“Bác sĩ, ông có coi lộn không, tôi không thể nào mang thai được?” Trì Ngữ Mặc kinh ngạc hỏi.
“Bào thai bây giờ nhìn không rõ, lát nữa làm xét nghiệm máu cho cô, sẽ có thể biết chính xác.” Bác sĩ nói.
Trì Ngữ Mặc bị rút máu xong được đưa đến phòng bệnh.
Trong đầu cô trống rỗng, nếu cô thật sự mang thai rồi, vậy phải làm sao đây?
Cô và Lôi Đình Lệ đều có làm biện pháp phòng chống, sao có thể có thai được, không lẽ là thể chất của cô đặc biệt?
Nếu thật sự có rồi, cô nên sinh, hay là không sinh đây.
Sinh, sau này cuộc sống của cô phải thế nào?
Cô và ba của đứa nhỏ không yêu nhau, cô cũng không tham muốn tiền tài của Lôi Đình Lệ.
Cô sẽ giống như mẹ mình vậy, tự nuôi lớn con.
Nhưng, nếu Lôi Đình Lệ muốn giành con của cô thì sao?
Cô đơn thân sức yếu, đến lúc đó có tình cảm với con rồi, cuộc sống sau này nhất định sống không bằng chết.
Với lại, cô còn có chuyện phải làm, với năng lực hiện tại của cô, hoàn toàn không đủ khả năng tự nuôi con khôn lớn.
Tay đặt lên bụng, nhắm mắt lại.
Cô, không phải con nít không hiểu chuyện.
Con của cô, cô hy vọng lúc sinh ra có mẹ, cũng có ba, có thể cảm nhận được sự tốt đẹp của thế giới.
Không giống như cô, gánh chịu trách nhiệm và mâu thuẫn của người lớn, sống không vui vẻ, đến nơi dựa dẫm cũng không có.
“Xin lỗi, bảo bảo.” Trì Ngữ Mặc nỉ non độc thoại.
Cô mở mắt ra, hít sâu, trong mắt đã phủ tầng hơi nước, “Cứ cho là không có duyên, con đến nhà khác, cũng nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tâm trạng cô bình tĩnh lại, dần dần, bụng cũng không quá đau nữa.
Y tế đi vào, nói: “Giường 56, người bệnh giường 56 người nhà đến chưa?”
Không ai trả lời cô.
Y tá tìm đến giường bệnh, đi đến trước mặt Trì Ngữ Mặc, hỏi: “Người thân đến chưa?”
Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Sao thế?”
“Phải đóng viện phí, nhà cô không có bà con thân thích sao? Ít nhất cũng phải có bạn bè chứ, trước 10h tối nay, kêu bạn cô qua trả tiền viện phí.” Y tá nói.
Trì Ngữ Mặc nghiêm túc nghĩ 1 chút.
Vương Tuệ Phần quá bận rồi, còn phải làm việc, còn phải chăm sóc chị và cha nuôi, nếu còn phải qua chăm sóc cô, thì không thích hợp lắm.
Với lại, cô cũng không muốn người nhà lo lắng, đặc biệt là người lớn tuổi trong nhà.
Người lớn trong nhà cũng có tuổi rồi, sẽ không chịu được, sẽ than thở, sẽ ngủ không ngon giấc.
“Tôi không muốn ở viện, có thể không?” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng hỏi.
“Cái này cô phải hỏi bác sĩ trị liệu chính của mình.” Y tá nói xong, quay người ra ngoài.
Trì Ngữ Mặc xuống giường, từ từ đi đến phòng làm việc của bác sĩ chính, gõ cửa.
“Bác sĩ, tôi là Trì Ngữ Mặc giường bệnh 56, là như vậy, tôi không muốn đứa con này.” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng nói.
“Là như vậy, cô nương, dù muốn xử lý cũng phải đợi 49 ngày nữa, nếu là thai trong tử cung, thì có thể dùng thuốc để bỏ thai, nếu không phải, thì phải làm phẫu thuật.” Bác sĩ nói.
“Vậy nếu tự sảy thai thì sao?” Trì Ngữ Mặc không hiểu hỏi.
“Vậy cũng cần kiểm tra, có sạch sẽ hay không, ngoài ra, bên cảnh sát có để lại số điện thoại, chừng nào thuận tiện cho lời khai?” Bác sĩ hỏi.
Trì Ngữ Mặc cụp mắt xuống, suy nghĩ 1 chút: “Tôi có thể không ở viện không?”
“Không thể, cô có triệu chứng bị sảy thai, nếu chảy quá nhiều, chữa trị không kịp, sẽ mất mạng đó, tôi phải chịu trách nhiệm với cô, cô về nghỉ ngơi trước đi, đợi có kết quả kiểm tra máu ra tôi sẽ đưa ra đơn thuốc cho cô.” Bác sĩ nghiêm khắc nói.
Trì Ngữ Mặc biết, tạm thời không thể xuất viện.
