“Ngày mai lúc cậu đến mang cho tớ vài cuốn sách.” Trì Ngữ Mặc chuyển đổi chủ đề.
“Có lấy màu sắc không?” Giọng Lâm Miễu nhỏ tiếng hơn hỏi.
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy sự lém lỉnh trong mắt của cô, “Được á, cậu đọc cho tớ nghe.”
“Đáng ghét.”
“Cậu mới đáng ghét.” Trì Ngữ Mặc đẩy Lâm Miễu.
Lâm Miễu gõ vào vai của Trì Ngữ Mặc.
Lôi Đình Lệ nhíu mày nói, “Cô ấy mang thai.”
Lâm Miễu, “...”
Cô mỗi phút mỗi giây đều có sự thôi thúc muốn bỏ chạy.
Trì Ngữ Mặc cũng có chút có lỗi với Lâm Miễu, tại vì cô, Lâm Miễu chịu phải ấm ức, “Đúng rồi, Miễu Miễu, tớ có đồ muốn tặng cậu.”
Lâm Miễu thuận theo chuyển đổi tâm tư, “Thứ gì?”
“Rất nhiều thứ, trước đó muốn tặng cậu, nhưng, tai nạn ngoài ý muốn phải đến bệnh viện, đồ đó ở nhà tớ, cậu một lát qua đó, tớ nhờ mẹ tớ đưa cậu.” Trì Ngữ Mặc nói.
Cô lén nhìn sang Lôi Đình Lệ, thấp giọng nói, “Anh ta không ở đây, cậu mới gọi điện cho tớ, tớ cũng sợ anh ta, tớ sợ từng phút từng giây bị phong tỏa.”
Trì Ngữ Mặc gật đầu, “Khổ thân cậu rồi.”
“Khổ thân thì không khổ thân, cho tớ ngày ngày thức khuya cùng cũng sẵn sàng, chỉ là có một số người, không thích lắm.” Lâm Miễu lại nhìn sang Lôi Đình Lệ.
Ánh nhìn của anh đặt trên vi tính, cứng rắn, lạnh lùng, sâu thẳm, lại phảng phất lấp lánh ánh sáng trí tuệ.
“Anh ta cũng đẹp trai đấy, đa số làm tổng tài, đều là đầu trọc, già, xấu, lùn, thấp, mập.” Lâm Miễu cảm thán nói.
“Đó là do lúc đó, đa số đều xuất thân từ sản xuất là chính, hơn nữa, lúc đó bọn họ đa số lúc nhỏ ăn không được ngon, nhưng bây giờ có rất nhiều tinh anh, đều là xuất thân từ mạng xã hội, 8x, 9x kinh doanh, thậm chí 10x cũng đang khởi nghiệp, cũng rất thành công đấy.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“À, vậy sao? Vậy nhiều anh trẻ biết bao, tớ phải khẩn trương tìm một cổ phiếu tiềm năng, ha ha ha, cái đó, cái đàn anh trước đó của cậu cũng không tồi, tớ nghe nói, phụ huynh anh ấy đều ở nước ngoài, gia đình vô cùng vô cùng giàu có.”
“Người cậu nói là Từ Ích Nguyên, anh ấy đích thực rất tốt, biết nấu ăn, biết làm việc nhà, kiểu đàn ông ấm áp, tuổi tác cũng rất hợp với cậu, đợi tớ xuất viện rồi giới thiệu hai người với nhau, nhưng, cậu phải chuẩn bị tâm lý, ánh mắt thẩm mỹ của anh ấy rất cao, hình như cũng độc thân được một hai năm rồi.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.
“Anh ấy không lẽ ngay cả cậu cũng không thích sao?” Lâm Miễu có chút không tin hỏi.
“Lúc tớ và anh ấy quen biết, anh ấy có bạn gái, bạn gái của anh ấy là hotgirl trường mình, còn do xinh đẹp, ở trên mạng bị lộ mặt qua, sau đó đóng qua phim, rất xinh, làn da khuôn mặt, thân hình cũng đẹp.” Trì Ngữ Mặc nói.
“Không phải là cái người, ai đó, tên gì đó, tớ tức thời không nghĩ ra được, vậy anh ta nhất định không ưa tớ đâu, bỏ đi, tớ tự tìm.” Lâm Miễu buồn nói.
“Cậu thấy anh cảnh sát đó, đội trưởng cục cảnh sát, ấn tượng như thế nào?”
“Anh ta hả,” Lâm Miễu lắc đầu, “Nhìn thì thấy hung dữ, hơn nữa, ánh mắt sắc bén quá, tớ nhìn thấy loại người này sợ lắm, cũng hổ thẹn, tớ thích kiểu đàn ông ấm áp.”
Kiểu đàn ông ấm áp, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Tống Nghị Nam.
Tống Nghị Nam khá ấm áp, tính cách từ nhỏ thì đã giống như anh trai nhỏ hàng xóm vậy, rất biết chăm sóc người khác, cũng biết quan tâm người khác, mãi mãi đặt lợi ích của cô lên hàng đầu, lần này còn vì cô mà bị thương, xém tí ngay cả tính mạng cũng không còn nữa.
Giữa người và người, là dùng thật lòng vẫn là thật lòng.
