Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 23



Trì Ngữ Mặc dựa mặt xuống bàn, mất hết cả hứng, cơm cũng không muốn ăn, không đói bụng.

Vụ án ly hôn này của cô, đoán chừng không làm được nữa, ngày ra tòa là hôm sau, hôm sau, chính là ngày cô cụp đuôi bỏ trốn.

Không cam lòng a, không cam lòng.

“Trì Ngữ Mặc, đến phòng làm việc của tôi một chút.” Tổ trưởng kêu

Lão thái thái đứng ở cổng, nhìn Trì Ngữ Mặc đi tới, “Đúng là cô ấy, đúng là cô ấy rồi, người xinh đẹp nhất, có khí chất nhất, đến cái tên cũng đầy tình thơ ý họa.”

Mặt của tổ trưởng: “...”

Mặc dù nghe không lọt tai lắm, người mà lão thái thái này nói là xinh đẹp nhất, có khí chất nhất lại mặc quần jean, áo cánh dơi màu đen, ông không biết bây giờ Trì Ngữ Mặc đang mặc đồ gì, nhưng xuất hiện trong đầu ông chỉ có hình ảnh này..

Trì Ngữ Mặc đi vào phòng của tổ trưởng, nhìn thấy lão thái thái, cô giật mình, “Bà ơi, bà không đi về nhà sao? Sao lại ở đây?”

Lão thái thái nhếch miệng cười, bà đã tìm hết 4 tổ mới tìm được cô, “Bà tới là muốn tìm cháu giúp bà thưa kiện.”

“A?” Trì Ngữ Mặc kinh ngạc, nhìn về phía tổ trưởng.

Tổ trưởng mặt âm u.

Ông mặc dù không biết thân phận của lão thái thái này là gì, nhưng cấp trên đã căn dặn, phải thực hiện cho được yêu cầu của lão thái thái này.

“Cô cứ thử sức đi.” Tổ trưởng nói.

“Nhưng tôi đang lo 1 vụ án rồi, hôm sau sẽ mở phiên tòa, Trì Ngữ Mặc ăn ngay nói thật.”

“Làm xong vụ án của lão thái thái đây, vụ án cô đang lo hôm sau có thua tôi cũng sẽ đặc cách giữ cô ở lại.” Tổ trưởng cam kết.

Trì Ngữ Mặc mặt mày sáng rỡ, “Tổ trưởng, đây là ông nói a.”

“Tiếp khách đi.”

Phòng khách.

Trì Ngữ Mặc rót nước cho lão thái thái, nhiệt tâm nói: “Bà muốn kiện vụ gì a?”

“Bà muốn kiện những người qua đường kia tội phỉ báng, làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của bà.” Bà lão nghĩ kỹ.

Trì Ngữ Mặc: “...”

“Bà có nhớ ngoại hình của họ không? Có biết cách liên lạc với họ không?” Trì Ngữ Mặc bất đắc dĩ hỏi.

“Haha.” Lão thái thái cũng ý thức được vấn đề, “Bà nói đùa thôi, bà muốn kiện cháu trai của bà bất hiếu, nhiều năm nay đều ở trong quân đội, không tới thăm bà, vì sự nghiệp mà không quan tâm đến đã làm bà lão này tổn thương như thế nào.”

Cặp mắt của Trì Ngữ Mặc rũ xuống, nhìn bà lão ở trước mặt.

Hèn gì tổ trưởng tốt bụng như vậy, đem vụ kiện này giao cho cô, còn thấy cô chưa đủ thảm hay sao?

Lão thái thái nhìn ra biểu hiện lạc lõng của Trì Ngữ Mặc: “Lúc trước có nữ hầu trộm tiền của bà, bị bà đuổi đi rồi, có thể kiện không?”

“Chuyện này thì tốt nhất bà nên báo cảnh sát.” Trì Ngữ Mặc đề nghị.

“Cũng đã mấy chục năm rồi, không biết số điện thoại trước đây bà ta còn dùng hay không.”

Trì Ngữ Mặc: “...”

“Bà lão, cháu rất vui có thể giúp được bà, trong biển người mênh mông như vậy mà bà cháu mình có thể gặp nhau cũng xem như là duyên phận, nếu trên phương diện pháp luật bà có bất kỳ tranh chấp nào, cháu rất chào mừng bà tới tìm cháu, bây giờ, bà xem, cũng không còn sớm nữa, bà nên về nhà đi thôi, người trong nhà chắc sẽ rất lo cho bà.” Trì Ngữ Mặc mỉm cười ôn tồn nói.

“A a a, đúng rồi, bà nhớ ra rồi, bà muốn ly hôn với lão già nhà ta.” Bà lão vui vẻ mở to mắt, tự mình cảm thấy rất hài lòng với lý do này, mỉm cười.

Sao Trì Ngữ Mặc cảm thấy, lý do mà bà lão nói ra không thành thật chút nào.

“Bà ơi, bà đừng xúc động, con cảm thấy ông hẳn là một người rất tốt, ở bên nhau cả đời không phải là chuyện dễ dàng gì, tình cảm lại sâu nặng, dù như thế nào cũng nên kiên trì đi cho tới hết con đường này. Đúng không?” Trì Ngữ Mặc khuyên nhủ.

“Cháu sao lại cảm nhận được ông ta là người tốt?” Bà lão không hiểu.

