“Thôi cứ lo sự nghiệp trước, cứ đặt hy vọng lên người người khác, chi bằng hôm nay bắt đầu cố gắng, ít nhất, mình cũng không dễ dàng bỏ cuộc như thế.” Trì Ngữ Mặc cười nói, một bộ dạng vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Mặc, cậu nhất định sẽ gặp một người vô cùng vô cùng yêu cậu, mình cũng yêu cậu mất rồi.” Lâm Miễu cảm thán.
“Nghỉ sớm đi, giờ không còn sớm nữa, hoàn cảnh ở đây xem ra khá ổn, ít nhất có giường cho cậu, cũng yên tĩnh.” Trì Ngữ Mặc nhìn qua một lượt nói.
“Ừ ừ, ngủ sớm đi.”
Khi Trì Ngữ Mặc tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Lôi Đình Lệ ngồi ở đầu giường.
Lâm Miễu vẫn đang ngủ, cô không biết anh đến bao lâu rồi, không tiếng động gì cả, có chút ngượng ngùng, nhưng không nói gì, ưỡn người ngồi dậy.
Lôi Đình Lệ đỡ cô, đặt gối sau lưng cô, hỏi: “Sáng nay muốn ăn gì, anh bảo người làm xong đem qua đây.”
“Giờ mấy giờ rồi?” Trì Ngữ Mặc hỏi, nhìn trời bên ngoài, vẫn hơi tối, chắc trời chưa sáng.
“Anh làm em tỉnh giấc à?” Lôi Đình Lệ hỏi lại.
“Không phải, tôi ngủ đến giờ thì tự tỉnh thôi, nhưng sao anh qua đây sớm vậy?” Trì Ngữ Mặc thuận miệng hỏi.
“Vừa xong công việc, thuận đường.” Lôi Đình Lệ nói nhỏ, ngồi bên đầu giường, nắm lấy tay cô.
Cả người Trì Ngữ Mặc ngây ra, ý thức được gì liền rút tay lại, quét mái tóc qua một bên. “Vậy chắc anh còn chưa ngủ, mau về ngủ đi, không lại nhức đầu.”
Ánh mắt Lôi Đình Lệ tối sầm lại.
Cô đang bài xích anh, đến nắm tay cũng không cho sao?
Anh cắn răng, nắm lấy tay cô lần nữa, nhanh chóng, nhìn sâu vào mắt cô, nói lại lần nữa, “Sáng em muốn ăn gì, anh bảo người làm.”
Trì Ngữ Mặc muốn rút ra, nhưng anh nắm rất chặt, cô mà rút ra, chắc cũng được.
Nhưng với những gì cô hiểu về Lôi Đình Lệ, anh ta nhất định sẽ tức giận.
Cô không vùng vẫy, nhẹ nhàng nói cự tuyệt: “Không cần phiền vậy đâu, nhà ăn ở đây chắc có bán đồ ăn sáng, chút nữa tôi đi mua ăn, với lại, tôi chỉ muốn húp miếng cháo, không cần phiền mấy nhà bếp lớn.”
“Vậy anh kêu người mang cháo qua đây.” Lôi Đình Lệ bá đạo nói.
Anh luôn như vậy, mình nghĩ gì làm đó, không bao giờ cho cô cơ hội cự tuyệt.
Anh ta muốn đưa tới, cô còn có thể nói gì chứ.
Sau khi Lôi Đình Lệ nói xong, vẫn chưa đi, nắm lấy tay cô không bỏ ra, nhìn chằm chằm cô.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy ngại, không nhìn anh ta, cúi đầu xuống.
Lâm Miễu lúc này tỉnh giấc, thấy Lôi Đình Lệ, giật mình, “Ái da ái da, Lôi Tổng, làm người khác giật cả mình.”
Lôi Đình Lệ lạnh lùng liếc nhìn cô, “Dậy rồi, dậy rồi cô có thể đi làm rồi đó.”
“Hả...” Lâm Miễu nhìn Trì Ngữ Mặc, do dự, nhưng, trong tiềm thức, cô lại hy vọng Trì Ngữ Mặc và Lôi Đình Lệ ở bên nhau. “Tiểu Mặc, vậy mình đi trước nhé.”
“Miễu Miễu.” Trì Ngữ Mặc không muốn để cô đi.
Lâm Miễu nhận được tin nhắn cầu cứu của Trì Ngữ Mặc, gãi đầu, “Cậu muốn ăn gì, giờ mình đi mau cho cậu.”
“Mình...”
“Buổi sáng của cô ấy cứ để tôi lo, cô yên tâm đi làm đi.” Lôi Đình Lệ xen vào, khẩu khí mang hàm ý cảnh cáo, kiểu như nếu giờ cô không đi, sau này cũng đừng đi nữa.
Trì Ngữ Mặc cũng nghe ra, không muốn làm khó Lâm Miễu, “Cậu đi đi, liên lạc sau.”
“Ừa, vậy mình đi đánh răng rửa mặt trước.” Lâm Miễu nói xong, đi vào nhà vệ sinh.