Cô quay lại giường bệnh, lấy điện thoại từ túi xách ra, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Quốc Quân.
Trì Ngữ Mặc bắt máy.
“Cô đâu rồi?” Quốc Quân lạnh giọng hỏi.
“Xin lỗi, tôi vừa đến tiệm trà Thiên Ngữ, là bị mấy người xông đến đánh, bây giờ đang ở bệnh viện.”
“Cô đưa số điện thoại của Trương Hồng cho tôi, tôi nói chuyện với cô ta.” Quốc Quân lạnh giọng nói.
“Cô ấy không có điện thoại.”
“Địa chỉ thì có rồi chứ, cô không phải muốn giải quyết vấn đề sao? Tôi nói trực tiếp với cô ta, tôi nghĩ, cô ta muốn gặp mặt tôi 1 lần.”
Trì Ngữ Mặc suy nghĩ 1 lát, đương sự gặp nhau thì càng tốt, nhưng cô cũng lo lắng trong lúc đàm phán, Trương Hồng sẽ bị bắt nạt, “Qua 2 ngày nữa tôi xuất viện, đến lúc đó tôi dẫn anh đi, được không?”
“Cô đang lãng phí thời gian của tôi đó.” Quốc Quân sắc bén nói.
Trì Ngữ Mặc cũng giận, “Anh cũng lãng phí 10 mấy năm, 10 mấy năm nay anh ở đâu, 10 mấy năm nay anh có thể không hỏi không quan tâm đến mẹ con họ, bây giờ ngược lại gấp gáp như vậy, chỉ có anh biết tôi sẽ đến tiệm trà Thiên Ngữ, đừng nói với tôi, là anh tìm người đến đánh tôi.”
“Tôi không biết cô đang nói gì.” Quốc Quân nói xong cúp máy.
Trì Ngữ Mặc càng nghĩ càng cảm thấy kinh tởm.
Lẽ nào Quốc Quân thật sự tìm người đến đánh cô?
Anh ta không phải muốn làm chuyện bất lợi với mẹ con Trương Hồng chứ.
Bây giờ hắn nghĩ là mẹ con Trương Hồng để chuyển nhà, mới hỏi cô địa chỉ, đợi đến khi hắn đến địa chỉ trước kia xem 1 cái, sẽ phát hiện mẹ con Trương Hồng vẫn ở chỗ cũ.
“Là như vậy, sư phụ, con không phải đang làm vụ án về mua đất của hộ gia đình không chịu bán sao?”
“Ừ.”
“Người chủ của nhà đó là Trương Hồng, thì ra cô ấy đang đợi chồng mình về, cho nên vẫn luôn không chịu rời đi.
Nhưng chồng của cô ấy đã đổi tên, cưới vợ khác.
Trương Hồng nhờ con lấy tiền bồi thường, người đàn ông đó xấu hổ quá hóa giận, con đoán hắn tìm người đánh con, giờ con đang ở bệnh viện, tạm thời không xuất viện được.
Người đàn ông đó lúc nãy hỏi con địa chỉ của Trương Hồng, con lo hắn làm chuyện bất lợi với Trương Hồng.
Sư phụ, người có thể nhanh chóng đến thành phố Thanh Đài thông báo cho Trương Hồng không, kêu cô ấy tạm thời đưa con đi trốn chỗ khác.” Trì Ngữ Mặc nói đơn giản.
Bên kia Trương Vân Huệ trầm mặt 1 lát, “Tiểu Mặc, vấn đề tiền bồi thường sau đó, con có kí hợp đồng không?”
“Vẫn chưa.”
“Ta biết con là người nhiệt huyết, đồng cảm với kẻ yếu, nguyện ý giúp họ không cần báo đáp, nhưng, nếu con không có giấy ủy quyền, nhiều lúc, sẽ làm hạn chế quyền lợi luật sư của con, chuyện nên làm theo quy tắc thì nên theo quy tắc.” Trương Vân Huệ nghiêm trọng nói.
“Biết rồi sư phụ, chuyện này là đột ngột, sau này con sẽ chú ý, chuyện của Trương Hồng, phiền người đích thân đi 1 chuyến. Chi phí con có thể trả ạ.” Trì Ngữ Mặc cũng không muốn sư phụ vì chuyện này mà chịu tổn thất.
“Ừ. Bên đây ta xử lý xong thủ tục là có thể đi, con nghỉ ngơi cho tốt, nếu hắn đã đánh con rồi, chúng ta khởi kiện ẩu đả, không được quá dễ dãi.” Trương Vân Huệ chính nghĩa nói.
Trì Ngữ Mặc ngượng ngùng mím môi, nếu là ẩu đả bình thường vào bệnh viện, thì nhất định cô sẽ khởi kiện.
Nhưng, bây giờ cô là phụ nữ có thai, một khi khởi kiện, chuyện đứa con của cô sẽ bị phát hiện.
Lôi Đình Lệ bây giờ bài trừ cô như vậy, sợ cô làm loạn, cô cũng không muốn Lôi Đình Lệ biết.