Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 206



Trì Ngữ Mặc làm thế nào cũng mở không ra cái cửa.

Người phụ nữ cầm dây thừng tới về phía cô, quát: “Tiểu Cẩu, ôm chặt cô ta.”

Lời vừa dứt, người nam đó nhảy tới ôm lấy cô.

Trì Ngữ Mặc liều mạng giãy dụa.

Người nam kia mặc dù gầy, nhưng sức rất lớn, ôm lấy cô rất chặt.

Người nữ cầm dây thừng tới trói lấy cô.

Trì Ngữ Mặc hiểu rõ, bây giờ giãy dụa căn bản vô dụng, càng giãy dụa, càng chọc giận người ta.

“Tôi tới đây công ty tôi biết, chúng tôi mỗi ngày đều cần báo cáo, chị trói tôi lại, đối với chị mà nói không có chút tác dụng nào.” Trì Ngữ Mặc bình tĩnh đàm phán.

“Con trai tôi bị bệnh tâm thần, cho dù con trai tôi cưỡng hiếp cô, nó cũng sẽ không bị phán tội.” Người phụ nữ nói với lời thề son sắt.

“Đúng vậy, con của chị không có năng lực hành vi, nhưng một khi bị giám định thành bệnh bạo lực tâm thần, thì sẽ bị cưỡng chế giam giữ, cả người cũng không thể gặp, thường xuyên bị trói trên giường, tiêm thuốc.

Còn nữa, chị là người có hành vi bình thường, chị xúi giục, chỉ đạo, là đồng lõa, chị sẽ chịu sự chế tài của pháp luật. Chị và con của chị đều bị bắt, như thế rất tốt, căn nhà này không phá dỡ cũng phải phá.” Trì Ngữ Mặc bình tĩnh nói.

Người phụ nữ dừng một chút, bừng tỉnh, nhìn chằm chằm vào Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc cũng không có lùi bước, cũng không sợ sệt, hiện giờ thứ duy nhất có thể lấy cứu cô, chính là lý trí.

“Cô đi đi, đừng đến chỗ này nữa.” Người phụ nữ buông Trì Ngữ Mặc ra.

“Tôi biết chị ở lại đây nhất định có lý do của chị, chị nói lý do của chị ra, nói không chừng tôi có thể giúp chị, cho dù tôi không giúp được cho chị, đối với chị mà nói cũng không thiệt thòi. Không phải sao?” Trì Ngữ Mặc tiếp tục hỏi.

Người phụ nữ hoài nghi nhìn Trì Ngữ Mặc, vành mắt có chút đỏ lên, “tôi đang đợi chồng tôi trở về, chúng tôi dọn đi rồi, chồng tôi trở về sẽ không tìm được mẹ con chúng tôi, cho nên, đừng tới khuyên tôi rời khỏi nữa, tôi không thể nào rời đi.”

“Chồng... của chị, đi đâu rồi?” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng hỏi.

“Ba ba, ba ba, ba ba bay rồi.” Cậu con trai nhảy loạn trong phòng.

“Tôi sinh Tiểu Cẩu ra, Quốc Quân nói ra kiếm tiền tìm bác sĩ khám bệnh cho con trai, bây giờ còn chưa trở về, đã hai mươi năm rồi.” Người phụ nữ nghẹn ngào nói.

“Trong hai mươi năm, có gửi tiền về cho mẹ con chị không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.

“Có, mấy năm đầu mỗi tháng đều gửi tiền trở về, ngày 10 mỗi tháng đều gọi điện thoại đến tiệm tạp hóa, về sau, không gửi nữa, điện thoại cũng không gọi tới, ngay cả tiệm tạp hóa cũng không còn, tôi không biết ngoại trừ đợi ở chỗ này, còn có cách gì.” Người phụ nữ vừa nói vừa rơi nước mắt.

Trì Ngữ Mặc cũng bị cảm động, nghe mà thấy, thật đáng thương.

“Chị có nghĩ qua? Anh ta có lẽ, đã không còn?” Trì Ngữ Mặc thận trọng hỏi.

“Nếu như anh ấy không còn ở vậy hồn của anh ấy hẳn là đang trong căn nhà này, nếu như căn nhà này bị phá dỡ, Quốc Quân sẽ thành cô hồn dã quỷ.” Người phụ nữ kích động. Mặt đầy nước mắt, nước mũi, “cô đi đi, đừng tới đây nữa.”

“Có thể cho tôi xem qua hình của chồng chị không.” Trì Ngữ Mặc hỏi.

“Tôi cho cô xem có ích gì, cho cô xem xong Quốc Quân sẽ trở về sao?” Người phụ nữ từ chối nói.

“Bây giờ mạng internet phát triển, tôi có thể hỏi thăm khắp nơi, nói không chừng biết được anh ta ở đâu? Dù sao cũng tốt hơn không có hi vọng nào, đúng không? Hơn nữa, tôi là thật tâm, tôi cũng hi vọng chị tìm được chồng chị, sau đó lấy tiền phá dỡ rời khỏi chỗ này đến một nơi tốt hơn chút mà sinh sống, mục đích của chúng ta là giống nhau.” Trì Ngữ Mặc khuyên.

Người phụ nữ nghe có lý, xoay người đi lấy hình.

Cậu con trai kéo tóc Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc nhìn về phía cậu ta.

