Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 220



Lôi Đình Lệ cũng thấy Úc Tang Lan đang tiến về phía mình nên anh đứng dậy cầm cốc nước tiến đến chỗ máy lọc nước.

Úc Tang Lan không phát hiện được điều gì, cô đi theo Lôi Đình Lệ để đi về chỗ máy lọc nước, cô lay lay cánh tay Lôi Đình Lệ, nhõng nhẽo, “Có được không anh, đi mà.”

“Anh biết rồi, mấy giờ?” Lôi Đình Lệ trầm giọng.

“Tối nay 6 giờ nhé.”

“Địa điểm?” Lôi Đình Lệ hỏi.

“Hẹn ở khách sạn Lôi Nặc được không anh, em thấy đồ ăn ở dó được, trên sân thượng còn có bể bơi ngoài trời và các thứ giải trí khác, chơi đông người thì không sợ chán đâu.”

“Anh biết rồi, tối 6 giờ anh qua.”

Úc Tang Lan liếc qua cửa phòng nghỉ của Lôi Đình Lệ, “Em đợi anh ở phòng nghỉ có được không?”

“Chiều anh còn hai buổi họp nữa, em ở đó sẽ buồn chán đấy.”

“Sao lại buồn được, em có thể lên mạng ở phòng anh được mà.” Úc Tang Lan nói và đi về phía phòng nghỉ của Lôi Đình Lệ.

Ánh nhìn của Lôi Đình Lệ thoáng có sự bực dọc, anh nắm lấy tay Úc Tang Lan, “Em đến Shangri-la đi, ở đó anh có phòng dài hạn, lát nữa anh sẽ bảo Lý Hạo đưa em đi.”

“Em rất hiếu kỳ, khách sạn Lôi Nặc cao cấp hơn Shangri-la, tại sao anh không ở Lôi Nặc mà lại ở Shangri-la?” Úc Tang Lan nghiêng nghiêng đầu, hỏi khó hiểu.

“Anh không muốn nhân viên của anh quá khép nép, hơn nữa xem môi trường sống của người khác cũng có ích cho việc tự hoàn thiện.” Lôi Đình Lệ nghiêm chỉnh giải thích.

“Hóa ra là vậy à, em hiểu rồi, vậy em đợi anh ở trong...phòng khách sạn.” Úc Tang Lan rướn đôi mắt long lanh nói, giọng nói càng dịu đi.

Trì Ngữ Mặc lập tức nghe ra ám thị của Úc Tang Lan.

Mới đây chàng trai này còn là của cô, nay anh đã là của người khác, nói chung, nên quên thì quên vậy.

“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng.

Lý Hạo cầm theo túi nilon bước vào, vừa thấy Úc, anh khựng lại đôi chút, mỉm cười nói với Lôi Đình Lệ, “Lôi tổng, thuốc anh dặn mua đây ạ.”

“Ừ, để trên bàn đi.” Lôi Đình Lệ không nói gì nhiều.

“Mua thuốc gì vậy, anh không được khỏe à?” Úc Tang Lan lập tức lo lắng.

“Mua để trữ thôi. Lý Hạo, đưa Úc Tang Lan đến phòng của tôi bên Shangri-la.” Lôi Đình Lệ dặn dò.

“Được thưa Lôi tổng.” Lý Hạo đặt túi thuốc trên bàn.

Úc Tang Lan vẫn chưa muốn rời đi, cô ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng nói, “Người ta vẫn muốn ở với anh một chút nữa mà.”

Lôi Đình Lệ nhìn đồng hồ trên tay, “Anh còn nửa tiếng nữa phải đi họp rồi, ppt vẫn chưa làm.”

“Người ta chỉ ngồi cạnh là được.” Úc Tang Lan ngồi phịch lên sofa, đảm bảo, “Em nhất định sẽ không làm phiền anh đâu.”

Trì Ngữ Mặc, “...”

Cô có cảm giác khóc không ra, co ro trong gầm bàn, thứ nhất là mệt, thứ hai lại sợ bị phát hiện.

Rốt cuộc, sao cô lại đi theo Lôi Đình Lệ vào đây kia chứ!

Có lúc nghĩ lại thấy cuộc đời thật mệt mỏi.

Gặp một tên sở khanh, bỏ lỡ tình yêu đích thực, mất lần đầu, không dám tin vào một tình yêu đẹp.

Cô thật sự rất ngưỡng mộ cuộc sống của Từ Ích Nguyên, đơn giản, tinh tế, vui vẻ, thoải mái, không gò bó lại lạc quan yêu đời.

Cô, mang trên mình quá nhiều thứ.

Nếu như không gặp được Lôi Đình Lệ, có lẽ cuộc sống của cô sẽ đơn giản hơn nhiều, cô không muốn ngày nào cũng đến đây để nấu ăn, không muốn gặp Lôi Đình Lệ mỗi ngày, tốt nhất là lạc nhau trong giang hồ luôn.

Lôi Đình Lệ quay trở lại bên bàn làm việc, nhìn thấy đôi mắt đo đỏ lại đáng thương của cô.

