhà thay quần áo trước, tò mò thật, người ta yêu nhau cũng như vậy sao?”
Mở khóa cửa vào nhà.
Vương Tuệ Phần đã làm sẵn đồ ăn sáng, nhìn thấy Trì Ngữ Mặc về tới, nở nụ cười hiền từ, “Tại sao thời gian này về nhà, chị con nói, con ngày trước đi theo khách của con ra ngoài rồi.”
“Uhm, vụ án của anh ấy cần phải xử lý.” Trì Ngữ Mặc thái độ mơ hồ nói.
“Đừng quá sức, sức khỏe quan trọng. Ăn sáng chưa?” Vương Tuệ Phần quan tâm hỏi.
Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Nhìn thấy mì mẹ làm, đột nhiên cảm thấy đói quá, con tắm thay đồ trước rồi ra đây ăn sáng.”
“Khẩn trương đi đi, mẹ làm thêm con tô mì thịt phá lấu, mẹ đúng lúc hôm qua làm thịt phá lấu.” Vương Tuệ Phần mỉm cười nói.
Trì Ngữ Mặc trong lòng cảm thấy ấm áp, “Con lấy hai miếng thịt phá lấu lớn, còn lấy thêm canh chan mì.”
“Biết rồi.”
Trì Ngữ Mặc đi vào phòng, lúc đi tắm, đánh răng, thay đồ xong rồi, tiếng chuông di động reng lên.
Cô nhìn thấy tin nhắn của Lôi Đình Lệ, ấn vào xem.
Anh chỉ ngắn gọn một câu, “Chúng ta chia tay đi, lát hồi Lý Hạo sẽ qua bàn chuyện phí chia tay với cô.”
Trì Ngữ Mặc ngây người, trong đầu như là bị sấm giật sét đánh vậy, có sự trống rỗng tạm thời.
Từ từ lại, trước tiên cảm giác được là trong lòng khó chịu, trầm hẳn, âm u hẳn, hình như có tảng đá đè vào lồng ngực vậy.
Cô biết, cô có một ngày sẽ bị Lôi Đình Lệ ruồng bỏ, nhưng không nghĩ đến, ngày này lại đến nhanh đến thế, như vậy khiến cô trở tay không kịp ngoài ý muốn.
Rõ ràng, muốn anh chán cô, là cô luôn hi vọng trước giờ, lúc mà chán đột nhiên mà đến, cảm thấy sự đắng cay đó.
Cô thật ra, cũng nhìn thấy được, Lôi Đình Lệ đối xử với cô, không mấy quan tâm.
Ví dụ, chuyện của anh cũng không nói cô nghe, những chuyện gia đình anh cũng không nói cô nghe, thậm chí, anh căn bản đã không muốn cô xuất hiện trong thế giới của anh.
Bỏ đi.
Lúc trước cô quen với anh, cũng là sợ hãi bị phong tỏa.
Bây giờ, cô không còn lần đầu tiên, đem thứ quý giá nhất của thiếu nữ cho cả anh, cũng tại vì anh, cứu bản thân, và bạn bè của bản thân, tính ra thì, hình như cô cũng không thiệt thòi.
Hít một hơi thở sâu, bình phục cảm giác chua xót trong lòng.
Cô gửi tin nhắn qua đó, “Chúng ta chỉ mới quen nhau vài ngày, phí chia tay thì không cần đâu, cám ơn Lôi tổng, nhưng, chuyện thay tủy của chị tôi vẫn phiền anh dặn dò một chút, cả nhà chúng tôi sẽ thật lòng hi vọng anh hạnh phúc.”
“Được.” Lần này Lôi Đình Lệ rất nhanh gửi một chữ qua.
Tuy rằng cô không hiểu, tại sao hôm qua còn bình thường mà, hôm nay cô liền bị chia tay.
Nhưng, chữ được của anh, trả lời nhanh như thế, nói rõ anh cũng trút bỏ được gánh nặng.
Trì Ngữ Mặc nhếch mép miệng, chuyện tốt.
Cô ra cửa, nhìn thấy tô mì phá lấu trên bàn, ôm lấy Vương Tuệ Phần, “Lúc con đi công tác bên ngoài đúng là nhớ lắm cái món mì phá lấu.”
“Ha ha.” Vương Tuệ Phần cười vui nói, “Mau ngồi xuống ăn đi, mẹ bỏ vào cho con hai miếng phá lấu rồi.”
“Uhm uhm uhm.” Trì Ngữ Mặc ngồi lên ghế, hút một ngụm mì lớn.
Trong đầu lóe lên cái tin nhắn của Lôi Đình Lệ, trong lòng chua xót, có cảm giác đau đớn.
Cô cưỡng ép bản thân không suy nghĩ.
Không sao.
Năm đó người đàn ông cô yêu nhất cô cũng có thể bỏ xuống được, huống chi là quen nhau với Lôi Đình Lệ được vài ngày thôi.
Vương Tuệ Phần nhìn thấy Trì Ngữ Mặc lo lắng hỏi, “Tiểu Mặc, con ở bên ngoài có phải gặp được chuyện gì không hay rồi?”
“Không có, tại sao lại hỏi thế?” Trì Ngữ Mặc giả vờ không có chuyện gì ngồi ăn mì.
Cô biểu hiện khó chịu, người thân buồn, kẻ thù vui, không có sự cần thiết đó.
“Năm đó con chạy đến nhà mẹ, cũng là như vậy, chuyên tâm ăn đồ, mẹ biết con đau khổ, nhưng cô chưa từng biểu hiện ra, con vẫn là một đứa trẻ, có gì không vui, nói ra, trong lòng sẽ dễ chịu hơn.” Vương Tuệ Phần khuyên nhủ.
Trì Ngữ Mặc cười ôn hòa, “Con không sao thật, không những không sao, còn có chuyện tốt, lần này con đi công tác, thành công giải quyết được một khách hàng khó tính, tiền thưởng lần này của có đoán chắc có một trăm nghìn, con đưa tiền trả cho người ta, còn dư rất nhiều.”
“Đúng rồi, nói đến tiền, Niên Cung Duật nói đồ cổ không cần mẹ bồi thường nữa, trả lại tiền cho mẹ, mẹ một lát trả lại cho con.” Vương Tuệ Phần nói.
“Không sao, mẹ để dành đi, chị và ba khám bệnh đều cần tiền, con lập tức có thể chuyển thành luật sư chính thức, tiền lương sẽ đề cao rất nhiều, con ngày thưởng làm công ở chỗ bà nội, cũng không dùng tiền, con vẫn có thể để dành rất nhiều tiền, đến lúc đó tiền không đủ mẹ nói con nghe.” Trì Ngữ Mặc vui vẻ nói.
Vương Tuệ Phần nhìn thấy cô hình như một người không sao ăn mì, “Tiểu Mặc, con cũng nên lo liệu cho bản thân, nói sao thì, thanh xuân của phụ nữ chỉ có một vài năm, nếu như bị lỡ đi, rất khó kiếm được điều kiện tốt.”
Trì Ngữ Mặc nhí nhảnh giơ tư thế tay OK.
Vương Tuệ Phần nhìn thấy cô như vậy, muốn nói mà không nói được.