Cô không muốn anh ấy bỏ ra nhiều đến thế, còn bị cô làm tổn thương, vậy thì quá ấm ức rồi.
Trong lòng, đau nhức nhối.
“Sao thế?” Lâm Miễu hỏi.
Trì Ngữ Mặc hồi thần lại, lắc đầu nói, “Chúng ta nói wechat sau, cậu khẩn trương về đi, về gấp quá cũng rất mệt đấy.”
“Uhm, tớ biết rồi, vậy một lát liên hệ sau.” Lâm Miễu làm một động tác gọi điện thoại, rời khỏi phòng bệnh.
Trì Ngữ Mặc càng nghĩ, càng mâu thuẫn.
Cô không lẽ phải sinh con cho Lôi Đình Lệ thật?
Cả kiếp này phải nợ Tống Nghị Nam, sống không vui vẻ, nói không chừng con cô còn là con riêng, như chính bản thân cô vậy.
Cô không muốn vận mệnh phải luân hồi nữa, lấy hết can đảm, nhìn sang Lôi Đình Lệ, “Tôi thật ra có một bí mật.”
Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, lấy tai nghe xuống, “Cái gì?”
“Lúc tôi mười tám tuổi, bị bắt cóc qua, bán cho kẻ buôn người, trong căn nhà đó nhốt hai mươi mấy người con gái, gần như tất cả con gái đều bị ô uế qua sau đó bán đi, ngoại trừ tôi.” Trì Ngữ Mặc nhìn thẳng vào Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ đợi cô nói tiếp.
“Tôi bị người ta lựa trúng, cần lấy noãn của tôi, bọn họ sợ làm bẩn tôi, nhốt riêng một mình tôi, tôi ăn rất ngon, mỗi ngày phải rửa sạch cơ thể hai lần, trong hai tháng tôi bị lấy bốn quả noãn ra, sau đó, người mua tôi, cho bọn họ thả tôi ra.”
Lôi Đình Lệ nhíu đôi mày, “Những cái noãn đó đi đâu rồi?”
“Tôi không biết, có lần, bọn họ lấy noãn tôi xong, tưởng rằng tôi vẫn còn đang ngủ mê, gọi điện thoại ra, tôi nghe bọn họ nói, đối phương là người nước A, là một luật sư hàng đầu, sau này tôi quay về, thi lại cấp ba, học chuyên ngành luật sư, thật ra, là tại vì muốn biết đối phương là ai.”
Tròng mắt lạnh lùng của Lôi Đình Lệ cuộn lại, có một điềm báo không tốt, “Em muốn tìm đứa con của em?”
“Đối phương quen biết tôi, tôi muốn biết, là ai bắt cóc tôi, tại sao phải bắt cóc tôi, có lẽ, tôi có bốn đứa con thật.” Trì Ngữ Mặc có chút hoang mang, cúi mi xuống.
Cô muốn biết rốt cuộc là ai bắt cóc cô, nếu không, trong lòng không can tâm, nhưng, nếu như để cô tìm được con, cô cũng không biết nên làm thế nào?
“Anh biết rồi, em nghỉ ngơi chút đi, anh đi mua cơm cho em.” Lôi Đình Lệ trực tiếp đi về phía trước, có chút nóng vội, nóng vội đến vi tính cũng chưa tắt.
Anh lên xe, tay vẫn còn run rẩy, nhắm mắt lại, hít một hơi thở sâu, gọi điện thoại ra, “Thường Quân Khao, tôi hỏi cậu, lúc trước cậu làm sao trị khỏi Hạ Hạ đấy? Đừng nói dối tôi, một chữ cũng không được.”
Thường Quốc Cao khựng lại một hồi, nói, “Dưới cơ duyên đúng lúc, nhận được nhóm máu phù hợp với mẹ của Hạ Hạ, sau đó cho thay tủy cho Hạ Hạ.”
Lôi Đình Lệ nghiến răng, lạnh giọng ra lệnh nói, “Làm sao gọi là cơ duyên đúng lúc?”
“Tôi có một người bạn lúc đó làm khu AND, chỉ cần thử máu qua ở bệnh viện, bên cậu ta đều có nhật kí chi tiết.”
“Nói cụ thể chút, ví dụ, làm sao ở Nhật Bản bắt cóc con gái, làm sao lấy bốn quả noãn của cô ấy, càng chi tiết càng tốt.” Lôi Đình Lệ lạnh giọng nói, âm thanh như là một tảng băng vậy.
Thương Quân Khao kinh ngạc, “Lôi tổng anh tại sao biết thế?”
“Tôi biết được, còn nhiều hơn cậu tưởng tượng.
Anh biết tôi ghét nhất bị người ta lừa gạt, đặt biệt là những người bên cạnh tôi!
Toàn bộ đầu đuôi câu chuyện nói cho tôi biết!
Nếu như trong đó có một câu nói dối, Thường Quân Khao, tôi sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với cậu, đừng trách tôi trở mặt vô tình.” Lôi Đình Lệ cảnh cáo nói.
Từ trong câu nói, trong giọng điệu đều có thể nghe được, anh bây giờ rất tức giận! Vô cùng vô cùng tức giận!