Anh vứt chiếc đệm trên ghế xuống cho cô.

Ngồi xuống ít nhất sẽ dễ chịu hơn là quỳ.

Cô cũng chẳng khách sáo mà nhận lấy chiếc đệm, ngồi xuống. Cả người đè lên đầu gối, ngón tay vẽ mấy vòng tròn linh tinh trên đất.

Thời gian cứ trôi qua một phút, hai phút, ba phút...

Cô không thể cứ ngồi trên đất mà đợi nửa tiếng được, chiều nay cô còn có việc rất quan trọng phải giải quyết.

Cô lấy điện thoại trong túi ra, tắt thành tĩnh âm rồi nhắn tin cho Lôi Đình Lệ, “Anh có thể đến phòng họp sớm hơn, mang theo cô bạn gái của anh là được, tôi sẽ chớp cơ hội chuồn đi.”

Lôi Đình Lệ nhìn lướt qua tin nhắn rồi nói với Úc Tang Lan, “Anh hết thuốc lá rồi, đi mua hộ anh với.”

“Hả? Anh hút hãng nào?” Úc Tang Lan lập tức đứng dậy.

“Anh không hút nhiều, em cứ mua là được.”

“Vâng, em đi ngay.” Úc Tang Lan vui vẻ đi khỏi.

Trì Ngữ Mặc trút được hơi dài, nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng lại, cô nhỏm nửa chiếc đầu ra, thấy cô ta đã đi thật mới chui ra khỏi gầm bàn.

“Vậy Lôi tổng, tôi đi nhé.” Cô nói chuyện rất khách sáo và cung kính, vội vàng chào anh.

“Tay sao rồi?” Lôi Đình Lệ hỏi, ánh mắt dừng lại trên tay cô.

Trì Ngữ Mặc nhìn xuống bàn tay, “Vẫn hơi đỏ, chắc ngày mai là khỏi rồi.”

Lôi Đình Lệ cầm lấy tuýp thuốc.

Trì Ngữ Mặc cướp lấy, nhanh chóng vặn nắp rồi bôi lên cho mình, rồi cô cúi đầu cung kính nói, “Cảm ơn thuốc của Lôi tổng, vậy tôi đi đây.”

“Lần trước chuyện xảy ra ở thang máy khách sạn Lôi Nặc, mấy ngày này luật sư của tôi sẽ liên hệ với bên cô.”

“Tôi thì không cần đâu, dù sao cũng không có chuyện gì, đến lúc đó anh bảo luật sư của anh liên hệ với Lâm Miễu là được.” Trì Ngữ Mặc nói rồi, cô quay đi.

Cô lại nhớ đến một chuyện khác, nên quay đầu lại, nói với Lôi Đình Lệ, “Lôi tổng, tôi dã chuẩn bị bắt đầu lại rồi, thật đấy, không muốn nhớ chuyện của khi trước, hơn nữa tôi sẽ cố gắng thuyết phục bà để tôi rời đi.”

“Cho nên?”

“Mặc dù chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi, nhưng tôi vẫn thấy gặp nhau không được hay cho lắm, đặc biệt là còn ở gần ngay dưới một mái nhà.

Thật ra, tôi không thể không về chỗ của bà nhưng anh có thể không về mà.

Còn nữa, ngày nào tôi cũng đến công ty của anh để học thì không phù hợp đâu, anh không muốn gặp tôi, tôi thấy anh cũng không mấy dễ chịu, cho nên tôi không muốn đến.” Trì Ngữ Mặc muốn thổ lộ những gì cô muốn nói.

“Thấy tôi cô không thoải mái, vậy thấy ai thì thoải mái, Từ Ích Nguyên?” Lôi Đình Lệ hỏi với giọng rất lạ.

“Anh đừng như vậy, tôi chỉ đang có gì nói đấy, tôi có chút sợ khi gặp anh, có thể đúng như người ta nói đấy, không thành người yêu được thì cũng chẳng thể nên bạn bè.” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng.

“Sợ tôi?” Ánh mắt Lôi Đình Lệ khó chịu, anh không thích từ này, “Sợ tôi lại chia tay cô? Hay là vì chia tay với cô nên cô căm ghét anh, hoặc là cô lo rằng sẽ lại dính líu đến tôi?”

Mỗi lần nói một câu, ánh nhìn của Lôi Đình Lệ lại lạnh đi vài phần, ngực anh như bị kim châm vào.

“Có cả, thực ra Lôi tổng, tôi không dám đắc tội anh, nhưng tôi cũng tin anh là một người biết lý lẽ, nếu anh đã có bạn gái rồi thì sau này tốt nhất là chúng ta đừng gặp lại nữa. Nếu không, tôi thấy sẽ ảnh hưởng đến tôi, đến cả anh và cả bạn gái của anh nữa. Đương nhiên, có yêu cầu gì anh có thể nói với tôi.” Trì Ngữ Mặc thành tâm nói.

Lần này nói rõ rồi thì sau này chẳng cần phải gặp nhau làm gì nữa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.