Bởi vì ông chịu đượng được bà a.

Trì Ngữ Mặc híp mắt lại mỉm cười: “Bởi vì vật hợp theo loài, bà cũng là một người rất tốt a, haha.”

Cầu xin ông trời tha thứ cho cô, haha cũng không thật lòng.

Lão thái thái đối với câu trả lời này của cô rất hài lòng, cười tủm tỉm nói: “Ông ta giam giữ bà, bà phải khó khăn lắm mới chạy ra được.”

Hả hả, bệnh viện, bệnh viện tâm thần hả?

“Vậy bà ơi, hôm nay bà đã uống thuốc chưa?” Trì Ngữ Mặc ôn tồn nói.

“Bà chính là nhân lúc uống thuốc chạy ra ngoài, cho nên, vẫn chưa uống thuốc, hehe” Lão thái thái cũng cảm thấy hơi ngại.

Tim của Trì Ngữ Mặc đã vụn vỡ, “Cháu biết rồi, bà ngồi đây một chút, cháu đi sắp xếp lại tài liệu a.”

Cô đứng dậy, trở về vị trí của mình, cầm điện thoại di động lên, là nên báo cảnh sát, hay là không nên báo đây?

Lão thái thái trốn ra như vậy, người nhà hẳn là rất lo lắng.

Cô đang chuẩn bị gọi điện thoại, tổ trưởng đi đến trước mặt cô căn dặn: “Trì Ngữ Mặc, cô đưa lão thái thái về nhà đi, tháng này không cần tới đi làm nữa, chiếu cố bà ta cho thật tốt.”

“Cái gì? Hôm sau tôi còn phải ra tòa.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

“Không làm chậm trễ việc cô ra tòa đâu, kêu cô làm thì cứ làm đi, bà ta khen cô rất nhiều, tôi đã cho cô trở thành nhân viên chính thức rồi.” Tổ trưởng bực bội nói.

Nhân viên chính thức sao?

Trì Ngữ Mặc mang theo nghi hoặc đưa lão thái thái về nhà.

Trên đường đi lão thái thái rất vui vẻ, “Cuộc gọi của lão Chu quả nhiên hữu dụng, cháu hãy chiếu cố bà thật tốt, về sau bà sẽ đưa cháu sang làm luật sư ở chỗ phó cục trưởng.”

Trì Ngữ Mặc giật giật nở nụ cười bất đắc dĩ.

Cô hoài nghi đây có phải là một bà lão có quyền thế có vấn đề hay không, nhìn thấy bà ở trong một tòa biệt thự ở trên nói, cô xác định được rồi. “Bà ơi, có phải bà muốn báo đáp con không, không vấn đề gì đâu, bà cứ nói thẳng.”

“Vậy bà sẽ để cháu trai của bà lấy thân báo đáp.” Bà lão nói rất vui vẻ.

Trì Ngữ Mặc xấu hổ nói, “Bà thật là hài hước, cháu trực tiếp muốn tới làm ở sở cục trưởng a.”

“Sẽ có cơ hội mà.” Bà lão nói một cách thâm sâu khó đoán, bà không mang theo chìa khóa, gõ cửa.

Bên trong truyển ra một giọng nói kỳ lạ, “Ngày nào cũng chỉ biết ra ngoài chơi, còn biết đường mò về a.”

“Bạn già, là tôi, lão già có ở nhà không?” Bà lão hướng về phía cửa sổ hô to.

Cửa sổ là bị màn cửa che lại, cho nên không nhìn thấy bên trong.

“Chửi chửi chửi chửi chửi, ngày nào cũng chỉ biết chửi, một ngày không chửi tôi bà không thoải mái hay sao, hay là bà chửi tôi để ngừa bệnh người già lú lẫn.” Giọng nói bên trong lại vang lên.

Trì Ngữ Mặc: “...”

Cuộc đối thoại, không thể tưởng tượng a.

Cửa mở ra.

Một ông lão mặc áo lót màu xanh đen, mặt mày lạnh lùng, tay cầm quả trượng đứng ở cửa, tức giận nói: “Bà ngày nào cũng chỉ biết ra ngoài chơi, còn biết đường mò về hả, không biết đang có bệnh hay sao!”

“Tôi chỉ là đường máu thấp, lại nói tôi bị trúng gió, làm gì nghiêm trọng dữ vậy, chửi chửi chửi chửi chửi, cả ngày chỉ biết chửi.” Lão thái thái cãi lại.

“Tôi rảnh lắm hả?” Lão thái thái còn chưa nói hết xong, giọng nói bên trong lại vang lên..

“Bạn già nói đúng đó, tôi rảnh lắm hả?” Lão thái thái cười hì hì nói.

Trì Ngữ Mặc hiếu kỳ nên duỗi cổ nhìn vào bên trong, kinh ngạc, một con vẹt nói rất nhiều!

Lão gia tử nhìn thấy Trì Ngữ Mặc, “Cô ta là ai a?”

Lão thái thái đắc ý, kéo ông lão sang một bên, nhẹ giọng nói: “Cô ấy đã cứu tôi, tôi liền đưa về đây, tối nay gọi tiểu Lôi Lôi về, về sau cô ấy sẽ là cháu dâu của mình, hì hì.”

Lão gia tử: “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.