Lôi Đình Lệ nới lỏng tay của Trì Ngữ Mặc ra, ra ngoài, nói với những người trông coi bên ngoài mấy câu.
Trì Ngữ Mặc thấy hộ lí cầm chăn và ga mới vào, thay tấm chăn và ga của Lâm Miễu đi.
Lâm Miễu: “...”
Giờ cô đột nhiên hiểu, nguyên nhân Trì Ngữ Mặc không thích Lôi Đình Lệ, người đàn ông này mắc tính sạch sẽ nghiêm trọng.
Cô vẫy tay chào Trì Ngữ Mặc, sau đó làm kí hiệu gọi điện thoại, thì rời khỏi.
Trì Ngữ Mặc thấy Lôi Đình Lệ nằm trên chiếc giường trước đó Lâm Miễu nằm, nhìn bộ dạng giống như muốn nghỉ ngơi.
Cô nhắc: “Ở đây rất ồn, không thoải mái như ở nhà, với lại, anh còn chưa tắm, thay đồ gì cơ mà.”
“Lát nữa Lý Hạo mang đồ anh qua, chỗ em cũng tắm được mà.” Lôi Đình Lệ đáp.
“Nhưng ở đâu rất ồn, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.” Trì Ngữ Mặc viện cớ.
“Đây là phòng VIP, cách âm rất tốt, chỉ cần em không làm ồn anh là được.” Trì Ngữ Mặc nói, gửi tin nhắn đi, rồi nhắm mắt lại.
Trì Ngữ Mặc nhìn anh thật sự là ngủ rồi.
Lúc anh ngủ làm người ta yên tâm hơn lúc thức.
Cô không nói chuyện nữa, nằm trên giường, quay lưng vào anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết cỡ bao lâu, khi cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy, đã nghe tiếng đẩy cửa.
Lý Hạo đẩy theo vali, tay khác cầm bình giữ nhiệt, nhẹ tay nhẹ chân để ở đầu giường, nhẹ giọng nói: “Lôi Tổng sáng nay 4h mới xong việc, đồ tôi để ở đây nhé.”
Anh lại nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi cửa.
Trì Ngữ Mặc nghe thấy tiếng khò khò say, có chút phiền muộn.
Cô chuyển người đứng dậy ra khỏi cửa, Lý Hạo còn ở đó, nhìn thấy cô, nhẹ giọng hỏi: “Sức khỏe cô sao rồi? Bác sĩ nói cô có hiện tượng sảy thai, cô nên cố gắng điều dưỡng.”
“Ừ.” Trì Ngữ Mặc tùy tiện đáp một tiếng, nghĩ rồi nói, “Lý Hạo, nếu tôi nói giờ tôi xuất viện, Lôi Đình Lệ sẽ như thế nào?”
“Cô đừng dọa tôi, trước đây cô lừa Lôi Tổng, anh ta sắp nổi điên lên, cô biết bao nhiêu bộ phận phải chịu trận không? Nếu cô không thông qua sự đồng ý của anh ta mà xuất viện, tôi cảm thấy, anh ta chắc chắn điên lên.” Lý Hạo lo lắng nói.
“Anh ta không kiềm chế được tính khí của mình, người bị tổn thương không chỉ là nhân viên anh ta, còn là người bên cạnh anh ra, tôi không muốn làm người bên cạnh anh ta.” Trì Ngữ Mặc thành thực nói.
Lý Hạo ngây người ra, kéo Trì Ngữ Mặc ra ngoài cửa, nói nhỏ: “Tôi thấy Lôi tổng chắc chắn thích cô, anh đối với phụ nữ không hứng thú, anh không để phụ nữ nào ở văn phòng làm việc là cô hiểu rồi.”
“Đó là lúc đó tôi trốn trong phòng anh ấy, Lý Hạo, anh biết tôi mà, tôi không quan tâm anh ta và người đàn bà nào ở chung với nhau, tôi không ngờ tôi có thai, tôi cũng không định nói cho anh ta nghe, giờ nên làm sao?” Trì Ngữ Mặc phiền não hỏi.
“Lôi Tổng làm việc gì cũng phải giữa thế trên, nhưng khi đạt được rồi, anh ta lại cảm thấy nhàm chán, sẽ cho thuộc hạ tự xử lí, ví dụ như chuyện của Mỹ Nhã, anh ta đánh bại BRM, đại thắng trở về, với lại, lúc giải quyết xong mâu thuẫn nguy cơ, thì giao cho người khác tiếp quản. Cho nên, nếu cô muốn anh ta ghét bỏ cô, nên thuận theo anh ta.” Lý Hạo kiến nghị.
“Trì Ngữ Mặc.” Âm thanh Lôi Đình Lệ từ trong phòng vọng ra, nghe rất lo lắng.
Lý Hạo cảnh giác, lập tức đứng xa Trì Ngữ Mặc mấy mét.
Lôi Đình Lệ hoảng sợ đẩy cửa ra, thấy Trì Ngữ Mặc vẫn còn đó, ánh mắt mới trầm tĩnh lại, nhưng khẩu khí lại khá nặng, “Em còn chạy lung tung làm gì, không biết sức khỏe mình phải nằm giường điều trị sao?”