Cậu con trai nhếch môi, lộ ra răng màu vàng, “xinh đẹp, bà xã.”

Cậu ta còn muốn kéo tóc Trì Ngữ Mặc.

“Nếu như ngươi kéo tóc của ta, ta sẽ đau.” Trì Ngữ Mặc ôn nhu nói.

Cậu con trai lập tức bất động, rất ngoan đứng đấy, mắt không nháy mà nhìn Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc nhớ tới trong túi còn kẹo the mà hôm qua cô lấy trong khách sạn Lôi Nặc.

Cô tìm trong túi, đưa cho cậu con trai.

Bàn tay bẩn thỉu của cậu con trai cầm lấy kẹo the trong tay Trì Ngữ Mặc, lột ra bỏ vào miệng.

Người phụ nữ nhìn thấy cảnh này, trong mắt có chút ướt át, “cô và người khác không giống, người khác nhìn thấy nó, tựa như nhìn thấy quỷ vậy, có người nhìn thấy nó liền chạy, có một số người thường xuyên đánh nó, ăn hiếp nó.”

“Chúng ta không cách nào lựa chọn nơi sinh ra, có người sinh ra là đeo chìa khoá kim cương, có người sinh ra, là phải đối mặt với bệnh tật, có một số người sinh ra không giống với mọi người, chí ít, chúng ta có thể thoải mái để được vui vẻ, cậu ta rất vui, có một người mẹ lúc nào cũng bên cạnh.” Trì Ngữ Mặc dịu dàng nói.

Người phụ nữ cũng không nói lời nào, đưa hình cho Trì Ngữ Mặc. “Hình của Quốc Quân.”

Trì Ngữ Mặc nhìn thấy hình, hơi sững sờ, “hắn?”

“Sao thế, cô quen sao?” Người phụ nữ kích động nắm chặt bả vai Trì Ngữ Mặc.

“Tôi không chắc, dù sao thì người đàn ông trong tấm hình này rất trẻ, người có tướng mạo giống nhau cũng rất nhiều, để tôi hỏi thử.” Ao ngữ mặc nói.

“Cô chụp lại tấm hình đi, nếu như Quốc Quân trở về, tôi lập tức dọn đi, hoàn cảnh sống ở đây thật sự không tốt, khắp nơi đều đang xây nhà, vừa bụi vừa ồn, tôi cũng muốn cầm tiền, ở nhà tốt, cho Chó con khám bệnh.” Người phụ nữ nói.

Kỳ thật cô rất lý trí, chỉ là đang đợi người trở về, cho nên không chịu rời đi.

“Tôi cố hết sức.” Trì Ngữ Mặc chụp lại tấm hình của Quốc Quân, “vậy tôi đi trước đây, trễ xíu sẽ liên lạc lại.”

“Ừm ừm ừm.” Người phụ nữ mở cửa, đứng ngay cửa tiễn Trì Ngữ Mặc rời đi.

Trì Ngữ Mặc gọi điện thoại cho Lý Đội, “chào anh, Lý Đội, tôi là Trì Ngữ Mặc, tôi có chút vấn đề muốn trưng cầu ý kiến của anh.”

“Ừm, cô nói đi.” Lý Đội nói một cách công sự công biện.

“Tôi muốn tìm người đã mất tích vào mười mấy năm trước, bình thường thì với tình huống gì mới có thể tìm được vậy, có hình chụp.” Trì Ngữ Mặc hỏi.

“Biến mất mười mấy năm trước, xác suất tìm được cũng không lớn, đại đa số người, sau khi mất tích vào mười mấy năm trước, thi thể đều tìm không thấy, nếu như người mất tích còn sống, đường tắt hữu hiệu nhất vẫn là thông báo tìm người, cho thù lao cao, như thế người cung cấp manh mối sẽ nhiều.”

“Nếu như người mất tích đó, bản thân không muốn xuất hiện thì sao?” Trì Ngữ Mặc lại hỏi.

“Chỉ cần có người cung cấp manh mối, vẫn có thể tìm được, về phần người đó có muốn xuất hiện hay không, đã không phải là chuyện người đó có thể quyết định.”

“Vậy, làm một cái thông báo tìm người, đại khái cần bao nhiêu tiền ạ?” Trì Ngữ Mặc trưng cầu ý kiến nói.

“Cái này không nhất định, phải xem cô cho phát trên đài nào, tôi có một người bạn, lúc trước anh ta tìm chó, đã phát thông tin trên xe buýt của thành phố A hết một tuần, năm vạn.”

Trì Ngữ Mặc không ngờ thông báo tìm người phí tổn lớn như thế, “nếu như tôi thông báo tìm người trên mạng thì sao?”

“Nếu như cá nhân cô đăng một tin lên diễn đàn, rất nhanh sẽ chìm xuống đáy, người nhìn thấy cũng không nhiều, cô cần phải thương lượng với trang web, mua bảng đầu, hoặc là đề xuất vị trí rõ rệt, chi phí cũng sẽ không rẻ.

Tôi cảm thấy cô có thể tìm Lôi tổng, Lôi Đình Lệ đầu tư rất nhiều APP và các trang mạng xã hội, lưu lượng xếp top 10 trong cả nước, anh ta ra tay, không có chuyện không giải quyết được.” Lý Đội đề nghị nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.